Giống như bảo vật trước đây bị mất đi nay có thể tìm lại được.
Bùi Nghiên ôm lấy Chiêu Chiêu thật chặt, sợ vừa buông tay ra Chiêu Chiêu đã không thấy tăm hơi.
Oanh Nhi cùng Thanh Diệp bên cạnh kinh hô lên tiếng, vừa rồi vẫn còn đang ngắm đèn rất tốt, đột nhiên có một nam nhân lao ra ôm lấy chủ tử của các nàng, miệng còn la hét cái gì mà ca ca cuối cùng cũng tìm được muội.
Quả thực là nói hưu nói vượn.
Chủ tử của các nàng có ca ca lúc nào, rõ ràng là đăng đồ tử háo sắc.
Oanh Nhi một phen kéo Bùi Nghiên ra, cả giận nói: "Ngươi là đăng đồ tử không biết xấu hổ, dám ở trong chùa khinh bạc người khác, lát nữa ta liền lôi ngươi đi gặp tăng nhân chấp pháp, xem ngươi có thể nói như thế nào?"
Lúc này bên cạnh đèn lâu có rất ít người, Thanh Diệp sợ nam nhân này gây ra chuyện nguy hiểm gì, chuẩn bị chạy đi kêu người đến, nhưng lúc Oanh Nhi kéo người ra ra, nàng nhìn thấy mặt Bùi Nghiên, giật mình gọi: "Bùi đại nhân?"
Thanh Diệp đã gặp qua Bùi Nghiên lúc xe hoa dạo phố, cho nên biết mặt mũi Bùi Nghiên như thế nào, nhưng hiện tại làm nàng kinh ngạc hơn là chuyện Bùi đại nhân tiền đồ vô lượng, người làm cho danh môn quý nữ kinh thành tranh đoạt truy đuổi vậy mà lại đang khinh bạc chủ tử các nàng?
Oanh Nhi vừa nghe cũng mở to hai mắt nhìn, đây chính là Bùi đại nhân kia, không thể nào?
Lúc này Chiêu Chiêu còn chưa phục hồi lại tinh thần, chờ Bùi Nghiên buông nàng ra, nàng mới có thể nhìn rõ mặt Bùi Nghiên, thật tuấn tú giống với trí nhớ khi còn nhỏ, là...ca ca, nàng kinh ngạc rơi nước mắt: "Ca ca..."
Nghe một tiếng ca ca này của Chiêu Chiêu, Oanh Nhi và Thanh Diệp liếc mắt nhìn nhau một cái, thật đúng là huynh muội, đây là chuyện gì a?
Bùi Nghiên cùng Chiêu Chiêu vẫn còn trong kinh ngạc nhiều năm gặp lại, hai người có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại giống như là sợ hãi, cũng không biết nên nói gì, Bùi Nghiên nhìn mặt Chiêu Chiêu, sau đó sờ sờ tóc nàng giống như lúc còn bé: "Chiêu Chiêu, ca ca đã trở về."
Nước mắt Chiêu Chiêu rơi ào ào xuống, nàng nghĩ đây là tình cảm của nguyên chủ.
Một lát sau, Chiêu Chiêu mới ổn định lại, nàng lau lau nước nắt, sau đó bảo Oanh Nhi và Oanh Diệp canh giữ bên cạnh, nàng với Bùi Nghiên đứng ở bên dưới hành lang gấp khúc, kỳ thật Chiêu Chiêu vẫn có chút thấy như đang mơ, vừa rồi nàng nghe Thanh Diệp gọi Bùi Nghiên là Bùi đại nhân, thì ra hiện tại Bùi Nghiên lại ưu tú như vậy, nàng thật sự vui mừng cho Bùi Nghiên.
"Ca ca, muội không nghĩ đến hiện tại ca thành Bùi đại nhân rồi, thật tốt a." Chiêu Chiêu nói.
Bùi Nghiên lại khống chế không được sờ sờ tóc Chiêu Chiêu, hiện tại hắn nhìn thấy Chiêu Chiêu trước mặt, không còn sợ mất đi nàng, nên tâm thần buông lỏng rất nhiều.
Hai huynh muội nhiều năm như vậy không gặp nhau, thật sự có rất nhiều điều muốn nói, Bùi Nghiên nói đến chuyện quá khứ: "Năm đó ta bị thúc phụ bán làm người hầu, may mắn gia đình kia là nhà thư hương lâu đời, ta liền được đi theo làm thư đồng bên cạnh thiếu gia."
Bùi Nghiên vốn thông minh, khi còn nhỏ đi theo tú tài Bùi Chí lúc ấy còn chưa tha hoá đã đọc không ít sách, sau đó đi theo hầu thiếu gia học tập, thường xuyên qua lại vậy mà so với những người đó còn giỏi hơn, mở miệng là ra văn chương.
Chủ nhà tất nhiên nhìn ra Bùi Nghiên không phải là vật trong ao, cho nên đặc xá nô tịch cho Bùi Nghiên, bồi dưỡng Bùi Nghiên như biểu thiếu gia, quả nhiên sau này Bùi Nghiên trúng giải nguyên, sau khi vào kinh thi được phong làm thám hoa, sau đó là Bùi đại nhân tiền đồ vô lượng như hiện tại.
Tuy rằng Bùi Nghiên chỉ nhẹ nhàng nhắc tới quá khứ như thế, nhưng Chiêu Chiêu lại biết gian khổ trong quá trình đó, từ một người hầu đến địa vị như bây giờ, Bùi Nghiên đã cố gắng như thế nào, người khác sẽ không bao giờ biết được.
Bùi Nghiên vừa nhìn thấy thần sắc Chiêu Chiêu liền biết nàng đang lo lắng cho hắn, hắn nghĩ tới những năm tháng kia, nếu không phải là nghĩ đến tương lai cần phải trở nên thật nổi bật để có thể chăm sóc tốt cho Chiêu Chiêu, hắn đã không phải là Bùi Nghiên của hiện tại.
Hắn nói xong chuyện hắn đã trãi qua, dĩ nhiên là đến phiên Chiêu Chiêu nói.
Tuy Bùi Nghiên cười, trong lòng lại hết sức lo lắng, muội muội của hắn có gương mặt như vậy, còn ngàn dặm từ Lạc Châu đến kinh thành, hiện tại y phục hoa mỹ, còn có hai nha hoàn theo hầu, hắn sợ là Chiêu Chiêu sẽ không gặp may mắn như hắn.
"Năm đó ca ca vừa được đặc xá nô tịch liền về Lạc Châu tìm muội, nhưng người trên trấn bảo thúc phụ đã bán nhà mang muội đi nơi khác, sau này ca ca cũng nhiều lần phái người đi Lạc Châu tìm kiếm, nhưng cũng đều không có tin tức gì của muội..."
Chiêu Chiêu suy nghĩ một lát nói: "Năm ấy phụ thân đem tiền bán ca ca đi cờ bạc, rất nhanh đều không còn gì cả, còn nợ rất nhiều, thật sự không còn gì có thể bán được, phụ thân liền đem nhà cửa bán đi, sau đó mang muội đến một trấn nhỏ phía dưới Lạc Châu."
Sau khi đến chổ mới, thật lâu Bùi Chí đều không cờ bạc nữa, đôi khi còn đi làm phu khuân vác, hai người cũng xem như là an ổn sinh sống, nguyên chủ cũng thường xuyên giặt đồ thuê cho người khác, kiếm chút phí gia dụng.
Nhưng không nghĩ đến sau này Bùi Chí lại quay lại con đường cờ bạc, lần này tất cả đều thua hết sạch, cuối cùng đem bán nàng vào Túy Nguyệt Lâu.
Chiêu Chiêu mím môi, nếu nguyên chủ ở đây, chắc chắn cũng sẽ nghĩ không để Bùi Nghiên biết chuyện nàng từng bị bán đến Túy Nguyệt Lâu, cho nên Chiêu Chiêu chỉ chọn nói chuyện tốt: "Sau này muội liền vào Tấn vương phủ, thành thị thiếp của vương gia."
Nghe đến đó, tâm Bùi Nghiên nặng nề rơi xuống.
"Tấn Vương hắn, đối với muội...có tốt không?"
"Vương gia hắn đối với muội tốt vô cùng, ca ca không cần lo lắng, hiện tại muội sống thật sự rất tốt," Chiêu Chiêu nói.
Kỳ thật trừ lúc Lục Phong Hàn tức giận nàng không hiểu ra, hắn đối xử với nàng thật sự là không tệ, nàng chỉ là bị đám người Hàn trắc phi coi thường mà thôi, nhưng có người nào có thể thập toàn thập mỹ, hiện tại so với quá khứ tốt hơn nhiều.
Bùi Nghiên nửa rũ lông mi xuống, hắn nghĩ tới Lục Phong Hàn.
Hắn cũng xem như là làm quan cùng triều với Lục Phong Hàn, cũng biết chút ít chuyện của Lục Phong Hàn, là một người cực kỳ ưu tú trong một đám hoàng tử vương gia Đại Tề, chỉ là hắn nghe nói Lục Phong Hàn là người lạnh lùng.
Huống chi Chiêu Chiêu nhất định là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nghĩ cũng biết, một người không có chút gia thế gì như Chiêu Chiêu ở trong hậu viện sẽ gặp những chuyện gì.
Hắn nhìn Chiêu Chiêu: "Về sau ca ca sẽ ở bên cạnh muội, không để muội chịu ủy khuất nữa."
Những năm gần đây hắn làm việc như không cần mạng, là vì có thể tìm được Chiêu Chiêu, sau đó là để Chiêu Chiêu có cuộc sống đầy đủ, chỉ là hiện tại hắn còn chưa đủ lớn mạnh, nếu không hắn sẽ trực tiếp đón Chiêu Chiêu về.
Bùi Nghiên trầm ngâm một lát: "Vậy ngày khác ca ca liền bớt chút thời gian đến Tấn vương phủ một chuyến, hiện giờ muội cũng xem như là có nhà mẹ đẻ." hắn tốt xấu gì cũng là thám hoa đương triều, trước mắt lại có được thánh tâm, nghĩ đến có một ca ca như vậy, Chiêu Chiêu ở hậu viện sẽ không bị bắt nạt.
Hắn nghĩ mau chóng dùng tất cả năng lực của mình làm chống lưng cho Chiêu Chiêu.
Chiêu Chiêu cũng rất vui vẻ, như vậy sau này nàng cũng xem như là người có nhà mẹ đẻ, nàng vừa muốn đồng ý, sau đó lại nhớ ra một việc: " "Không được, ca ca không thể đi."
"Sao thế?" Bùi Nghiên hỏi.
Chiêu Chiêu cắn môi, nàng mới nhớ tới nàng đã bị bán đến Túy Nguyệt Lâu, tuy rằng đã chuộc thân, nhưng đã từng đi qua tiện tịch, một thám hoa có muội muội từng mang tiện tịch, Chiêu Chiêu có thể tưởng tượng tương lai Bùi Nghiên sẽ bị đồng liêu cười nhạo ra sao, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến đường làm quan của hắn, nàng không muốn phá hư tương lai sáng lạng của Bùi Nghiên.
Thấy Chiêu Chiêu không lên tiếng, Bùi Nghiên lại hỏi Chiêu Chiêu, còn nói nếu Chiêu Chiêu không nói lý do, ngày mai hắn liền đi Tấn vương phủ.
Chiêu Chiêu không thể làm gì, ấp úng nói: "Muội từng đi qua tiện tịch, nếu để người khác biết tương lai của ca ca sẽ bị ảnh hưởng." Nàng đành phải đem chuyện Túy Nguyệt Lâu và Lục Phong Hàn nói từ đầu đến cuối cho hắn nghe.
Lúc nàng vào Tấn vương phủ thì Lục Phong Hàn chỉ nói nàng là một nữ tử nhà nghèo hắn trên đường thu nhận, cho nên Tiết Nguyệt và Hàn trắc phi đều không biết nàng từng bị bán vào thanh lâu, nhưng nếu Bùi Nghiên đến vương phủ nhận thân thì lại không giống.
Tuy nói hiện nay Bùi Nghiên phong cảnh vô song, nhưng nghĩ một chút cũng biết khẳng định là có không ít đối thủ, đối với những người làm quan kia mà nói, chuyện nhỏ này của nàng tra một chút liền ra rõ ràng, không chừng những người đó còn có thể lấy ra làm tấu chương để nói.
Nghe xong lời Chiêu Chiêu nói, máu trong người Bùi Nghiên cơ hồ ngưng lại, hắn biết chắc Bùi Chí nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Chiêu Chiêu như vậy, may mà Chiêu Chiêu không chịu nhiều đau khổ.
Thật lâu sau, hắn mới nói: "Muội yên tâm, ca ca tạm thời không đi vương phủ." chờ sau khi hắn đem hết thảy khó khăn đều giải quyết, sẽ quang minh chính đại thay Chiêu Chiêu chống lưng.
Chiêu Chiêu nhẹ nhàng thở ra, Bùi Nghiên không đi mới là tốt nhất, nàng không nghĩ kéo chân hắn.
Nhất thời không để ý, hai người nói chuyện đã qua nửa canh giờ, Thanh Diệp có chút nóng nảy: "Chủ tử, hiện tại trời không còn sớm, chúng ta vẫn nên về thiện phòng sớm một chút, nếu không..."để vương phi các nàng nhìn thấy thì thật là không xong.
Chiêu Chiêu gật gật đầu, hiện tại trước sau cũng không vội: "Ca ca, muội còn phải ở lại chùa đợi mấy ngày, ngày mai chúng ta gặp lại."
Bùi Nghiên gật đầu, "Được, muội về trước đi."
Chờ sau khi Chiêu Chiêu đi, Bùi Nghiên rơi vào trầm tư, hắn ngược lại không sợ Chiêu Chiêu sẽ cản trở hắn, mà là đang lo chuyện Chiêu Chiêu từng đi qua tiện tịch, tuy hiện tại đã chuộc thân, nhưng đối với nàng sau này có thể là một tai hoạ ngầm, có một tai hoạ ngầm như vậy, Chiêu Chiêu vĩnh viễn chỉ có thể là một thị thiếp.
Xem ra hắn nên đi một chuyến đến Lạc Châu, đem dấu vết Chiêu Chiêu từng đi qua tiện tịch xoá sạch.
Vừa lúc gần đây hắn có chuyện phải đi Từ Châu, Từ Châu cách Lạc Châu khá gần, trên đường có thể làm xong chuyện này, chỉ là nếu vậy phải trì hoãn một hai tháng mới có thể gặp lại Chiêu Chiêu.
Ngày mai còn phải vào triều, Bùi Nghiên liền rời khỏi Phổ Ninh Tự.
Trước khi đi, hắn nhìn vào màn đêm ở Phổ Ninh Tự, nhớ tới những chuyện Chiêu Chiêu trãi qua, tim hắn như bị kim đâm, tuy không rõ ràng, nhưng lại nhói đau không dứt.
Nếu Chiêu Chiêu chưa gả chồng thì tốt rồi.
...
Sau khi Chiêu Chiêu trở về vẫn còn mơ mơ màng màng, nàng thật sự không nghĩ đến sẽ gặp được Bùi Nghiên như vậy.
Trước kia nàng sở dĩ không ôm hy vọng có thể gặp lại Bùi Nghiên, là vì trong sách không có đề cập đến tên Bùi Nghiên, nhưng hiện tại Bùi Nghiên xuất chúng như vậy, sao có thể không xuất hiện ở trong sách chứ.
Chiêu Chiêu không nghĩ ra, đơn giản liền không suy nghĩ nữa, nàng nghĩ chẳng lẽ thật ra trong sách có viết đến Bùi Nghiên, chỉ là nàng quên mất?
Bất quá dù thế nào, có thể gặp lại một người thân thật sự là quá tốt, nàng không còn một mình lẻ loi.
Oanh Nhi cùng Thanh Diệp rất là vui vẻ, hai người tươi cười luôn miệng, hiện tại chủ tử có một ca ca như vậy, thân phận cũng cao hơn, có thể sẽ được thăng làm trắc phi, chỉ là không đợi các nàng cao hứng lâu, Chiêu Chiêu liền đem chuyện không thể nhận nhau ra nói cho các nàng, sau đó nói chút nguyên nhân.
Oanh Nhi cùng Thanh Diệp cũng xem như là nha hoàn tâm phúc của nàng, huống chi hai người cũng vừa mới nhìn thấy một màn kia, muốn giấu cũng không giấu được, còn không bằng nói hết ra.
Oanh Nhi cùng Thanh Diệp ngây ngẩn cả người, nhưng trước mắt xác thật là không thể làm gì khác, chỉ có thể ngóng trông Bùi đại nhân có biện pháp.
Cho đến lúc nằm xuống ngủ Chiêu Chiêu còn có chút không thể tin được, cọ xát một lúc lâu mới ngủ được.
Rất nhanh đã đến sáng hôm sau, Oanh Nhi cùng Thanh Diệp hầu hạ Chiêu Chiêu rửa mặt chải đầu, lát nữa còn phải đi Phật đường nhỏ tụng kinh cầu phúc, không thể tới trễ, vừa thu xếp xong lúc đến thiện phòng, bỗng có một tiểu sa di nhỏ tuổi đi đến.
Nguyên lai tiểu sa di là do Bùi Nghiên nhờ đến đưa tin: "Bùi thí chủ nói sắp tới ngài ấy sẽ đi Từ Châu làm việc, ước chừng một hai tháng mới trở về, báo cho nữ thí chủ biết, đừng lo lắng."
Chiêu Chiêu gật gật đầu, Bùi Nghiên ở trên triều khẳng định bề bộn nhiều việc, nàng đương nhiên hiểu được, sau đó nói: "Ta đã biết, đa tạ tiểu sư phụ."
Chờ nói xong mới đi tiểu phật đường, giống hôm qua là tụng kinh cầu phúc, bận một buổi sáng mới xong việc, buổi chiều Chiêu Chiêu cùng Quách di nương về thiện phòng như cũ, Tiết Nguyệt cùng Hàn trắc phi ở lại chép kinh Phật.
...
Tiết Nguyệt được Đeo ma ma hầu hạ đi thiện phòng.
Sau khi chép kinh cả một buổi chiều, cổ tay nàng đau mỏi không thôi, Đeo ma ma giúp mở cửa thiện phòng, Tiết Nguyệt nhăn mày: "Ma ma có mang theo thuốc dán trong phủ không, dán lên cổ tay một ít, có thể giảm đau."
"Đều có mang theo, lão nô đi tìm ngay đây" Đeo ma ma nói.
Đeo ma ma vào cửa liền đi đến chổ để đồ, mới đi được vài bước, bà bỗng nhìn thấy một lão ma ma, ma ma này đã có tuổi, mặc một thân y phục màu tím, không phải Xuân ma ma bên cạnh phu nhân thì còn ai?
Phu nhân trong miệng bà chính là Tần thị, mẫu thân của Tiết Nguyệt, phu nhân An Quốc Công.
Xuân ma ma hành lễ với Tiết Nguyệt: "Lão nô gặp qua nương nương."
Tiết Nguyệt kinh ngạc: "Xuân ma ma, sao bà lại tới đây?"
"Phu nhân không yên tâm nương nương, lại nghe nói gần đây nương nương sẽ đến Phổ Ninh Tự cầu phúc, cho nên cố ý phái lão nô đến gặp nương nương." Xuân ma ma trả lời.
Xuân ma ma hầu hạ Tần phu nhân từ nhỏ, cho nên rất có thể diện, Tiết Nguyệt vội vàng mời Xuân ma ma ngồi xuống, sau đó lại bảo Đeo ma ma cho nha hoàn trong phòng lui xuống hết, nghĩ đến mẫu thân nàng phái Xuân ma ma đến đây chắc là có chuyện muốn nói.
Sau khi người khác đều lui ra hết, Tiết Nguyệt mới nói: "Xuân ma ma, nương ta có gì muốn giao phó, bà cứ nói đi."
"Vậy lão nô liền nói thẳng, kỳ thật chính là phu nhân lo lắng nương nương ở vương phủ sống có tốt không, có đứng vững gót chân chưa?" Xuân ma ma nói.
Tiết Nguyệt cắn chặc môi, nàng không có mặt mũi nói với Xuân ma ma, lần này chuyện ngựa điên kia là nàng tự mình đa tình, đến bây giờ thái độ Lục Phong Hàn đối với nàng vẫn là thái độ như thường ngày.
Thấy vẻ mặt này của Tiết Nguyệt, Xuân ma ma còn cái gì không hiểu.
Bà thở dài: "Nương nương, phu nhân sợ ngài lo lắng không cho lão nô nói cho ngài, nhưng hiện nay phu nhân ở trong phủ càng lúc càng khó sống."
"Nhi tử của thiếp thất kia học ngày càng giỏi, kỳ thi này cũng trúng cử, quốc công gia vui không chịu được, bày tiệc ba ngày ba đêm mới dừng lại, còn nói gia đình huân tước có được một người học tốt như vậy thật không dễ, trong lời nói đều là yêu thích, có chuyện tốt này, quốc công gia càng thích đi đến viện của thiếp thất kia, hiện tại đã hơn nửa năm rồi quốc công gia chưa đến chổ của phu nhân."
Nghe xong lời Xuân ma ma nói, Tiết Nguyệt lại nhớ tới ca ca không nên thân kia của nàng, vẫn là dựa vào phụ thân hỗ trợ mới có được một chức quan, mẫu thân chỉ có thể dựa vào nàng, nhưng nàng ở vương phủ lại không được sủng ái...
Thấy Tiết Nguyệt như thế, Xuân ma ma vội vàng nói: "Nương nương đừng lo lắng, lần này phu nhân phái lão nô lại đây chính là mang đến một kế cho đến cho nương nương."
Tiết Nguyệt ngẩng đầu lên: "Mời ma ma nói."
"Không bằng ngài ra mặt chọn một đứa nha hoàn, cho vương gia làm thông phòng, thân khế của nha hoàn đều ở trong tay ngài, tất nhiên sẽ nghe lời ngài, đến lúc nha hoàn được sủng ái, liền từng chút lung lạc vương gia đi đến phòng ngài, tâm của vương gia sẽ quay trở lại." Xuân ma ma nói.
Tiết Nguyệt hé môi: "Ý của ma ma là tìm nữ nhân đến tranh sủng?"
Không đợi Xuân ma ma trả lời, Tiết Nguyệt chỉ lắc đầu nói: "Không được, ma ma, kế này không được."
Nàng biết Lục Phong Hàn là người như thế nào, Lục Phong Hàn sẽ không có khả năng nhìn trúng một tiểu nha hoàn, cũng sẽ không tùy tiện muốn nữ nhân, nếu biện pháp này dùng cho nam nhân bình thường thì được, nhưng trên người Lục Phong Hàn thì lại không được.
Xuân ma ma còn muốn nói thêm, Tiết Nguyệt kiên định nói: "Ma ma, bà nói nương yên tâm đi, chính ta sẽ nghĩ cách."
Mẫu thân nàng căn bản không hiểu Lục Phong Hàn, nếu như là tùy tiện đưa nha hoàn cho hắn, ngược lại biến khéo thành vụng.
Xuân ma ma thấy Tiết Nguyệt kiên quyết như thế, cũng khó mà nói thêm gì, bà nghĩ thầm vẫn là nên hồi phủ nói với phu nhân một tiếng, lúc này sắc trời cũng không còn sớm, Xuân ma ma liền từ giả Tiết Nguyệt, đang lúc đêm tối chạy về quốc công phủ.
Đợi Xuân ma ma đi, Tiết Nguyệt hạ mi mắt xuống, nàng nghĩ ra một biện pháp thật tốt.
...
Nháy mắt đã trãi qua ba bốn ngày, thánh thể hoàng thượng cũng đã khoẻ lại không ít, nên khởi hành về phủ.
Sáng sớm ngày hôm đó, mọi người của vương phủ thu thập hành lý hồi phủ, Chiêu Chiêu ngồi trong xe ngựa mơ mơ màng màng, sau khi về tới liền ngủ thêm một buổi chiều mới tỉnh lại.
Bởi vì buổi chiều ngủ nhiều, buổi tối Chiêu Chiêu khó có lúc khó ngủ, nàng lăn qua lộn lại trên giường, một lát nghĩ tới Bùi Nghiên một lát lại nhớ tới Lục Phong Hàn.
Nhắc đến Lục Phong Hàn, hôm nay khi trở về nàng ở xa nhìn hắn một cái, có lẽ là lần trước bị thương, lại liên tục ở trong cung chăm bệnh nhiều ngày, hình như hắn gầy đi một chút, cả người nhìn cũng càng lạnh nhạt.
Đã qua nhiều ngày như vậy, chắc hắn không còn giận đây nhỉ, mấu chốt là nàng còn chưa biết rốt cuộc hắn giận chuyện gì, Chiêu Chiêu thở dài bất đắc dĩ, trở mình liền ngủ.
Buổi chiều hôm sau, Oanh Nhi đem dược thiện đã nấu xong bưng đến: "Chủ tử, vương gia lúc này đang ở thư phòng, người vừa lúc mang canh qua, vương gia nhìn đều gầy rồi, huống chi trước đó vài ngày còn bị thương, chính là lúc phải bồi bổ thân thể."
Chiêu Chiêu cười khổ, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vẫn là nàng cúi đầu chịu thua đi, nếu như chọc giận Lục Phong Hàn, thì nàng cũng không có quả ngon để ăn.
Chiêu Chiêu mang dược thiện đến thư phòng, đoạn đường quen thuộc cực kỳ, vừa đến cửa thư phòng Đức Thuận liền đón nàng vào phòng: "Chiêu di nương đã tới, mấy hôm nay vương gia mệt muốn chết rồi, người cố gắng khuyên nhủ vương gia."
Chiêu Chiêu gật đầu, sau đó liền vào phòng, nàng đem canh để lên án kỷ, mới hành lễ với Lục Phong Hàn: "Thiếp thân gặp qua vương gia."
Tiếng Lục Phong Hàn trầm thấp: "Đứng lên đi."
Nhìn Lục Phong Hàn thế này dường như không tức giận lắm, lúc trước hắn không nói lời nào, liền buồn bực đọc sách, hiện tại tốt xấu gì cũng có trả lời nàng.
Chiêu Chiêu đứng lên múc cho Lục Phong Hàn chén canh, sau khi nàng múc canh xong mới phát hiện không chỉ bàn tay phải của Lục Phong Hàn có băng bó, mà cả cánh tay cũng có chút không thích hợp, nhìn giống như là không dùng được.
"Vương gia, cánh tay phải của người sao thế này?" Chiêu Chiêu có chút kinh ngạc, nàng cho rằng chỉ có bàn tay bị thương mà thôi.
"Không sao, chỉ là trật khớp một chút mà thôi, " Lục Phong Hàn nói.
Chiêu Chiêu nhăn mi, nếu tay phải bị thương, làm sao ăn dược thiện được đây, chẳng lẽ muốn nàng đút Lục Phong Hàn ăn sao? Sau khi rối rắm một lúc lâu, Chiêu Chiêu cầm lấy thìa: "Vậy nếu không thiếp thân đút cho ngài?"
Đuôi lông mày Lục Phong Hàn hơi nhướn, thật ra tay trái của hắn dùng cũng rất tốt, cũng có thể cầm bút viết chữ, mấy hôm nay sổ con đều là viết bằng tay trái.
Nhưng hắn vẫn gật đầu: "Được."
Chiêu Chiêu còn chưa bao giờ đút người bệnh ăn canh, nàng nhẹ nhàng múc một muỗng, lại sợ canh quá nóng làm Lục Phong Hàn bị bỏng, liền cúi đầu thổi nhẹ vài cái, làm canh hạ nhiệt một chút: "Vương gia, ngài nếm thử nhiệt độ vừa không?"
Lục Phong Hàn nếm một ngụm, kỳ thật nhiệt độ vừa vặn, nhưng hắn vẫn nhíu mi, "Có chút nóng."
Chiêu Chiêu có chút nghi hoặc, canh này từ Thính Vân Viện mang đến thư phòng, nàng lại thổi một xíu, chẳng lẽ còn nóng sao?
Thìa tiếp theo, Chiêu Chiêu thổi lâu hơn một chút, nàng thầm nghĩ như vậy được chưa, nhưng Lục Phong Hàn vẫn nhăn mi: "Có chút lạnh."
Thế này làm cho tay chân Chiêu Chiêu có chút luống cuống, ngay cả canh sao nàng cũng không đút được!
Lục Phong Hàn nhìn dáng vẻ Chiêu Chiêu luống cuống tay chân cong môi nở nụ cười, kỳ thật mấy ngày nay hắn đã sớm không tức giận, Chiêu Chiêu vẫn là người tính tình ngây thơ, hắn cũng không muốn giận nàng, hắn chỉ là muốn trêu đùa Chiêu Chiêu mà thôi.
Sau khi Lục Phong Hàn không gây chuyện cản trở nữa, Chiêu Chiêu an an ổn ổn đút xong chén canh này.
Chờ sau khi uống canh xong, Chiêu Chiêu để chén lên một bên án kỷ, sau đó thấy được sổ con, trên đó nét chữ còn chưa khô, Chiêu Chiêu nghi ngờ hỏi: "Vương gia ngài bây giờ không phải không thể viết chữ sao?"
Lục Phong Hàn sửng sốt một chút, "Ừ vừa mới rồi Trần sư gia hỗ trợ viết, " hắn tùy tiện viện lý do.
Chiêu Chiêu cũng không hoài nghi, nàng cầm chén đĩa thu thập xong, sau đó thấy thư án của Lục Phong Hàn có chút lộn xộn, liền giúp Lục Phong Hàn thu dọn, đem sổ con để ngay ngắn, lại đem giấy để gọn lại, cuối cùng đem thấy không sử dụng xé đi.
Giờ là lúc xế chiều, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên nửa mặt của Chiêu Chiêu, lộ ra da thịt trắng nõn như ngọc của nàng, tóc mai rơi xuống má lúm đồng tiền mềm mại, xinh đẹp kinh người.
Chiêu Chiêu đang thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên bị vòng tay xiết chặt, lập tức liền bị kéo đến trong ngực Lục Phong Hàn.
Chiêu Chiêu sợ tới mức tim nhảy bang bang, nàng theo bản năng liền muốn đẩy Lục Phong Hàn ra, sau đó mới nghĩ tới tay phải của hắn còn đang bị thương, đành phải thành thành thật thật ngồi ở trên đùi hắn, không dám lộn xộn.
Hai người mặt đối mặt, nghe thấy tiếng thở của đối phương.
Ánh mắt Lục Phong Hàn sáng quắc nhìn Chiêu Chiêu, nàng mi mắt uyển chuyển, cánh môi đỏ bừng, tựa như yêu tình làm loạn thiên hạ trong thoại bản, hắn nhìn thấy Chiêu Chiêu thế này liên muốn.
Chiêu Chiêu cảm thấy ánh mắt Lục Phong Hàn như muốn ăn nàng.
Ở chung với Lục Phong Hàn một đoạn thời gian, Chiêu Chiêu đương nhiên biết Lục Phong Hàn là nghĩ đến cái kia, lỗ tai của nàng liền đỏ lên, thật là một sắc phôi!
Quả nhiên, tiếp theo Lục Phong Hàn liền dùng tay trái đẩy váy của nàng ra, lúc Lục Phong Hàn còn muốn tiến xuống, tai Chiêu Chiêu đều đã đỏ như muốn rỉ máu, thanh âm của nàng như muỗi kêu: "Vương gia, bây giờ đang ở thư phòng a, còn là ban ngày ban mặt..."
Lục Phong Hàn tiếp tục cởi bỏ dây buộc yếm đỏ tươi của nàng, thanh âm khàn khàn: "Không ngại."
Lúc Lục Phong Hàn còn đang muốn tiếp tục, Chiêu Chiêu nâng tay chặn tay hắn: "Vương gia, vậy ngài cũng không thể lại vô duyên vô cớ tức giận, " tư thế rất giống như nếu hắn không đồng ý liền không cho hắn chạm vào.
Chiêu Chiêu khó được kiên cường một hồi, còn nói điều kiện với Lục Phong Hàn.
Chỉ là vạt áo cởi ra, kiều tươi như hoa, thanh âm lại còn vừa kiều vừa mềm, lời nói một chút khí lực cũng không có, như là chú thỏ nhỏ khoác da lão hổ.
Lục Phong Hàn không đáp lại lời Chiêu Chiêu, hắn ôm chặt eo Chiêu Chiêu, tinh tế gặm cắn khối thịt mềm kia.
Mũi chân Chiêu Chiêu liền kéo căng, trong thanh âm còn mang theo chút tiếng khóc nhỏ: "Vương gia, ngài đến cùng là có đồng ý với thiếp thân hay không a."
"Nhìn biểu hiện của nàng, " Lục Phong Hàn nói...