Ngoại Thất Không Dễ Làm

Chương 29




Nghe Lục Phong Hàn nói, Chiêu Chiêu theo bản năng liền tưởng tượng một chút.

Một phòng treo đầy hoa đăng, vậy sẽ rất sáng a, còn phải phái nha hoàn trông coi, phòng ngừa bị cháy.

Chiêu Chiêu cong môi cười rộ lên, "Ân, vậy thiếp thân chờ," tuy rằng nàng biết Lục Phong Hàn là đang dỗ nàng, nhưng vẫn rất vui vẻ.

Rất nhanh đã về đến phủ.

Chiêu Chiêu sau khi trở về cố ý đem đèn hoa sen treo ở gian ngoài, đế đèn theo gió quay tròn chuyển động, một chốc là lá sen, một chốc là hoa sen, tinh xảo lại xinh đẹp.

Rửa mặt một phen, hai người liền nằm xuống.

Lục Phong Hàn nhắm mắt lại liền nhớ đến dáng vẻ mắt Chiêu Chiêu rưng rưng, lại nói hắn còn chưa bao giờ hỏi qua tình hình gia đình Chiêu Chiêu.

Ngày ấy hắn chuộc thân cho Chiêu Chiêu ở Túy Nguyệt Lâu có hỏi qua Vân Nương, vì sao Chiêu Chiêu thành hoa nương, Vân Nương sau khi nghe sợ hãi, bà ấy nói thanh lâu của mình làm ăn đứng đắn, chưa từng bắt ép người khác, còn nói là do tự tay phụ thân của Chiêu Chiêu bán nàng vào Túy Nguyệt Lâu, không có nửa điểm nói dối.

Nhìn dáng vẻ Vân Nương như muốn chỉ tay lên trời mà thề, Lục Phong Hàn liền biết Vân Nương nói sự thật, lúc ấy hắn vẫn chưa cảm thấy như thế nào, nhưng hiện tại nhớ tới thần sắc vừa rồi của Chiêu Chiêu, hắn bỗng nhiên có ý muốn tìm hiểu tâm tư của Chiêu Chiêu.

"Phụ thân nàng vì sao lại bán nàng vào Túy Nguyệt Lâu?" Lục Phong Hàn hỏi Chiêu Chiêu.

Sau khi Chiêu Chiêu nghe được câu hỏi của Lục Phong Hàn có chút kinh ngạc, từ Lạc Châu đến kinh thành, nàng theo hắn cũng đã mấy tháng trời, còn chưa từng nghe hắn hỏi qua quá khứ của nàng, nàng còn tưởng rằng Lục Phong Hàn không hề hứng thú, tối hôm nay sao lại chợt nhớ tới hỏi chuyện này.

Chiêu Chiêu suy nghĩ một chút, cái này cũng không có gì không thể nói, dù sao Lục Phong Hàn biết tất cả chi tiết của nàng, cho dù không hỏi nàng, phái Trình Kỷ tra một chút cái gì cũng sẽ biết. Không bằng trực tiếp nói cho Lục Phong Hàn.

"Vương gia, chuyện xưa này một chút cũng không dễ nghe, ngài nhất định phải nghe sao?"

"Ừ, nàng nói đi," Lục Phong Hàn trầm giọng nói, hắn cũng không phải vì muốn nghe chuyện xưa gì.

Hắn chỉ bỗng nhiên muốn hiểu biết về quá khứ của nàng một chút mà thôi.

Chiêu Chiêu cảm thấy rất kỳ diệu, không biết vì sao, tối nay những kí ức kia của nguyên chủ thật giống như là kí ức của nàng, nàng cảm thụ toàn bộ, cũng như là chính mình thật sự trải qua, cho nên hiện tại giống như là kể ra chuyện của mình.

"Nhà cũ của thiếp thân nguyên không phải ở Lạc Châu, mà là ở một trấn nhỏ phía dưới Lạc Châu, trên trấn người không nhiều, cũng không giàu có, nhưng một nhà thiếp thân cũng coi như trôi qua không tệ, cha mẹ ân ái, huynh trưởng cũng cố gắng," Chiêu Chiêu nhẹ giọng nói.

"Nàng còn có huynh trưởng?" Lục Phong Hàn chưa từng nghe nói, khoảng thời gian này Chiêu Chiêu chưa từng nhắc đến người ca ca này, nghĩ đến trong đó chắc là có nguyên nhân.

Chiêu Chiêu trong bóng đêm khẽ gật đầu một cái: "Nói là ca ca... Ca ca kỳ thật không phải cha mẹ sinh ra, mà là hài tử nhà đại bá, chỉ là đại bá cùng bá mẫu mất sớm, cha mẹ thiếp thân liền đem ca ca nhận nuôi, thiếp thân cùng ca ca xem như từ nhỏ lớn lên cùng nhau."

"Lúc đầu cũng xem như một nhà bốn người hài hòa mỹ mãn, nhưng lúc thiếp thân chín tuổi, mẫu thân sinh bệnh không còn, từ đây tính tình phụ thân thay đổi, cả ngày uống rượu, lại thêm cờ bạc, từng ngày đi xuống, của cải liền bị móc sạch, đến cuối cùng của hồi môn của mẫu thân đều cầm cố hết."

"Tính tình của phụ thân cũng càng ngày càng kém, mỗi khi thua tiền về càng uống nhiều rượu, uống cho đến khi say khướt về liền muốn đánh người, ông ấy giống như là điên rồi, cầm lấy gậy gộc liền đánh lên người thiếp thân cùng ca ca, ca ca vì bảo hộ thiếp thân chịu không ít lần bị đánh, " nói tới đây, đôi mắt Chiêu Chiêu cũng ướt.

Nàng nhớ tới tiểu thiếu niên kia, vì bảo hộ nguyên chủ luôn ôm nguyên chủ trong lòng, bị đánh đến bong máu thịt cũng không lên tiếng.

Lục Phong Hàn cầm tay Chiêu Chiêu: "Sau này thế nào?"

"Sau này trong nhà thật sự không còn gì để bán, phụ thân liền đem ca ca bán đi, phụ thân không nói cho ta biết hắn đem ca ca bán đến chổ nào, từ đó về sau, ta rốt cuộc chưa từng gặp lại ca ca, cũng không biết hắn bây giờ ra sao, sống thế nào," nướt mắt Chiêu Chiêu theo hai gò má chảy xuống, thật là kỳ quái, vì sao nàng sẽ thương tâm như vậy.

Lục Phong Hàn không muốn hỏi nữa, chỉ còn đoạn cuối câu chuyện, Chiêu Chiêu tự mình nói tiếp: "Sau này ta dần dần lớn lên, phụ thân thấy dung mạo ta không tệ, liền không hề đánh ta nữa, chờ đến 15 tuổi phụ thân liền đem ta bán đến Túy Nguyệt Lâu."

"Sau đó, ta liền gặp vương gia."

Vô cùng đơn giản kể một đoạn, thậm chí ngữ điệu của Chiêu Chiêu cũng không có thay đổi.

Sau một lúc lâu, Lục Phong Hàn cầm tay Chiêu Chiêu: "Được rồi, nói lâu như vậy cũng mệt mỏi, ngủ đi."

Chiêu Chiêu tựa vào trong ngực Lục Phong Hàn, "Ân, rất trễ rồi, thiếp thân muốn ngủ, vương gia cũng ngủ đi."

Lục Phong Hàn nhìn gương mặt điềm tĩnh của Chiêu Chiêu, sau này nàng sẽ không phải chịu khổ như vậy nữa.

Sau khi Chiêu Chiêu ngủ thấy một giấc mộng.

Trong mộng là ngày hội đèn nguyên tiêu ngày đó, người đi như khung cửi, nàng lôi kéo tay ca ca đi sau lưng phụ thân, phụ thân khó được khi dẫn mọi người ra ngoài một lần, nàng cùng ca ca đều rất vui vẻ.

Một đường đều chơi rất vui vẻ, cho đến lúc gặp được một người bạn cờ bạc của phụ thân, người kia hô: "Bùi Chí, hôm nay sao không đến sòng bạc?"

Bùi Chí lắc đầu: "Hôm nay ta mang theo hai tiểu quỷ trong nhà lại đây, nên không đi vào."

"Chơi một ván không mất nhiều thời gian, để hai đứa nhỏ bên ngoài chờ một chút."

Bùi Chí động tâm tư, hắn chà chà tay, cuối cùng vẫn là nhịn không được, "Hai người các ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn đợi, phụ thân một lát liền ra," nói xong liền vào sòng bạc bên cạnh.

Nhưng một lát này đã trôi qua rất lâu, Chiêu Chiêu chờ đến chân tê rần mà Bùi Chí vẫn còn chưa đi ra.

Bùi Nghiên nhìn Chiêu Chiêu: "Xem ra phụ thân còn mất chút thời gian nữa mới có thể đi ra ngoài, Chiêu Chiêu, ca ca mang muội đi trên đường ngắm một chút, thế nào?"

Chiêu Chiêu đợi đến cũng có chút buồn bực, nàng nhẹ gật đầu, sau đó cùng Bùi Nghiên đi trên đường.

Hai đứa nhỏ đi đi chơi đùa, cuối cùng đi tới quán nhỏ bán hoa đăng, Chiêu Chiêu nhìn trúng một cái đèn con thỏ, thân thể tròn vo, đáng yêu vô cùng.

Bùi Nghiên nhìn thấy Chiêu Chiêu thích: "Chiêu Chiêu, muội thích cái đèn con thỏ kia sao?"

Chiêu Chiêu nhẹ gật đầu, nàng nhìn thấy Ny Nhi nhà Trần đại nương cách vách có một cái hoa đăng như vậy, nàng cũng muốn một cái.

Ngay lúc này, Chiêu Chiêu nghe Bùi Chí đang gọi nàng cùng Bùi Nghiên, nàng kiễng chân vẫy tay với Bùi Chí: "Phụ thân, chúng con ở chỗ này."

Cả khuôn mặt Bùi Chí đều đen, miệng ồn ào: "Để hai người các ngươi chờ ở bên ngoài, lại đi đến nơi này, nếu bị bắt cóc thì làm sao?"

Đến cùng tuổi của Chiêu Chiêu cũng còn nhỏ, liền chỉ vào cái đèn con thỏ kia: "Phụ thân, Chiêu Chiêu muốn cái đèn con thỏ kia, có thể mua không?"

Bùi Chí vừa nghe liền tức giận, hắn vừa mới thua sạch tiền ở sòng bạc, ngay cả tiền ngày mai mua gạo cũng không còn, cái đứa phá gia này còn muốn mua đèn, lửa giận bốc lên, Bùi Chí liền đánh Chiêu Chiêu mấy bạt tay: "Còn đòi mua đèn, ta nhìn ngươi là thiếu đánh!"

Vừa nói vừa tay đấm chân đá, người vây xem muốn tiến lên kéo ra, lại sợ Bùi Chí nổi điên đánh luôn cả bọn họ, cuối cùng chỉ có một mình Bùi Nghiên gầy teo liều mạng bảo vệ Chiêu Chiêu: "Phụ thân, đừng đánh muội muội, đánh ta đi."

Nghe Bùi Nghiên nói lời này, Bùi Chí thật sự thả Chiêu Chiêu ra, sau đó đánh Bùi Nghiên, chờ Bùi Chí hết nóng giận mới tính xong việc, cuối cùng Bùi Nghiên bị đánh còn nặng hơn Chiêu Chiêu, khoé miệng Bùi Nghiên đều bị rách ra, trên mặt đều là máu.

Chiêu Chiêu sợ tới mức khóc lên: "Ca ca, ca không sao chứ."

Bùi Nghiên qua một hồi lâu mới có thể nói chuyện: "Ca ca không có việc gì, muội đừng khóc."

Bùi Nghiên bị đánh mặt mũi bầm dập, trước mắt nhìn cũng không rõ, nhưng lúc ấy còn yên lặng nhìn đèn thỏ trên quầy: "Đợi về sau, ca ca có tiền nhất định sẽ mua hoa đăng cho Chiêu Chiêu."

Chiêu Chiêu ôm Bùi Nghiên khóc: "Chiêu Chiêu không cần hoa đăng, cũng không muốn gì cả."

Mộng cảnh liền kết thúc trong tiếng khóc

Khi Chiêu Chiêu tỉnh lại trên mặt đều là nước mắt, nàng nâng tay lau nước mắt.

Thật là kỳ quái, vì cái gì sẽ mơ thấy giấc mộng này, hơn nữa giống như nàng thật sự trãi qua, còn lúc nói chuyện với Lục Phong Hàn tối hôm qua, nàng cũng thương tâm như vậy, thật giống như nàng là nguyên chủ.

Đây thật là quá kỳ quái, có phải nàng thay nguyên chủ thay vào quá sâu hay không.

Đúng lúc này Oanh Nhi đến đây, nàng nhìn thấy bộ dáng này của Chiêu Chiêu rất kinh ngạc: "Sao chủ tử khóc?" Rõ ràng đêm qua vẫn rất tốt.

Chiêu Chiêu lau sạch nước mắt: "Gặp một cơn ác mộng mà thôi."

Trong lòng Oanh Nhi có chút khó hiểu, nhưng lại không dám hỏi ra miệng, đành phải hầu hạ Chiêu Chiêu mặc quần áo rửa mặt.

Chờ hết thảy thu thập sẵn sàng, Chiêu Chiêu dùng đồ ăn sáng, hôm nay không phải mồng một mười lăm, nàng muốn làm gì cũng được, Chiêu Chiêu liền lấy một quyển thoại bản đến xem giết thời gian.

Đến lúc này, trạng thái quỷ dị kỳ lạ tối hôm qua cuối cùng kết thúc.

Chiêu Chiêu cảm thấy nàng chỉ là Chiêu Chiêu, mà không phải là nguyên chủ, cũng không phải nàng trải qua những chuyện kia, nàng có thể dứt thân ra, cũng sẽ không có những tình cảm kia của nguyên chủ, Chiêu Chiêu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Không được, về sau lại phát sinh tình huống như thế này phải làm sao, nếu như nàng từng bước có thể cảm nhận được tình cảm của nguyên chủ, thậm chí cảm giác mình chính là nguyên chủ, vậy sau này nàng sao có thể né kết cục bi thảm của nguyên chủ này chứ?

Không được, nàng chỉ là Chiêu Chiêu, cũng sẽ không đi con đường giống nguyên chủ, tâm của Chiêu Chiêu dần dần kiên định lại.

...

Từ sau khi đi dạo hội chùa, Lục Phong Hàn lại bận rộn tiếp.

Lúc này vừa mới hạ triều, Lục Phong Hàn tính ra cung tiếp tục làm việc, vừa lúc trên đường về nhìn thấy Lục Phong Hoằng, hắn thuận đường gọi Lục Phong Hoằng lại.

Lục Phong Hoằng chính là đang trốn tránh Lục Phong Hàn, cho nên vừa hạ triều liền không ngừng né Lục Phong Hàn, đáng tiếc vẫn bị Lục Phong Hàn gọi lại, hắn đành phải kiên trì đi qua, "Tứ ca, huynh kêu ta có chuyện gì không?"

"Mấy ngày nay đều không gặp được đệ, vừa lúc tìm đệ có chuyện muốn nói, " Lục Phong Hàn vừa nói vừa vỗ bả vai Lục Phong Hoằng: "Mấy ngày hôm trước lúc gặp ở hội chùa không phải nói đệ đến phủ ta lấy bức tranh đệ yêu thích kia sao, sao tới nay còn chưa thấy qua lấy?"

"Hai ngày nay có chuyện bận, nên chưa kịp qua, " Lục Phong Hoằng viện lý do.

Lục Phong Hàn biết gần đây Lục Phong Hoằng rất rãnh rỗi, cũng không vạch trần hắn, "Chọn ngày không bằng gặp ngày, vừa lúc ta muốn về phủ, đệ cũng theo ta cùng nhau hồi phủ, lấy bức tranh kia đi."

Lục Phong Hoằng buồn buồn nói: "Được."

Sau khi hai người xong việc, liền lên xe ngựa trở về vương phủ, sau đó trực tiếp đến thư phòng.

Đức Thuận là người thông minh, vừa vào thư phòng liền lấy cuộn tranh ra: "Quận vương gia, vương gia chúng ta cũng rất là yêu thích bức tranh này, nô tài nhớ trước đây ngài xin thật lâu vương gia cũng không cho đâu."

Lục Phong Hoằng nhận cuộn tranh, sau đó mở ra nhìn thoáng qua, đúng là bức tranh hắn thích đã lâu, lúc này đã có được cũng không biết nói là vui hay không vui, chỉ là không vui như hắn tưởng tượng.

Lục Phong Hoằng cuốn bức tranh lại: "Đa tạ tứ ca nhường vật yêu thích."

Lục Phong Hàn ngồi ở trên ghế bên cạnh án kỷ, đang cầm bút viết chữ: "Sắc trời không còn sớm, đệ cũng hồi phủ đi."

Lục Phong Hoằng gật đầu, sau đó được Đức Thuận tiễn ra phủ, chỉ là trên đường ra phủ hắn nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, hắn nhìn không rõ lắm, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra người kia hình như đang bưng thứ gì trên tay, hơn nữa là đang đi hướng đến thư phòng.

Thấy Lục Phong Hoằng dừng chân, Đức Thuận cũng nhìn theo ánh mắt Lục Phong Hoằng, nguyên lai là Chiêu di nương a.

Thấy Lục Phong Hoằng tò mò, Đức Thuận liền giải thích: "Quận vương gia sợ là chưa biết Chiêu di nương của phủ chúng ta, Chiêu di nương là vương gia mang về phủ, vừa tới không lâu."

Lục Phong Hoằng thầm nghĩ quả nhiên là Chiêu Chiêu, "Kia... Tiểu tẩu tử đây là đi đâu?"

Nhắc tới việc này, Đức Thuận liền nở nụ cười, đôi mắt đều nheo lại: "Chiêu di nương đau lòng vương gia, vừa có thời gian liền tới thư phòng đưa canh cho vương gia, vừa rồi chính là đi thư phòng mang canh tới cho vương gia."

Nguyên lai là như vậy.

Cho đến khi về tới phủ, Lục Phong Hoằng rốt cuộc hiểu ra ý tứ của tứ ca hắn, xem ra mục đích kêu hắn qua lấy tranh là giả, cho hắn nhìn một màn đưa canh kia mới là thật, tứ ca là muốn triệt để cắt đứt đoạn tưởng niệm này của hắn.

Lục Phong Hoằng có chút giận, hắn bị Lục Phong Hàn bắt nạt từ nhỏ đến lớn, hiện tại đều lớn như vậy rồi mà vẫn như thế!

Hắn ung dung thở dài, không phải chỉ là đưa cái kẹo đường thôi sao, có gì nữa đâu?

Mà lúc này trong thư phòng, Lục Phong Hàn chính là đang thảnh thơi uống canh Chiêu Chiêu đưa tới.

...

Tuy rằng việc Lục Phong Hàn mang Chiêu Chiêu ra phủ được che giấu kín, nhưng dù kín đến mấy cũng có người đoán ra được dấu vết.

Cửa hông trong phủ mở hai lần, lại sớm chuẩn bị ngựa, người có tâm đương nhiên sẽ đoán ra được Lục Phong Hàn mang Chiêu Chiêu ra cửa đi dạo.

Lúc này, trong chính phòng.

Đeo ma ma lo lắng nói: "Tiểu tư canh chừng cửa hông nói rõ ràng, đầu đêm Chiêu di nương lên xe ngựa của vương gia, cho đến tối mới trở về, còn mua một đống đồ vật."

"Quy củ của vương phủ đều ở đằng kia đâu, ngay cả nương nương người muốn ra phủ về nhà mẹ đẻ một lần đều không dễ dàng, nhưng Chiêu di nương lại hướng vương gia mang nàng ra phủ... Nương nương, ngài không thể tiếp tục ngồi yên không để ý đến, còn tiếp tục như vậy, nếu là Chiêu di nương sinh tâm tư sai lệch liền không xong."

Thấy Tiết Nguyệt không nói chuyện, Đeo ma ma lấy ly rót cho Tiết Nguyệt một ly trà vừa pha: "đúng, thân phận Chiêu di nương thấp, cũng không thể leo lên đầu ngài được, nhưng Hàn trắc phi còn ở đây."

"Lão nô nghe nói phụ, huynh Hàn trắc phi trong triều đang đắc lực, lần này huynh trưởng của Hàn trắc phi được phái đến Vân Châu, thay vương gia làm việc, cứ vẫn tiếp tục như vậy, nói không chừng Hàn trắc phi sẽ là mối uy hiếp cho vị trí chính phi của người."

Tiết Nguyệt rốt cuộc nhíu nhíu mày: "Ma ma, ta sao lại không biết."

Đeo ma ma cũng không nhịn được thở dài: "Từ lúc nương nương người từ Phổ Ninh Tự trở về, vương gia chỉ đến trong phòng ăn bửa cơm ngày ấy, còn lại chưa từng tới, người một lời cũng không nói, sao có thể vọng tưởng vương gia để ý người nha."

Đeo ma ma nhìn Tiết Nguyệt: "Người chẳng lẽ là còn nhớ thương Tiêu tiểu tướng quân, hắn lại không thể trở về, nương nương người phải sống thật tốt mới phải, hiện giờ phu nhân đều phải dựa vào người."

Tiết Nguyệt tâm phiền ý loạn, khăn tay đều vò nhăn hết.

Đúng, nàng xuất thân từ An quốc công phủ, phụ thân cũng là công lao hiển hách quốc công gia, nhưng phụ thân càng lớn tuổi càng thiên vị tiểu thiếp của mình, đặc biệt tiểu thiếp kia còn sinh được con trai, tuy nhỏ hơn đại ca năm tuổi, nhưng lại rất thông minh, đọc sách cũng giỏi, so mọi thứ đại ca nàng đều thua kém.

Nếu cứ tiếp tục như thế, tâm của Tiết công gia cũng càng nghiêng về phía tiểu thiếp kia, nương nàng ở trong phủ trôi qua rất nghẹn khuất, chỉ có dựa vào nàng, nữ nhi được gả vào Tấn vương phủ này mà tranh đấu một hơi.

Cũng chính là vì vậy, Tiết Nguyệt mới hồi phủ, mới nghĩ dùng sức bảo vệ vị trí vương phi này, tranh chút mặt mũi.

Nghĩ đến đây, Tiết Nguyệt buông khăn tay xuống.

Thấy Tiết Nguyệt dường như có chút buông lỏng, Đeo ma ma lại bỏ thêm chút sức lực: "Chỉ có làm cho vương gia nhớ nương nương, yêu thương nương nương, nương nương mới có năng lực giúp đỡ phu nhân, người nghĩ một chút có phải đạo lý này hay không?"

Tiết Nguyệt đương nhiên hiểu được đạo lý này, nàng thở ra một hơi: "Ma ma, vậy bà nói xem phải làm gì?"

Nghe Tiết Nguyệt nói như vậy, Đeo ma ma cơ hồ là nước mắt luôn rơi, đây là lần đầu tiên cô nương nhả ra, trong lòng bà nóng lên, đem lời nói cần nói đều nói sạch sẽ: "Tục ngữ nói nhất dạ phu thê bách nhật ân, chỉ cần nam nữ ở trên giường lăn vài lần, làm nam nhân nhớ kỹ, về sau liền không thể quên được."

Đeo ma ma là vú nuôi của Tiết Nguyệt, có thể nói là vẫn luôn hầu hạ Tiết Nguyệt cho đến lớn, cho nên cũng biết chuyện tư mật của Tiết Nguyệt, cũng biết Tiết Nguyệt còn chưa viên phòng với Lục Phong Hàn.

Dựa vào quan sát của Đeo ma ma, chỉ cần vương gia có thể chạm vào nương nương, vậy ngày sau mọi việc đều dễ nói, Chiêu di nương của Thính Vân Viện không phải là cả ngày xinh đẹp rực rỡ sao, làm cho vương gia đi Thính Vân viện mỗi ngày.

Trên mặt Tiết Nguyệt xuất hiện hai rạng mây đỏ ửng, nàng rất xấu hổ, thêm thân hình Lục Phong Hàn cao lớn, bộ dáng tuấn mỹ độc nhất vô nhị, có thể xếp đứng đầu Đại Tề, nếu nói Tiết Nguyệt không có chút hảo cảm nào đối với Lục Phong Hàn, đó là giả.

"Nhưng là vương gia hắn chưa từng đến chính viện a. " Tiết Nguyệt nói.

Nụ cười trên mặt Đeo ma ma càng sâu hơn, "Này còn không đơn giản sao, chỉ cần tối hôm nay mời vương gia lại đây dùng bữa, chờ dùng bữa xong lại mời vương gia uống mấy chén rượu nhạt, chuyện sau đó dĩ nhiên là thành."

Sau một lúc lâu, Tiết Nguyệt mới như là quyết định: "Vậy thì dựa vào lời ma ma làm đi."

"Vâng, " Đeo ma ma vui mừng đầy mặt đáp.

Đeo ma ma kêu người chuẩn bị một bàn thức ăn Lục Phong Hàn thích, Tiết Nguyệt cũng đổi một kiện xiêm y đỏ rực, lộ ra cả người kiều diễm, là một loại phong tình khác.

Đại khái đợi khoảng nửa canh giờ, Lục Phong Hàn mới lại đây.

Tiết Nguyệt hướng Lục Phong Hàn hành lễ: "Thiếp thân gặp qua vương gia."

Lục Phong Hàn gật đầu, sau đó cùng Tiết Nguyệt ngồi xuống bên cạnh bàn, hắn hôm nay lại đây là vì nha hoàn của Tiết Nguyệt đến bẩm nói Tiết Nguyệt muốn cùng hắn nói chút chuyện trong phủ.

Dù sao cũng là chính sự, Lục Phong Hàn làm mất mặt mũi Tiết Nguyệt cũng không tốt, cho nên sau khi giải quyết xong việc vặt vãnh liền tới đây.

Tiết Nguyệt kêu thị thiện nha hoàn đến gắp thức ăn cho Lục Phong Hàn: "Vương gia, thiếp thân nghe nói ngài thích canh vịt, cố ý kêu phòng bếp nhỏ làm, ngài nếm thử hương vị như thế nào."

Lục Phong Hàn cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng cụ thể là không đúng chổ nào hắn lại không nói ra được, đành phải nếm một miếng.

Người đương thời chú ý ăn không nói ngủ không nói, sau đó hai người cũng không nói gì, chờ dùng cơm xong, Lục Phong Hàn uống một ngụm trà: "Ngươi không phải muốn nói việc bếp núc trong phủ sao?"

Tiết Nguyệt sửng sốt, sau đó mới phản ứng được đêm nay thỉnh Lục Phong Hàn lại đây là dùng lý do này, nàng đành phải nói đến việc việc bếp núc.

Tuy nói chỉ là việc bếp núc, nhưng vương phủ này to như vậy, một tháng chi xuống cũng sợ là phải dùng hơn mấy ngàn lượng bạc, nhất là quan hệ lui tới, sinh nhật tặng lễ các loại, đều liên quan đến tiền, càng là chuyện không thể sai được, cho nên trong lòng Lục Phong Hàn cũng có quan tâm.

Chờ nói xong việc bếp núc, giữa hai người cũng không có lời gì muốn nói, Lục Phong Hàn liền muốn rời đi.

Tiết Nguyệt nhìn thấu ý Lục Phong Hàn muốn đi, nàng lấy dũng khí: "Vương gia, hiện tại sắc trời cũng không còn sớm, đường cũng không dễ đi, ngài không ngại liền ngủ lại ở chỗ này đi, nước tịnh phòng đều đã chuẩn bị tốt," nói xong lỗ tai đều đỏ.

Lục Phong Hàn rốt cuộc biết vừa rồi cảm giác quái dị kia là cái gì rồi, Tiết Nguyệt vậy mà muốn cho hắn ở lại?

Đáy mắt Lục Phong Hàn hiện một tia mỉa mai, hắn còn nhớ rõ lúc trước đại hôn đêm đó Tiết Nguyệt cự tuyệt, hắn còn nhớ rõ trong lòng Tiết Nguyệt có một người khác, thậm chí vì người kia mà tránh trong chùa, lúc này mới qua bao lâu a, vậy mà muốn hắn lưu lại.

Quả thực là không thể nói lý.

Có thể để nàng an an ổn ổn ngồi ở vị trí vương phi này đã là nhân từ của hắn, Tiết Nguyệt cho rằng hắn là loại người nào?

Lục Phong Hàn không muốn đem sự tình này làm lớn, ồn ào An Quốc công phủ bên kia đều biết, cho nên chỉ lạnh lùng nói: "Không cần."

Nghe lời này, sắc mặt Tiết Nguyệt liền trắng, trong phòng có nhiều nha hoàn bà tử như vậy, Lục Phong Hàn cứ vậy mà trực tiếp cự tuyệt nàng, đây tuyệt đối là nhục nhã, chẳng lẽ hắn còn ghi hận chuyện lúc trước sao?

Vừa vặn bên ngoài có người cầu kiến, nguyên lai là Tử Tô bên cạnh Hàn trắc phi: "Vương gia, hôm nay trắc phi nhận được thư nhà của Tiểu Hàn đại nhân, trong thư có nhắc tới sự việc cần báo lên trên, trắc phi sợ có tin tức quan trọng gì, liền phái nô tỳ qua thỉnh ngài qua đó." nàng nói xong nhìn nhìn Tiết Nguyệt: "Vương phi, ngài sẽ không tức giận chứ."

Tiết Nguyệt làm sao có thể nói tức giân, dù tâm nàng đang rỉ máu, giờ phút này cũng duy trì tươi cười: "Đương nhiên là việc chính sự quan trọng."

Tiểu Hàn đại nhân trong miệng Tử Tô là huynh trưởng của Hàn trắc phi, đang ra ngoài làm việc cho Lục Phong Hàn, Lục Phong Hàn nghe vậy nhẹ gật đầu: "Ừ, " nói xong liền đi theo Tử Tô.

Chờ Lục Phong Hàn cùng Tử Tô ra khỏi chính viện, rốt cuộc Tiết Nguyệt không duy trì nổi hình tượng dịu dàng khéo léo nữa.

Tiết Nguyệt như phát điên ném bát trà vỡ đầy đất, nàng nhìn mảnh sứ vỡ khắp sàn, nhớ tới khoé miệng tươi cười đắt ý vừa rồi của Tử Tô, đó chính là cười nhạo.

Nếu Lục Phong Hàn không lưu lại cũng không sao, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì.

Nhưng hiện tại Lục Phong Hàn trong phòng nàng bị Hàn trắc phi mời đi, Tiết Nguyệt cơ hồ có thể tưởng tượng được ngày mai trong phủ sẽ truyền ra lời gì, vốn Hàn trắc phi quản chuyện bếp núc đã lâu, trong phủ có không ít ma ma bà tử tin phục Hàn trắc phi, thêm chuyện này, cơ hồ là đem mặt mũi chính phi của nàng đạp xuống đất.

Một cái trắc phi vậy mà lại mời vương gia từ phòng vương phi đi, đây là nói vương phi nàng không giữ được vương gia!

Bọn nha hoàn chưa từng thấy Tiết Nguyệt giận dữ như vậy, lúc này đều bị doạ sợ, chỉ có Đeo ma ma dám tiến lên, bà bảo tất cả nha hoàn lui ra, sau đó cầm tay Tiết Nguyệt: "Nương nương, người tức giận nóng tính như vậy, đối với thân thể không tốt."

Nước mắt theo hai gò má rơi xuống, Tiết Nguyệt cắn môi: "Ma ma, vương gia không lưu lại cũng thôi đi, nhưng chuyện này, Hàn trắc phi là đem mặt mũi của ta đạp xuống đất, ta sao có thể ra ngoài gặp người?"

Nàng cơ hồ có thể tưởng tượng những hạ nhân kia ở sau lưng chê cười nàng, nếu việc này bị người có tâm truyền ra bên ngoài, nàng làm sao còn chổ đứng trong kinh thành này?

Đeo ma ma đau lòng không thôi: "Nương nương, Hàn trắc phi đây là dựa vào huynh trưởng của nàng ta mới có thể mời vương gia đi, đây là vương gia quan tâm việc triều chính, người đừng thương tâm."

Tiết Nguyệt cười khổ, đáng tiếc nàng ngay cả một huynh trưởng để dựa vào cũng không có.

"Ma ma, bà đừng nói nữa, ta muốn một mình suy nghĩ." Tiết Nguyệt nói.

Đeo ma ma thấy vậy cũng chỉ có thể lui xuống, để Tiết Nguyệt lại một mình.

...

Quả nhiên, việc này ngày thứ hai liền truyền khắp toàn bộ vương phủ, ngay cả Thính Vân Viện đều nghe nói, Oanh Nhi còn la hét nói là trong phủ náo nhiệt hẳn lên.

Chiêu Chiêu không nghĩ đến Hàn trắc phi nhanh như thế đã xé mặt với Tiết Nguyệt, đáng tiếc nàng nhớ không rõ nội dung cốt truyện ở giữa, cũng không biết về sau sẽ phát triển như thế nào.

Thấy Chiêu Chiêu đang im lặng suy nghĩ, Oanh Nhi liền vội vàng khuyên nhủ: "Chủ tử người yên tâm, vương gia cuối cùng cũng không lưu lại trong phòng Hàn trắc phi, vẫn là ở thư phòng nghĩ ngơi."

Thanh Diệp cũng cho rằng Chiêu Chiêu là đang lo lắng Lục Phong Hàn sẽ sủng hạnh người khác, liền nói: "Chủ tử, vương gia dù sao cũng là hoàng tử, trong phủ ít nhiều sẽ có chút cơ thiếp, đây cũng là bình thường, hơn nữa nữ nhân hậu viện vương gia chúng ta đã xem như rất ít rồi."

Kỳ thật theo Thanh Diệp, dù cho hiện tại Lục Phong Hàn rất sủng ái Chiêu Chiêu, nhưng cũng nói không chính xác về sau.

Nam nhân không phải đều là có mới nới cũ, nói không chừng về sau xuất hiện người mới, Chiêu Chiêu liền không được sủng ái như bây giờ, bất quá đây cũng là bình thường, nào có người luôn được sủng ái, quan trọng vẫn là có một đứa con của mình.

Thanh Diệp liền khuyên Chiêu Chiêu: "Chủ tử, người hiện tại tuổi còn trẻ, chính là lúc có thể sinh hài tử, về sau bên người có một đứa con, sau này cũng có người để dựa vào, ở trong hậu viện như thế này, quan trọng nhất vẫn là có con nối dõi."

Oanh Nhi vội vàng đáp lời: "Thanh Diệp nói đúng," chỉ là chủ tử các nàng như thế nào còn chưa mang thai đâu, vương gia cơ hồ là có chút thời gian liền tới nơi này a.

Chiêu Chiêu đang uống trà, lúc nghe lời này của Oanh Nhi cùng Thanh Diệp, thiếu chút sặc trà trong miệng, sinh hài tử?

Nội dung cốt truyện khác nàng không nhớ rõ lắm, nhưng có một chuyện nàng nhớ rất rõ ràng, nguyên chủ trong sách chưa từng hoài thai, cho nên nàng mới không dùng thuốc tránh thai, nàng cũng không muốn sinh con cho Lục Phong Hàn.

Hơn nữa nàng cũng không cần lo lắng nàng sẽ thất sủng, dù sao cuối cùng Lục Phong Hàn là sẽ hạnh phúc với Tiết Nguyệt.

Chiêu Chiêu nhỏ giọng nói: "Vương gia muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó," không liên quan đến nàng.

Lục Phong Hàn ngoài cửa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống, đen giống như đáy nồi...