Chẳng qua nói là suy nghĩ một chút, nhưng Chiêu Chiêu suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra.
Nàng đơn giản bảo Oanh Nhi đem điểm tâm Lục Phong Hàn ban thưởng bưng lên, nàng luôn thích ăn ngọt, ngự trù trong cung làm món điểm tâm ngọt đặc biệt mỹ vị, Chiêu Chiêu rất mong đợi.
Trong hộp đồ ăn để chừng bảy tám loại điểm tâm, hình thức tinh mỹ, mặc dù đã qua một khoảng thời gian, nhưng hương vị ngọt ngào vẫn xông thẳng vào mũi, Chiêu Chiêu cầm lên một miếng, điểm tâm này rất ngọt, cơ hồ vừa vào miệng liền tan ra, hơn nữa không phải là loại ngọt ngán kia, trong ngọt có hương thơm, rất rất ngon.
Ăn liên tiếp ba miếng còn chưa thấy đủ, liền bị Lục Phong Hàn kêu dừng: "Buổi tối ăn quá nhiều không tốt, để lại ngày mai ăn tiếp," huống chi thứ này dễ có được, về sau hắn thường xuyên mang một ít từ trong cung về cho Chiêu Chiêu là được rồi.
Chiêu Chiêu lưu luyến không rời buông điểm tâm xuống, sau đó cùng Lục Phong Hàn phân biệt tẩy gội một phen liền chuẩn bị nghỉ ngơi.
Cho đến lúc nằm dài trên giường, Chiêu Chiêu vẫn còn đang suy nghĩ nàng nên nói với Lục Phong Hàn muốn cái gì.
Nếu như nàng nói Lục Phong Hàn thả nàng rời khỏi nơi này, phỏng chừng Lục Phong Hàn tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nhưng nàng rất muốn làm chuyện này, trước mắt nguyện vọng này không thể được, Chiêu Chiêu cũng không muốn cái gì khác.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Chiêu Chiêu nghĩ hay là nàng nói Lục Phong Hàn cho ngân lượng nhiều một chút, giữ lại về sau dùng, nhưng nàng nhớ tới ngày đó Lục Phong Hàn điều tra sự việc trong cung, có thể nói là nhanh chóng lại chu toàn, hắn nắm rõ lòng người như vậy, phỏng chừng sẽ hoài nghi mục đích nàng muốn ngân lượng, nàng chỉ có thể chậm rãi tích góp tiền bạc thôi.
Haiz, cái kia cũng không được, cái này cũng không được, Chiêu Chiêu nghĩ mãi không ra.
Chiêu Chiêu lăn qua lộn lại, nàng rốt cuộc biết nàng muốn cái gì rồi, nàng động đậy thân thể nhìn Lục Phong Hàn đang nhắm mắt nằm bên cạnh: "Vương gia, thiếp thân nghĩ xong."
Lục Phong Hàn mở mắt ra liền thấy Chiêu Chiêu nhếch khóe môi lên "Nói đi."
"Thiếp thân muốn vương gia mang thiếp thân ra vương phủ đi dạo kinh thành một chuyến."
Nói đến nàng đến kinh thành cũng đã một khoảng thời gian, còn chưa được ra ngoài lần nào, nàng muốn đi ra ngoài xem một chút, chỉ chờ ở trong vương phủ rất bí bách.
Lục Phong Hàn nhìn thấy đôi mắt Chiêu Chiêu, hắn sửng sốt, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, hắn không nghĩ đến Chiêu Chiêu sẽ đưa ra yêu cầu này.
Không muốn đồ trang sức vô giá, cũng không muốn thăng phân vị, cũng chỉ là muốn ra ngoài dạo một vòng, nguyện vọng này... Thật sự rất đơn giản.
Chiêu Chiêu thấy Lục Phong Hàn nửa ngày không trả lời, liền vội la lên: "Vương gia, không phải ngay cả việc này ngài cũng không đáp ứng chứ?"
Lục Phong Hàn gật đầu: "Đáp ứng, hai ngày nữa ta rảnh rỗi liền mang nàng đi."
Chiêu Chiêu rất vui vẻ, nàng nhếch khóe môi lên.
Lục Phong Hàn có phần bất đắc dĩ ôm lấy Chiêu Chiêu, thị thiếp này của hắn thật là có chút ngốc, ngày sau phải cẩn thận che chở mới được.
...
Lục Phong Hàn quyết định ba ngày sau mang Chiêu Chiêu ra phủ du ngoạn.
Thanh Diệp là người kinh thành, cũng biết nhiều chuyện, "Chủ tử, ba ngày sau là hội chùa trong kinh, đến lúc đó xuôi theo đường phố đều bày hàng quán bán đồ ăn vặt, náo nhiệt cực kì, vương gia chọn ngày này vô cùng tốt."
Không đợi Chiêu Chiêu đáp lời, Oanh Nhi liền chờ không kịp nói: "Vậy chủ tử người nên chọn xiêm y thật đẹp, dù sao cũng khó được cơ hội ra ngoài chơi."
Oanh Nhi là người Lạc Châu, chưa từng đến kinh thành, nghe vậy cũng rất mong đợi.
Chiêu Chiêu cảm thấy Oanh Nhi nói rất đúng, thật vất vả được ra ngoài một lần, phải tận hứng mới được.
Vì thế đến ngày ra phủ, Chiêu Chiêu mặc y phục Oanh Nhi giúp nàng chọn, lại để Thanh Diệp giúp nàng trang điểm ăn mặc một phen mới lên xe ngựa.
Xe ngựa đã dừng ở cửa hông vương phủ từ sớm, lúc Chiêu Chiêu đi lên Lục Phong Hàn đã ngồi bên trong, nàng hướng Lục Phong Hàn hành lễ: "Thiếp thân gặp qua vương gia."
Sau đó Chiêu Chiêu ngồi bên cạnh Lục Phong Hàn, xe ngựa này thật lớn, các nơi đều lót đệm mềm, trên bàn là trà vừa mới pha, bên cạnh để một ngọn nến đang cháy.
Lúc này sắc trời đã tối xuống, cho nên đốt nến, trong ánh sáng mờ nhạt của ánh nến là một tiểu thế giới.
Chiêu Chiêu thầm nghĩ đồ dùng của Lục Phong Hàn quả nhiên mọi thứ đều tinh xảo, ngay cả một cái xe ngựa cũng thoải mái rộng rãi thế này.
"Còn một lát nữa mới tới nơi, có muốn xem sách giết thời gian hay không?" Lục Phong Hàn hỏi.
Chiêu Chiêu nhìn sách bày ra bên cạnh, phần lớn là sách kinh sử tử tập, tuy nàng từng theo di nương đọc qua sách, nhưng không thích đọc loại sách không thú vị này nha, nàng khoát tay: "Thiếp thân không đọc đâu, cũng không chờ lâu lắm." nàng sợ nàng nhìn nhìn liền ngủ mất.
Lục Phong Hàn cũng không cưỡng cầu, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Chiêu Chiêu lấy ra mấy đĩa mứt trái cây từ trong ngăn kéo nhỏ, trong đó có mứt hoa quả nàng thích nhất, nàng cầm lên một miếng bỏ vào miệng.
Nghe tiếng động sột soạt nhỏ này, Lục Phong Hàn cũng đọc sách không nổi nữa.
Lục Phong Hàn buông quyển sách trong tay xuống, hắn phát hiện trên mặt Chiêu Chiêu có một vầng sáng nhạt, nguyên lai là ánh nến ánh lên khuyên tai vàng, lúc này mới chiếu tới mặt nàng.
Chỉ là vừa thấy như vậy, Lục Phong Hàn cảm thấy Chiêu Chiêu có vài phần không giống trước đây, rõ ràng là người không có thay đổi gì, nhưng nhìn lại càng xinh đẹp.
Chiêu Chiêu đang ăn mứt hoa quả, bỗng nhiên phát hiện Lục Phong Hàn nhìn chằm chằm mình, nàng chần chờ một chút, sau đó đưa qua một miếng mứt hoa quả: "Vương gia là muốn ăn mứt hoa quả sao?" Nàng nhớ Lục Phong Hàn không thích ăn ngọt a.
Lục Phong Hàn lắc lắc đầu: "Nàng ăn đi."
Chiêu Chiêu không hiểu ra sao, đành phải rút tay về, sau đó tự mình ăn miếng mứt ấy.
Lúc này Lục Phong Hàn mơ hồ nhận thấy nơi nào khác biệt, hình như là môi Chiêu Chiêu càng đỏ bừng kiều diễm, môi của nàng xưa nay cũng là hồng hồng diễm diễm, nhưng lại không giống như hôm nay.
Chiêu Chiêu phát hiện Lục Phong Hàn tiếp tục nhìn chằm chằm môi của nàng, không chỉ nhìn, còn dùng ngón tay nhẹ nhàng đè môi của nàng xuống.
Không đợi Chiêu Chiêu kịp phản ứng, Lục Phong Hàn liền hôn Chiêu Chiêu.
Chiêu Chiêu lập tức liền mở to hai mắt, nàng nhớ tới lần ăn hồng đó, Lục Phong Hàn cũng hôn nàng như vậy, Chiêu Chiêu nghĩ may mắn lần này nàng đã đem mứt hoa quả nuốt xuống rồi.
Kết quả Lục Phong Hàn chỉ nhẹ nhàng gặm cắn môi của nàng, không giống lần trước hôn nàng đến không thở nổi.
Tựa hồ là gặm cắn đủ, Lục Phong Hàn mới buông Chiêu Chiêu ra, sau đó chậm rãi ngồi trở về.
Tim Chiêu Chiêu nhảy bang bang liên tục, người này đến cùng là làm cái gì a!
Chiêu Chiêu lấy gương tùy thân đem ra soi, phát hiện son môi của mình bị Lục Phong Hàn làm trôi hơn một nửa, nàng không khỏi oán giận nói: "Vương gia, son của ta điều mất sạch rồi!"
Lục Phong Hàn giờ mới biết, nguyên lai là thoa son môi a.
May mà Oanh Nhi mang theo đồ trang điểm, Chiêu Chiêu gọi Oanh Nhi đến, thoa son lại lần nữa mới tính xong việc.
Lục Phong Hàn nhìn động tác vẽ loạn trên môi của Chiêu Chiêu, hắn nghĩ thầm kỳ thật Chiêu Chiêu không thoa son nhìn cũng rất đẹp.
Chờ thu thập xong hết thảy, cũng sắp đến đường lớn, ở trong xe ngựa có thể nghe được tiếng người ầm ĩ ở bên ngoài, Chiêu Chiêu có chút không nhịn được, "Vương gia, chúng ta khi nào xuống xe."
"Hiện tại liền xuống xe ngựa đi."
Lọt vào trong tầm mắt chính là phố xá ồn ào náo nhiệt, hai bên đường đều là những quán nhỏ, cái gì cũng bán, liếc mắt một cái cơ hồ là không nhìn thấy điểm cuối, hơn nữa còn rất nhiều nam nữ trẻ tuổi, là đến dạo hội chùa.
Hôm nay khắp nơi trên đường đều treo hoa đăng, đem phố xá chiếu sáng như ban ngày, đôi mắt Chiêu Chiêu đều sáng lên.
Nàng cảm thấy có thể ra ngoài thật tốt quá, sau này rời khỏi vương phủ, nàng cũng phải tìm một nơi náo nhiệt, làm chút buôn bán, có thể nghĩ đi đâu liền đến đó, Chiêu Chiêu có chút không chờ được.
Nhìn thấy Chiêu Chiêu cười cong cong mắt, Lục Phong Hàn cảm thấy rút ra thời gian đến nơi này cũng không sai.
Chiêu Chiêu mím môi: "Vương gia, chúng ta cũng đi về phía trước dọc theo con phố này, đi đến hết đường mới hồi phủ nhé."
Ban đầu Chiêu Chiêu đi bên cạnh Lục Phong Hàn, nhưng càng đi về phía trước đồ vật nhìn thấy càng nhiều, nàng có chút không kềm chế được, bước lên xem trước.
Chiêu Chiêu thấy cái này tốt; thấy cái kia cũng không tệ, liền bảo Oanh Nhi đều gói lại, dù sao trước khi tới đây Lục Phong Hàn đã bảo chi phí hôm nay hắn trả hết, Chiêu Chiêu khó được lúc được tùy hứng, vật nào chọn trúng liền mua.
Trên tay bọn thị vệ theo Lục Phong Hàn tới đây đều đầy đồ, tất cả đều là những thứ Chiêu Chiêu mua.
Chiêu Chiêu lại chọn được hai món yêu thích, sau đó đưa cho thị vệ sau lưng.
"Mua tận hứng chưa?" Lục Phong Hàn hỏi.
Chiêu Chiêu nửa hạ mi mắt, nhỏ giọng nói: "Vương gia, con đường này còn hơn phân nửa chưa đi xong." không phải là không cho nàng mua nữa chứ, rõ ràng ban đầu đã đồng ý!
Kỳ thật Lục Phong Hàn chính là muốn đùa Chiêu Chiêu, nghe vậy thấp giọng nói: "Vậy nghỉ một lát lại tiếp tục."
Hai người đứng dưới cây hoa nghỉ ngơi trong chốc lát, vừa muốn đi tiếp, bỗng nhiên có một nam nhân đến hành lễ với Lục Phong Hàn, dáng vẻ rất là vui mừng: "Hạ quan gặp qua vương gia, không ngờ lại gặp được vương gia ở đây."
"Hiện tại không phải trên triều, Vương đại nhân không cần đa lễ như vậy," Lục Phong Hàn nói.
Vương đại nhân quả thật không nghĩ tới sẽ gặp Lục Phong Hàn trên đường, phải biết rằng Lục Phong Hàn luôn nổi tiếng làm việc cẩn thận công chính, chẳng qua đụng phải, Vương đại nhân khó tránh phải qua chào hỏi.
Kỳ thật đúng lúc gần đây Vương đại nhân là trợ thủ phụ trách án tử cho Lục Phong Hàn, hai người liền nói đến việc triều chính.
Chiêu Chiêu ở bên cạnh nghe mà choáng váng đầu, nàng nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Lục Phong Hàn: "Vương gia, ngài cùng vị đại nhân này đang bận việc, thiếp thân đi dạo trước, vậy có thể hồi phủ sớm một chút."
Lục Phong Hàn gật đầu, thị vệ vẫn luôn theo ở phía sau, cũng không sợ gặp nguy hiểm gì.
Chiêu Chiêu hành lễ xong liền đi, kỳ thật như vậy càng tốt, không có Lục Phong Hàn nhìn, nàng càng tự do tự tại.
Tiếp tục đi, Chiêu Chiêu thấy được một quán nhỏ bán đồ ăn bằng đường, trên bàn bày đầy những hình dạng đẹp mắt, chim bay cá nhảy, hoa, chim, trùng, cá đều có, Chiêu Chiêu nhìn mãi không hết.
Oanh Nhi ở bên cạnh lặng lẽ nói: "Chủ tử, vương gia không phải nói không cho người ăn điểm tâm ở những hàng quán nhỏ này sao, nếu ăn hỏng bụng biết làm sao đây?"
"Hiện tại vương gia đang bận rộn, nào chú ý tới ta, hơn nữa, việc buôn bán của tiệm này tốt như thế, sao ăn vào lại hỏng bụng được." Chiêu Chiêu nói xong chọn một cái hình cá nhỏ làm bằng đường.
Món đường này làm thật tinh xảo, trông rất sống động, Chiêu Chiêu nhìn đến không nỡ ăn.
Cuối cùng, Chiêu Chiêu vẫn là nếm một miếng, rất ngọt.
Xuyên qua đám người, Lục Phong Hàn nhìn thấy Chiêu Chiêu mím môi cười, phía trên đầu nàng là hoa đăng xoay tròn, ánh đèn sáng tối chiếu lên người nàng, như là một bức tranh, nếu không phải gió khẽ làm vạt áo của nàng lay động, Lục Phong Hàn thật sự cho rằng đây là một bức tranh.
Vương đại nhân chú ý tới ánh mắt của Lục Phong Hàn, hắn nhìn theo, sau đó cũng không dám nhìn lại, ngoan ngoãn, không hổ là nữ nhân của vương gia, bộ dáng thật giống thiên tiên.
Vương đại nhân thấy thế muốn cáo lui, là hắn quá sát phong cảnh, lại lôi kéo Lục Phong Hàn trò chuyện chính sự, nhưng Lục Phong Hàn lại thu hồi ánh mắt: "Vương đại nhân, ngài nói tiếp đi."
Được rồi, bây giờ không nói cũng được nói.
Cảnh tượng như tranh này đương nhiên không chỉ một mình Lục Phong Hàn nhìn thấy, Lục Phong Hoằng cũng nhìn thấy Chiêu Chiêu, hắn cảm thấy có chút khó có thể tin tưởng, suy nghĩ nửa ngày mới nhận ra người đang ăn kẹo đường kia chính là cô nương ngày ấy gặp ở trong cung.
Ngày đó sau khi nhảy cửa sổ rời đi Lục Phong Hoằng nói lần sau gặp lại, nhưng chờ hắn về tới nhà mới nhớ tới, đi nơi nào gặp lại a, nữ quyến dự tiệc trong cung nhiều như vậy, tra cũng không ra, Lục Phong Hoằng hối hận hôm đó không hỏi danh tính của Chiêu Chiêu.
Cho nên hiện tại đột nhiên gặp được Chiêu Chiêu, Lục Phong Hoằng rất kinh hỉ.
Lục Phong Hoằng sờ sờ sau cổ, sau đó mới đi qua: "Vị cô nương này, ngươi còn nhớ rõ ta sao?"
Chiêu Chiêu đang chuyên tâm ăn kẹo đường, lúc này nghe được thanh âm liền ngẩng đầu lên, sau đó liền thấy mặt Lục Phong Hoằng, "Ta đương nhiên nhớ, ngươi là người hôm ấy đã cứu ta trong cung."
Chiêu Chiêu không nghĩ có thể gặp được ân nhân ở nơi này, lúc trước nàng còn nói có cơ hội gặp lại Lục Phong Hoằng nhất định sẽ nói cảm ơn, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được hắn trên đường.
Nhìn thấy thần sắc của Chiêu Chiêu, Lục Phong Hoằng liền biết Chiêu Chiêu không có quên hắn: "Ngày ấy sự việc trong cung đều xử lý ổn thoả chứ, cô nương có bị thương tổn gì không?"
"Nói đến thật rất nguy hiểm, không lâu sau khi ngươi nhảy cửa sổ rời khỏi đó các nàng liền dẫn người đến, may mắn ngươi đi sớm một bước, bằng không ta thật sự hết đường chối cãi." Chiêu Chiêu nói.
Lục Phong Hoằng nghe được cũng yên tâm, không có việc gì thì tốt.
Đã nói xong chuyện trong cung hôm ấy, Lục Phong Hoằng nhìn về phía kẹo đường trong tay Chiêu Chiêu: "Cô nương hôm nay đến dạo hội chùa sao?" Kỳ thật là biết rõ còn cố hỏi, hiện tại xuất hiện ở chỗ này, không dạo hội chùa còn có thể làm gì, nhưng trong lúc nhất thời Lục Phong Hoằng không tìm được chủ đề khác.
Chiêu Chiêu gật đầu, sau đó trịnh trọng nói lời cảm tạ với Lục Phong Hoằng: "Chuyện ngày đó thật sự đa tạ công tử, bằng không ta hiện tại không thể ở chỗ này."
Nghe lời này, Lục Phong Hoằng có chút không được tự nhiên, hắn còn chưa lần nào được một cô nương nói lời cảm tạ, nhất là cô nương xinh đẹp như vậy, huống chi chuyện ngày đó chỉ là hắn thuận tay làm, chỉ cần là người bình thường đều sẽ giúp nàng.
"Cô nương đa lễ rồi, bất quá là việc rất nhỏ mà thôi, chỉ cần cô nương không có việc gì liền tốt, " Lục Phong Hoằng nói.
Lời nói này xong, lại không có chủ đề để nói tiếp.
Lục Phong Hoằng có chút giận, xưa nay hắn đối các cô nương có thể liên tục trò chuyện, như thế nào hôm nay lại nói không ra lời, sau một lúc lâu hắn mới tìm được một đề tài: "Thấy cô nương ăn vui vẻ, kẹo đường này ăn rất ngon sao?"
Chiêu Chiêu nhìn con cá bằng đường trong tay đã bị gặm mất đuôi: "Hương vị rất tốt, công tử muốn ăn sao, vậy thì để ta trả tiền, cũng xem như đáp tạ ân tình của công tử."
Chiêu Chiêu đem kẹo đường đưa cho Oanh Nhi, sau đó nhìn về phía quán nhỏ: "Công tử ngươi thích hình gì?" Nàng thích đồ vật có chút đáng yêu, thấy con thỏ nhỏ bằng đường kia không tệ, nhưng một nam nhân như Lục Phong Hoằng sẽ không thích hình dạng này nhỉ.
Thấy ánh mắt Chiêu Chiêu dừng trên con thỏ nhỏ, Lục Phong Hoằng nói: "Lão bản, liền lấy con thỏ nhỏ này đi."
"Được rồi," lão bản lấy một con thỏ đường đưa cho Lục Phong Hoằng.
Chiêu Chiêu có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ Lục Phong Hoằng sẽ muốn thỏ nhỏ, bất quá cái gì cũng được, Chiêu Chiêu cầm hà bao trả tiền.
Lục Phong Hoằng lại đem con thỏ đường đưa cho Chiêu Chiêu: "Nha, ta thấy nàng thích con thỏ nhỏ này, nàng cầm đi."
Chiêu Chiêu ngây ngẩn cả người, nguyên lai hắn muốn lấy con thỏ cho nàng a, chờ đã, không phải nàng muốn cảm ơn sao, sao sự việc lại biến thành như bây giờ.
Thấy Chiêu Chiêu không nhận, Lục Phong Hoằng lại nói: "Nàng cho ta kẹo đường này hiện giờ nó là của ta, ta muốn đưa ai thì đưa." hắn dừng một chút nói thêm, "Liền tính là kết giao bằng hữu đi."
"..." Được rồi, Chiêu Chiêu chỉ có thể nhận lấy.
Lục Phong Hoằng vô cùng vui vẻ, hắn đột nhiên nhớ ra hắn còn chưa hỏi Chiêu Chiêu tên gọi là gì, là cô nương nhà ai đâu!
Hắn lúc này nên hỏi rõ ràng, về sau nhất định có thể gặp lại.
Còn không đợi hắn mở miệng hỏi, liền có một bóng người đến đây, bóng dáng người kia thật bá đạo, vậy mà trực tiếp đoạt lấy đồ chơi bằng đường trên tay Chiêu Chiêu.
Lục Phong Hoằng khó thở: "Ta nói vị này, ngươi đang làm cái quỷ gì đây, ở trên đường cường đoạt kẹo đường của người khác?"
Lục Phong Hàn nắm que gỗ trên thanh kẹo đường, thanh âm có chút thấp: "Ta không phải đã nói không được ăn đồ ăn vặt trên đường sao?"
Chiêu Chiêu có chút chột dạ: "Vương gia..."
Lục Phong Hoằng thấy rõ mặt Lục Phong Hàn, hắn cả kinh nói: "Tứ ca, tại sao là huynh?"
Lục Phong Hàn cũng nhăn mi, thế nào lại là Lục Phong Hoằng?
Khi nãy hắn thấy Chiêu Chiêu vụng trộm ăn kẹo đường cũng không quản, liếc mắt làm như không phát hiện, lúc nhìn lại lại phát hiện Chiêu Chiêu đang nói chuyện cùng một nam nhân, nam nhân kia còn đưa cho Chiêu Chiêu một cái kẹo đường.
Nhìn thấy một màn này Lục Phong Hàn liền lập tức tới đây đoạt cái kẹo đường kia, chẳng qua lúc ấy Lục Phong Hoằng đang quay lưng lại, hắn không thấy được mặt của Lục Phong Hoằng, lúc này nhìn thấy cũng có chút kinh ngạc.
"Phong Hoằng, ngươi sao lại ở chỗ này?"
Giờ phút này Chiêu Chiêu ở bên cạnh nghe rõ, Lục Phong Hàn cùng người này có quen biết, còn gọi Phong Hoằng, nàng nghĩ tới một nhân vật trong sách.
Lục Phong Hoằng là con trai của Phúc thân vương, đệ đệ duy nhất của đương kim thánh thượng, theo trong sách quan hệ của Lục Phong Hoằng và Lục Phong Hàn rất tốt, toàn tâm toàn ý đi theo Lục Phong Hàn, cũng là người quan trọng trợ giúp Lục Phong Hàn leo lên ngôi vị hoàng đế.
Nghĩ đến đây, Chiêu Chiêu cảm thấy thế sự quả thật kỳ diệu, vậy mà lại là Lục Phong Hoằng cứu nàng.
Nghe được Lục Phong Hàn nói chuyện với Chiêu Chiêu, Lục Phong Hoằng còn có cái gì không hiểu, Chiêu Chiêu là nữ nhân của Lục Phong Hàn, lần này đến hội chùa cũng là đi cùng Lục Phong Hàn.
Nguyên lai Chiêu Chiêu đã gả chồng a, hắn còn tưởng nàng một cô nương chưa gả.
Lục Phong Hoằng nói không nên lời mùi vị trong lòng, thanh âm của hắn có chút khó chịu: "Đệ là nhàn rỗi nhàm chán mới đi dạo trên đường."
Chiêu Chiêu ở bên cạnh giải thích sự việc phát sinh trong cung hôm ấy, Lục Phong Hàn có chút kinh ngạc, vậy mà là Lục Phong Hoằng cứu nàng, hắn thay Chiêu Chiêu nói cảm tạ với Lục Phong Hoằng: "Mấy hôm trước không phải đệ nhìn trúng một bức hoạ trong phủ ta sao, hôm nào đệ đến lấy đi."
Lục Phong Hoằng để ý bức tranh này đã rất lâu, giờ phút này có được hắn lại không cao hứng, chỉ đáp: "Đa tạ Tứ ca."
Lục Phong Hàn cầm tay Chiêu Chiêu: "Được rồi, hôm nay cũng đã trễ, chúng ta trước hết trở về."
Phía sau Lục Phong Hoằng nhìn bóng lưng Chiêu Chiêu thở dài.
...
Chiêu Chiêu phát hiện sắc mặt Lục Phong Hàn có chút âm trầm, nhìn giống như dáng vẻ mất hứng, rõ ràng lúc trước còn đang rất tốt, Chiêu Chiêu phát hiện có đôi khi nàng thật sự không hiểu nổi tâm tư Lục Phong Hàn.
Lục Phong Hàn đang nghĩ tới việc vừa rồi, hắn so với Lục Phong Hoằng lớn hơn mấy tuổi, cũng xem như cùng Lục Phong Hoằng lớn lên cùng nhau, sao hắn lại không biết tâm tư của Lục Phong Hoằng, hắn nhớ tới ánh mắt Lục Phong Hoằng nhìn Chiêu Chiêu lúc nãy....
Lục Phong Hoằng thích Chiêu Chiêu.
Hắn có thể xác định.
Nghĩ đến đây, áp lực xung quanh Lục Phong Hàn lại thấp vài phần, trước đó có Từ Hưng Đức, hiện tại Lục Phong Hoằng chỉ mới gặp một lần đã vậy, Lục Phong Hàn bỗng nhiên muốn đem giấu Chiêu Chiêu đi, như vậy sẽ không có người nhìn đến nàng.
Dò xét sắc mặt Lục Phong Hàn, Chiêu Chiêu càng thêm không dám lên tiếng, chỉ là nàng có chút tiếc nuối, con đường này còn xíu nữa là đi xong.
Một hàng quán cuối góc đường có bán hoa đăng, sau khi Chiêu Chiêu nhìn thấy sửng sốt một chút, Lục Phong Hàn phát hiện bước chân Chiêu Chiêu ngừng lại một chút, hắn cũng nhìn theo.
Chiêu Chiêu lấy lại tinh thần, lại phát hiện Lục Phong Hàn không đi.
Lục Phong Hàn nghĩ tới Lục Phong Hoằng đưa cho Chiêu Chiêu kẹo đường, nghĩ đến đây, Lục Phong Hàn buông lỏng tay ra, "Chờ ta một chút," hắn nói với Chiêu Chiêu.
Lục Phong Hàn một mình đi qua, sau đó chọn một cái đèn hoa sen, vải mỏng dán bên ngoài, tứ phía đều là hình vẽ xinh đẹp khác nhau, dùng trúc làm khung, tầng trên cùng có thể xoay xoay theo gió, là một hoa đăng rất xinh đẹp.
Hắn đem hoa đăng này đưa cho Chiêu Chiêu: "Cho nàng." chỉ nói hai chữ này, một câu cũng không nói thêm.
Chiêu Chiêu sửng sốt, nguyên lai là tặng cho nàng a, hơn nữa còn là... Hoa đăng, nàng nhận lấy, trên mặt nở ra một nụ cười, lại thêm lộ ra một chút bi thương: "Cám ơn vương gia."
Mua xong hoa đăng, con đường này xem như đi hết.
Lục Phong Hàn cùng Chiêu Chiêu trở về xe ngựa, Chiêu Chiêu nắm chặt cán trúc, nàng nhìn hoa đăng xuất thần.
Lục Phong Hàn nhớ tới lúc hắn vừa mới đưa hoa đăng cho Chiêu Chiêu, trong mắt nàng loé chút lệ quang, hắn mở sách, làm như lơ đãng nói: "Vừa rồi nàng sao lại giống như khóc?"
Chiêu Chiêu muốn nói là bị gió cát thổi vào mắt, nhưng vừa rồi trên đường làm gì có gió cát, muốn viện lý do cũng không viện được.
Chiêu Chiêu nghĩ tới chuyện của kiếp trước, kiếp trước nàng là một thứ nữ không được sủng ái, khi di nương không còn nữa càng gian nan, nàng nhớ một năm đó cũng là tiết nguyên tiêu, phụ thân mang theo một nhà ra ngoài ngắm hoa đăng, phụ thân sủng ái nhất là đích tỷ, được phụ thân ôm một đường đi dạo, đích tỷ mua không ít hoa đăng, nhiều đến cầm không hết.
Khi đó nàng còn nhỏ, cũng là lần đầu tiên nhìn đến hoa đăng xinh đẹp như vậy, nàng nghĩ nếu đích tỷ có nhiều hoa đăng như vậy, nàng cũng có thể xin một cái.
Liền sợ hãi xin phụ thân mua một cái hoa đăng, nhưng phụ thân không cho nàng.
Nàng vĩnh viễn nhớ ánh mắt phụ thân nhìn nàng đầy chán ghét, là ghét bỏ, là phiền toái, như đang nhìn một cái của nợ, còn có sự cười nhạo của mẹ cả và đích tỷ, từ đó về sau, nàng vĩnh viễn không mở miệng xin mua hoa đăng nữa.
Nhắc tới cũng thật khéo, kiếp trước có một việc như vậy, kiếp này nguyên chủ cũng từng xảy ra chuyện không khác mấy.
Cũng là tiết nguyên tiêu, cũng là tiểu nữ hài hướng phụ thân nàng muốn mua đèn, kết quả đãi ngộ giống nhau, chẳng qua nguyên chủ so với nàng còn thảm hơn, còn phải chịu bị phụ thân đánh, đau nửa tháng mới khỏi.
Chiêu Chiêu nghĩ có phải bởi vì duyên phận, mới có nhiều sự tương đồng như thế, nàng một lần nữa sống lại trên thân thể này.
Lục Phong Hàn thấy Chiêu Chiêu thật lâu không lên tiếng, hắn muốn nói nếu không muốn nhắc tới thì đừng nói, nhưng Chiêu Chiêu lại nói.
Không thể nhắc tới chuyện của kiếp trước, bằng không sẽ bị Lục Phong Hàn nghi ngờ, nói chuyện kiếp này cũng giống vậy, dù sao đều là tâm cảnh giống nhau, sau khi Chiêu Chiêu nói xong lông mày cũng không nâng một chút, cũng không nhìn thấy đau thương như lúc nãy.
Quyển sách trên tay Lục Phong Hàn thật lâu không có lật qua trang khác.
Hắn là thiên kiêu chi tử, được nuôi dưỡng trong phú quý, có thể nói là lớn lên trong nhung lụa cũng không xê xích gì nhiều, chưa bao giờ trãi qua sự việc như vậy, nhưng nghe Chiêu Chiêu nhẹ nhàng bâng quơ nhắc tới vài câu như vậy, trong lòng hắn bỗng nhiên thấy không thoải mái.
Chiêu Chiêu cười nói: "Cho nên thiếp thân rất cám ơn vương gia, vương gia là người đầu tiên đưa hoa đăng cho thiếp thân."
Nàng cong môi cười, trong mắt có chút hơi nước, xinh đẹp kinh người, lúc trước hắn thích nhất mặt nàng, nhưng hiện tại Lục Phong Hàn chợt có chút không dám nhìn thẳng mắt của Chiêu Chiêu.
Hắn nhìn chằm chằm quyển sách, dường như lơ đãng nói: "Hoa đăng trong cung càng đẹp mắt, sau này ta bảo người làm nhiều hoa đăng cho nàng."
"Nhiều đến mức trong phòng đều không có chổ để."..