Ngỡ

Chương 89: Ngoại truyện 10: Bông hồng đêm đen (2)




Đơn hàng sườn xám mà Thẩm Thấm mới nhận cần đẩy nhanh tốc độ, vì vậy cô dậy khá sớm, chuẩn bị đồ đạc để đi tới tiệm thêu.

Mạnh Duy Tất dụi dụi mắt, cũng rời giường, giọng nói còn có chút khàn, “Để anh lái xe đưa em đi.”

“Không cần đâu.” Thẩm Thấm cởi váy ngủ, bọn họ đã kết hơn được hơn một năm, đã chẳng cần phải e ngại mấy chuyện này.

Thân thể thiếu nữ chính là đóa hoa đẹp nhất thế gian này, được ánh bình minh khẽ hôn lên, vô cùng tuyệt diệu.

Mạnh Duy Tất tỉnh cả ngủ. Anh bước tới, đặt tay lên dây áo ngực của cô. Giọng nói trầm khàn của anh vang lên từ sau lưng Thẩm Thấm: “Để anh giúp Thấm Thấm.”

Đầu ngón tay anh vẫn còn vương hơi ấm từ trong chăn, dần nhóm lửa trên đôi vai bóng loáng và xương quai xanh tinh tế của cô. Sau khi Mạnh Duy Tất kéo lại vai áo cho cô, đôi tay lại bắt đầu đưa tới chỗ mềm mại phập phồng kia.

Anh đưa tay đỡ lấy, ra vẻ vô tội, “Cái này không hợp đâu.”

Thẩm Thấm ngọ ngoạy mất tự nhiên, không dám quay đầu lại nhìn.

Mạnh Duy Tất lại như một tên lãng tử, thò đầu ra, cố ý nhìn cô.

Thẩm Thấm đưa tay đẩy mặt anh ra, “Nhìn em làm gì?”

Mạnh Duy Tất cũng thôi không mặt dày nữa, nhoẻn miệng cười, “Thì tại Thấm Thấm xinh chứ còn sao.”

Trong mắt anh bỗng chứa chan tình ý, chỉ suýt chút nữa là Thẩm Thấm sẽ tin nó là thật. Nhìn nhau mấy giây, Mạnh Duy Tất hiển nhiên là muốn mặt dày trêu ghẹo vợ mình, nhưng Thẩm Thấm lại chỉ cười nhạt, không theo ý anh.

“Đợi lát nữa Thanh Thanh tiện đường sẽ tới đây, em đi với cô ấy tới tiệm thêu.” Thẩm Thấm điềm tĩnh mặc quần áo tử tế, chiếc thắt lưng hồng phấn che đi phần hông, sự lãng mạn chút ít giữa hai vợ chồng tiêu tan hết.

Mạnh Duy Tất hơi giật mình, anh cảm thấy luôn có chút gì đó thiếu thiếu.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Sau khi Thẩm Thấm rời nhà được khoảng 30 phút thì tài xế đã tới bên ngoài cửa. Mạnh Duy Tất mặc bộ suit ba mảnh*, đây là phong cách thường nhật của anh, luôn trông thật ưu tú sắc sảo. Đến công ty, thư ký đã cầm một chồng tài liệu tới đặt lên bàn, chờ anh từ lâu.

(*) Suit 3 mảnh: Là một bộ comple (áo khoác + quần tây) và có thêm áo gilet.

Mạnh Duy Tất tiến vào văn phòng, cởi áo khoác đưa cho trợ lý, các lãnh đạo cấp cao bắt đầu tới báo cáo công việc. Lúc mười một giờ anh có một cuộc họp với nhóm thương vụ, sau khi tan họp, anh cố ý nán lại mười phút, gọi riêng Trương Nhất Kiệt tới.

Mạnh Duy Tất nhất một ngụm cà phê đen, hỏi: “Buổi lễ trao giải cuối tuần đã được chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Yên tâm.” Trương Nhất Kiệt nói: “Thứ sáu tôi sẽ phái xe đi đón tiếp cô Phó Bảo Ngọc.”

“Bà ấy cũng đã có tuổi rồi, để cho ban tổ chức đón tiếp thật chu đáo vào.” Mạnh Duy Tất giao việc.

Trương Nhất Kiệt mà nhà sản xuất có tiếng tăm lẫy lừng trong ngành, cũng là người tài dưới trướng anh. Trương Nhất Kiệt không nhịn được, hỏi một hai câu riêng tư: “Cuối tuần sự kiện sẽ được tổ chức khá lớn, cũng nhiều thứ hay ho, hiện trường đều được nhà thiết kế người Pháp kia đích thân bố trí, anh có muốn đưa Thẩm Thấm tới chơi chút không?”

Mạnh Duy Tất trong phút chốc liền động tâm, sau đó lập tức bình tĩnh lại, “Cô ấy không thích ồn ào.”

Trương Nhất Kiệt cười cười, “Bảo vệ vợ mình tốt vậy luôn hả.”

Mạnh Duy Tất nới cà vạt, bất giác thở dài, anh có cảm giác hơi bị đè nén. Anh nói: “Cứ để cô ấy làm những gì mình thích là được rồi, những chuyện xã giao bên ngoài này tôi sẽ không bắt ép.”

Trương Nhất Kiệt là người sáng suốt, cũng hiểu tính của vị thiếu gia Thành Đông này. Những chuyện xưa của Mạnh Duy Tất anh ta cũng biết rất rõ. Mạnh Duy Tất trời sinh si tình, một khi đã yêu người nào thì quả thực rất đáng sợ.

Anh ta đột nhiên hỏi Mạnh Duy Tất: “Anh với Thẩm Thấm vẫn hòa hợp chứ?”

Ánh mắt Mạnh Duy Tất ra vẻ “còn phải hỏi à”, vô cùng kiên định, nhưng khi đối mặt với ánh nhìn thâm sâu của Trương Nhất Kiệt, anh lại phải giơ cờ trắng đầu hàng, thấp giọng nói thật: “Thấm Thấm về điểm nào cũng tốt, nhưng cũng là quá tốt.”

Anh im lặng, không nói hết lời.

Nếu như Trương Nhất Kiệt không nhìn lầm thì hình như vẻ mặt của Mạnh Duy Tất hơi có chút thất vọng.

Anh ta cười, rời đi, bỗng nhớ tới một việc, “Mấy ngày trước có một người tạo scandal bẩn với anh, cô ta muốn dùng chuyện này để lăng xê, thu hút sự chú ý của nhiều người, nhưng đừng lo lắng quá, chuyện này sẽ được giải quyết sớm thôi.”

Mạnh Duy Tất khá bận, vốn không để trong lòng, một hồi sau mới nhớ lại, thì ra là có việc đó.

Hôm trước có một tài khoản KOL đăng tin đồn lên WeiBo, nói là có ảnh chụp của bạn gái Tổng giám đốc công ty giải trí Phàm Thiên, sau đó lại đăng thêm mấy cái ảnh mờ mờ, nếu nhìn thoáng qua thì có thể tưởng là thật.

Những thủ đoạn bỉ ổi sáo rỗng này tuy thấy nhưng cũng không thể nghị luận, dù sao thì Tổng giám đốc tân nhiệm của Phàm Thiên trẻ tuổi anh tuấn, trong giới là người nắm quyền sinh sát. Thi thoảng sẽ có những bức ảnh được chụp ở các sự kiện, từ đó mà Mạnh Duy Tất nổi lên như cồn. Mà đối với những con người thích đi cửa sau, họ không thích mạo hiểm, vì vậy đối với những người như Mạnh Duy Tất, đắc tội không nổi.

Cô gái này hẳn là đã quá tham vinh hoa phú quý, cho nên mới dùng bất cứ giá nào để lăng xê.

Mà ngay tại lúc Trương Nhất Kiệt đang muốn ra tay xử lý, Mạnh Duy Tất lại nói: “Trước hết đừng làm gì vội, cứ để đó vài ngày đi.”

――

Phần diện tích mặt tiền của tiệm thêu Thủy Tâm không lớn, nhưng được trang trí vô cùng hài hòa, tinh xảo đẹp mặt, rất có phong cách, những khách hàng tới đây đặt đơn đều khen không dứt miệng, độ nhận diện thương hiệu khá là cao. Bình thường trong tiệm chỉ có Thanh Thanh và Thẩm Thấm, bình thường thì Thanh Thanh sẽ trông tiệm và đón khách, còn Thẩm Thấm thì ngồi sau bức bình phong thêu thùa.

Bức bình phong có họa tiết là núi mây và thác đổ, dưới ngọn đèn, bóng hình cô mờ mờ ảo ảo.

Mà những sinh viên ở trường đại học gần đó dần dà đã trở thành fans của tiệm thêu Thủy Tâm, thường xuyên tới đây dạo chơi, mong chờ một ngày nào đó sẽ được nhìn thấy tướng mạo xinh đẹp tựa thiên tiên của cô chủ tiệm.

Lúc chiều, Tiêu Tiêu lái một chiếc xe đỏ tới tìm Thẩm Thấm, xăm xăm bước vào tiệm thêu, giọng nói vội vàng, “Cậu vẫn còn tâm trạng mà thêu thùa được cơ à!”

Thẩm Thấm cúi đầu, se chỉ luồn kim, liếc cô nàng một cái, “Làm sao? Có ai chọc giận cậu à?”

Tiêu Tiêu chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Không phải mình, mà là cậu ấy, sân nhà cậu sắp cháy thành than* tới nơi rồi kìa!”

(*) Ngụ ý nhà có chuyện lớn.

Thẩm Thấm lơ đễnh, “Nhà mình làm gì có sân.”

Tiêu Tiêu đưa di động của mình tới trước mặt cô, “Chồng cậu cùng với người phụ nữ khác lên hot search rồi kia kìa, cậu nhìn mà xem, sao mà có loại phụ nữ đáng ghét như vậy chứ!”

Hình ảnh được đăng trên WeiBo, tuy rằng chất lượng ảnh không cao nhưng vừa nhìn là hiểu, một người con gái xinh đẹp nắm tay một người đàn ông, hai người đang thân mật hôn môi.

Vẻ mặt Thẩm Thấm vẫn như thường, nhìn mấy sau rồi lại dời mắt sang nhìn sợi chỉ trên tay, bình đạm nói: “Đây không phải là Mạnh Duy Tất.”

“Nhưng tiêu đề ghi là anh ấy mà.”

“Nhìn dáng là biết không phải anh ấy.”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Tiêu Tiêu cầm điện thoại, nghiên cứu qua một lần, “Nhưng mình thấy khá giống mà, sao cậu biết không phải vậy?”

Thẩm Thấm cảm thấy buồn cười, “Hình như cậu thất vọng hả?”

Tiêu Tiêu lắc đầu nguầy nguậy, vẫn cứ hoài nghi, “Thực sự không phải anh ấy sao?”

Thẩm Thấm không muốn tiếp tục chủ đề nhàm chán này nữa, tiếp tục thêu.

Tâm trạng gay gắt như lâm đại dịch của Tiêu Tiêu cuối cùng cũng bình phục chút ít. Cô nàng nhìn Thẩm Thấm, chợt hỏi: “Thấm Thấm, nhỡ có một ngày, Mạnh Duy Tất thực sự ngoại tình thì sao?”

Thẩm Thấm vẫn tiếp tục thêu, thản nhiên nói: “Nếu đã không có lòng với mình thì dù mình có làm gì cũng vô ích thôi.”

Tiêu Tiêu kinh ngạc, “Thế cậu định cứ mặc vậy sao?”

“Bằng không thì thế nào?”

“Đương nhiên là phải phân nửa gia sản, làm cho anh ta thân danh bại liệt chứ còn gì!”

Thẩm Thấm cười trừ, không nói gì.

Tiêu Tiêu lại cảm thán: “Cậu hiểu rõ anh ấy thật đấy, quan hệ của hai người thực sự rất tốt.”

Thẩm Thấm bỗng siết chặt ngón tay đang cầm kim của mình, như vừa bị điểm huyệt vậy. Tâm trạng an tĩnh vừa rồi hoàn toàn sụp đổ, trong nháy mắt lan thành gợn sóng dạt dào trong lòng.

Đây không phải là quan hệ tốt.

Mà là trước khi kết hôn, cô đã học được cách hiểu rõ chính bản thân mình.



Chuyện lùm xùm này của Mạnh Duy Tất đã gây xôn xao dư luận, phần lớn là do thân phận và ngoại hình của anh không kém gì các diễn viên khác. Đương nhiên là cũng có những người chỉ trích anh đã kết hôn rồi mà còn lăng nhăng ở bên ngoài.

Tới tối về nhà, trước khi vào cửa thậm chí anh còn có chút chờ mong.

Dì giúp việc trong nhà đã báo anh từ trước, rằng Thẩm Thấm đã về nhà từ sớm.

Mạnh Duy Tất bước vào huyền quan, phòng khách được chiếu sáng bằng những ánh đèn vàng ấm áp, mà cửa phòng ngủ thì chỉ đang khép, ánh sáng trong phòng ngủ lọt ra từ khe cửa. Mạnh Duy Tất tiến vào khẽ khàng, thấy Thẩm Thấm đang ngủ trên giường rồi.

Bỗng có tiếng động mạnh khiến cô tỉnh giấc, đôi mắt cô ngái ngủ, nhìn về phía Mạnh Duy Tất, giọng nói êm dịu, “A… anh về rồi ạ?”

Mạnh Duy Tất cúi người sờ sờ mặt cô, mong ngóng câu trả lời của cô, “Hôm nay sao em ngủ sớm vậy? Có phải là do tâm trạng không tốt không?”

Thẩm Thấm: “…”

Cô còn chưa kịp nói gì, Mạnh Duy Tất đã tiếp tục nói, “Là do anh không tốt, không nên để mấy lời đồn nhảm này lên men, Thấm Thấm, là anh đã làm em tủi thân, để cho em phải nhọc lòng đau thương rồi.”

Thẩm Thấm hơi nhíu mày, vẫn không hiểu ra làm sao, “Em có sao đâu.”

Mạnh Duy Tất cũng nhíu mày, “Chuyện trên mạng em không biết hả?”

Cô gật đầu, “Em biết rồi.”

Anh liền lâm vào trạng thái mù mờ, “Vậy em không có gì muốn hỏi anh hả?”

Thẩm Thấm khẽ chớp mắt, đôi mi cong cong như chiếc quạt lông, “Em phải hỏi gì hả?”

Mạnh Duy Tất ôm ngực, nghẹn quá, trái tim anh như đang bóp chặt lại, đau đớn vô cùng. Ánh mắt anh trở nên cứng rắn hơn, “Anh bị lan truyền chuyện xấu cùng một người phụ nữ khác, hôn những người phụ nữ khác, quan hệ với người phụ nữ khác, em cũng không hỏi sao?”

Thẩm Thấm bừng tỉnh đại ngộ, sau đó hiểu ý, cười, “Ra là anh lo cái này sao. Không sao hết, em tin anh.”

Ánh mắt của cô trìu mến, ôn hòa, ngữ khí cũng buông thả, vậy nhưng từng biểu lộ và ánh mắt của cô lại như đang truyền ra một tín hiệu khác ―― tôi không quan tâm.

Mạnh Duy Tất nhìn chằm chằm vào cô, trọn vẹn nửa phút, sau đó đứng phắt dậy, trầm mặt. bước ra khỏi phòng ngủ. Lúc đi ra ngoài, anh còn cố ý đóng cửa thật mạnh, để thông báo rõ ràng cho người ở bên trong phòng biết ―― anh đang tức giận.

Thẩm Thấm lại chỉ tưởng là anh không hiểu ý cô.

Chỉ là không quen mà thôi, dù sao cuộc sống vẫn cứ trôi qua bình thường.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Hai ngay sau, Mạnh Duy Tất cố ý tránh mặt cô, đi sớm về khuya, không phối hợp với thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của Thẩm Thấm, cả ngày không thấy bóng dáng của anh đâu. Mỗi lần trở về nhà, anh đều thấy Thẩm Thấm đang ngủ say, vẻ mặt không gợn chút u sầu nào.

Mạnh Duy Tất ném áo khoác ở phòng khác, không muốn mang theo khí lạnh từ bên ngoài vào trong phòng ngủ. Nhưng khi thấy cô ngủ một cách vô tư, thậm chí là vô tâm vô phế, anh lại chỉ muốn dội mấy gáo nước lạnh để cô tỉnh lại.

Nhìn cô một hồi lâu, Mạnh Duy Tất chống hông, giọng điệu vô cùng bất lực, “Cô nhóc vô lương tâm.”

Trong màn đêm yên tĩnh vô biên, gió từ phòng ngủ đưa hương bay xa, tối nay Thẩm Thấm đã đốt chút tinh dầu, là hoa hông trong đêm.

――

Mạnh Duy Tất phiền lòng, quyết định hẹn bạn bè ra ngoài uống rượu.

Ca sĩ ở quán bar hát ballad khá hay, luyến láy nhẹ nhàng, không khoe kĩ năng hát quá lố. Mạnh Duy Tất ra tay hào phóng, đưa cho anh ta năm nghìn tệ làm tiền boa. Bạn bè nhìn cách anh uống rượu, nói: “Đáng lẽ không nên đưa cậu đến bar, đưa đi nhảy disco thì tốt hơn.”

Mạnh Duy Tất dùng rượu giải sầu, uống một hơi cạn sạch, rồi đặt mạnh chén rượu xuống mặt bàn, bực bội nói: “Rốt cuộc là tôi đã làm gì nên tội, để giờ đây Thấm Thấm nhà tôi chẳng thèm để ý đến tôi.”

Bạn anh cảm giác như vừa được nghe chuyện hiếm có trên đời, “Sao đấy? Cô ấy yêu cầu quá khắt khe với cậu hả?”

Mạnh Duy Tất khổ sở lắc đầu, “Không hề, chẳng bao giờ cố ý gây sự.”

Anh vừa nói xong, người bạn đó liền đưa tay qua sờ trán anh, “Cậu ấm đầu à?”

“Cút, cậu mới ấm đầu ấy.” Mạnh Duy Tất nóng nảy mắng.

Người bạn đó kinh hô: “Vậy cuối cùng là cậu không hài lòng ở chỗ nào!”

Mạnh Duy Tất lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút. Anh hút mạnh tới nỗi khói hun đỏ cả hai mắt. Anh nói: “Tôi muốn cô ấy đòi hỏi tôi, muốn cô ấy đưa ra những yêu cầu với tôi dù là vô lý, muốn cô ấy làm nũng với tôi, đối xử quá đáng với tôi, càng quá đáng tôi càng thích.”

Người bạn kia nghe xong thì suýt chút ngã bổ ngửa từ ghế chân cao xuống đất, sau đó thật lòng thật dạ nói: “Duy Tất ạ, đêm nay trông cậu rất giống một ông già thiếu thốn tình thương.”

Mấy người uống rượu tới tận rạng sáng, giờ đã gần vào đông, buổi đêm ở Bắc Kinh thật lạnh.

Mạnh Duy Tất uống nhiều, có chút chóng mặt, sau khi bị gió thổi vào người liền run rẩy, tỉnh rượu được mấy phần. Giờ anh mới phát hiện, cách đó không xa ở đường đối diện mà Học viện Múa Bắc Kinh*.

(*) Bạn gái mà Mạnh Duy Tất từng si mê, nhớ thương rất nhiều – Triệu Tây Âm, tốt nghiệp từ ngôi trường này. Chi tiết hơn mời các bạn đọc truyện “Bách Niên Hảo Hợp”.

Bạn anh cũng nhìn thấy, theo phản xạ mà dò hỏi, “Còn ổn không đấy bạn tôi?”

Dạ dày Mạnh Duy Tất đang đau đớn, lồng ngực cũng như muốn sụp đổ, thực sự khó chịu. Anh nhíu mày, lắc đầu, “Không ổn lắm.” Sau đó quay đầu đi, nôn thốc nôn tháo vào một cái thùng rác.

Sau khi nôn xong, anh mới ngồi lên xe, khàn giọng nói: “Uống nhiều quá rồi.”

Người bạn kia cười, trêu đùa: “Đừng có lấy rượu làm cớ, là do cậu có tuổi rồi.”

Mạnh Duy Tất: “…”

――

Mấy ngày sau, cuối cùng Thẩm Thấm cũng có thể hoàn thành lễ phục đúng thời hạn cho khách, người khách sau khi nhìn thấy thành phẩm thì khá hài lòng, nói rằng nhất định sẽ đề cử với bạn bè. Thẩm Thấm lễ phép đáp: “Đồ nhỏ thì tôi có thể nhận đơn, nhưng nếu là lễ phục thì xin thứ lỗi, trong một tháng này tôi có lẽ là không có thời gian.”

Khách mới hỏi: “Có người đặt trước rồi sao?”

Thẩm Thấm cười dịu dàng, “Thêu đồ lớn như quần áo, lễ phục thực sự là rất tốn công tốn sức, tôi cũng cần có thời gian thư thư lại một chút.”

Sau khi gói quà cho khách, Thanh Thanh lại thở dài thườn thượt: “Tiệm thêu của chúng ta còn có thể mở được tới tận bây giờ cũng quả là kì tích.”

Thẩm Thấm không nói gì, tiếp tục thêu đồ đang cầm trên tay, nụ cười khẽ trên khóe môi không tiêu tan.

Đúng lúc này thì có một anh shipper tới giao hàng. Thẩm Thấm lấy làm lạ, gần đây cô đâu có đặt hàng qua mạng đâu. Mở gói hàng ra, là một túi tài liệu, bên trong là một xấp ảnh chụp.

Thẩm Thấm ngẩn người, trong ảnh chính là người mà cô rất đỗi quen thuộc.

Mạnh Duy Tất đứng bên lề đường, thoạt trông có vẻ vô cùng đau lòng.

Ảnh chụp còn cố ý chụp cả cảnh vật bên lề đường, khuôn viên Học viện Múa Bắc Kinh to sừng sững đập vào mắt. Thẩm Thấm vốn là người tinh tế nhạy bén, thậm chí không cần nói cô cũng đã tường tận chuyện là như thế nào.

Hóa ra là vậy, bốn chữ “khó quên tình cũ” lại chính là chướng ngại khó vượt qua nhất trên đời.

Nội tâm cô đan xen nhiều cảm xúc khác nhau, có một sự chua xót khôn tả. Thẩm Thấm lắc đầu, cố gắng thuyết phục bản thân đừng để ý. Cô xếp gọn lại xấp ảnh, nhếch môi, không nói gì hết.

Tới năm giờ, Mạnh Duy Tất chủ động gọi điện thoại tới.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Anh căn giờ gọi, có ý chủ động cầu hòa, thanh âm dịu dàng trầm thấp, “Thấm Thấm, anh tới đón em rồi hai chúng ta cùng ăn tối nhé?”

Thái độ của Thẩm Thấm lãnh đạm, “Không được rồi, trong tiệm còn nhiều việc, em không đi được.”

Mạnh Duy Tất cũng không nhiều lời nữa, lái xe thẳng tới tiệm thêu.

Thanh Thanh nhìn thấy anh thì khá bất ngờ, “Anh rể đã đến rồi ạ, bọn em còn đang chơi bài, lát nữa chuẩn bị ăn cơm, anh muốn ăn cùng không?”

Mạnh Duy Tất không nói gì, lẳng lặng nhìn Thẩm Thấm.

Thẩm Thấm mặc một chiếc áo khoác trắng nhạt, rõ ràng đây là một màu sắc khá mơ mộng, lãng mạn, vậy mà khi Thẩm Thấm mặc trên người nó lại chỉ tôn thêm khí chất lãnh đạm của cô. Mạnh Duy Tất tiến về phía trước vài bước, cánh tay bắt chéo sau lưng, bộ dáng kết hợp với giọng nói, càng khiến anh trông có vẻ sắc bén hơn.

Anh nhìn Thẩm Thấm, ngữ khí bình tĩnh ――

“Thấm Thấm, về nhà.”



Từ giờ phút đó trở đi, bầu không khí giữa hai người liền trở nên lạnh lẽo hơn.

Dọc đường về nhà, không ai nói lời nào, giống như tra tấn lẫn nhau trong vô hình. Chiếc xe đỗ vào ga ra, Mạnh Duy Tất xuống xe trước, đi qua ghế phó lái, mở cửa cho Thẩm Thấm. Anh nghiêm túc dắt tay cô.

Thẩm Thấm lại như bị điện giật, giãy giụa trong vô thức.

Chính động tác này của cô đã chọc giận Mạnh Duy Tất, dường như cô đã chạm tới điểm giới hạn của anh. Anh mau chóng lên tiếng, ngữ điệu chầm chậm, trầm giọng nhắc nhở cô: “Anh là chồng em.”

Sự áp lực bấy lâu nay liền tới lúc bộc phát. Trong một mối quan hệ, để có thể chung sống hòa hợp thì nhất định cả hai phải biết thông cảm, nhường nhịn lẫn nhau. Nhưng Mạnh Duy Tất đã thành người phá vỡ điểm cân bằng này trước, khiến cho Thẩm Thấm cảm thấy không cam lòng.

Rõ ràng người phạm sai lầm là anh, hà cớ gì lại đánh đòn phủ đầu với cô?

Đôi mắt Thẩm Thấm mang theo sự kiên cường, như một bộ giáp bất khả xâm phạm. Cô hỏi: “Anh nổi giận với em là thế nào đây?”

Mạnh Duy Tất cảm thấy lòng mình đã đang rối như tơ vò rồi mà lại còn bị cô chất vấn như vậy, lại có thêm một chút cảm giác uất ức khổ sở. Giọng anh lạnh dần, “Thế này mà em bảo là nổi giận sao? Nếu như cứ khăng khăng chiếu theo quy chuẩn của em thì chắc anh sắp bị đốt cháy thành tro, à không, ngay cả tro cũng không còn rồi.”

Thẩm Thấm chỉ cảm thấy chói tai, xâu chuỗi với hình ảnh anh mua say, đau khổ tận cùng nhìn về phía ngôi trường đó, tâm tình của cô dần mất khống chế. Cô nói với đúng như những gì mình nghĩ, từng chữ một: “Chính anh đã làm ra chuyện gì, có lẽ anh là người rõ nhất. Em không muốn cãi nhau với anh.”

“Không muốn cãi nhau?” Mạnh Duy Tất cười lạnh, “Không muốn hay là không thèm? Đến cả chồng mình mà em còn lười cãi nhau sao? Rõ ràng là trong lòng em không có anh, chuyện này cõ lẽ em là người rõ nhất.”

Tay Thẩm Thấm bất giác siết chặt thành quyền, đôi mắt xinh đẹp cũng dần ướt nhòa.

Ánh mắt của Mạnh Duy Tất sắc bén, đầy tính ép buộc, cứng rắn. Đôi mắt anh như một cánh cổng dẫn tới địa ngục. Anh vốn đã mềm lòng, nhưng lại chẳng thể kiềm chế nổi, muốn xem bộ dạng mất khống chế của Thẩm Thấm, nghe được giọng nói oán giận của cô, thậm chí là tiếng khóc.

Anh giống như là một gã ác quỷ biến thái, anh muốn thấy cô gái này vì anh mà khóc.

Nhưng Thẩm Thấm chẳng phản ứng gì cả, yên lặng đẩy cửa xe đi xuống.

Bất chợt, Mạnh Duy Tất giữ chặt lấy cô, đẩy cô xuống băng ghế sau. Anh đè lên người cô, ánh mắt tàn bạo hung hãn. Anh cúi đầu hôn cô, hung tàn xấn tới, không có nửa phần thương hương tiếc ngọc.

Mạnh Duy Tất lột bỏ mặt nạ, bộc lộ bản chất tham lam muốn chiếm hữu của người đàn ông.

Thẩm Thấm vốn còn đang chống cự, nhưng rồi cô dần buông bỏ, áo sơ mi của anh từ nhăm nhúm lại trở về nguyên trạng. Thẩm Thấm cũng không đón nhận nụ hôn kích thích của anh, cũng không kháng cự. Cô bình tĩnh vô cùng, trong giọng còn cất giấu chút vô lực gần như không thể phát hiện ra.

Thẩm Thấm nói: “Mạnh Duy Tất, nếu như trong lòng anh có người khác, vậy thì cũng mong anh đối xử với em công bằng một chút. Anh muốn quá nhiều, mà em thực sự không cho nổi, thực sự không nổi.”

―― Em cam chịu số phận, mặc anh quyết định.

Tâm trạng giống như thời tiết thay đổi trên mặt biển, vừa mới giây trước còn sóng to gió lớn, mà chỉ trong nháy mắt đã sóng yên biển lặng. Mạnh Duy Tất kinh ngạc. Anh cứng ngắc như robot, chậm rì rời khỏi người cô, sau đó lảo đảo rời đi.



Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh thực sự.

Kỳ thực Thẩm Thấm không biết cái này có được tính là chiến tranh lạnh hay không, hay là một giai đoạn hạ nhiệt cuối cùng.

Nhưng vì sao trong lòng cô lại buồn vô cùng như vậy?

Thẩm Thấm mất tập trung, bị mũi kim đâm vào tay mấy lần. Thanh Thanh đứng ở một bên không nỡ nhìn, lựa lời khuyên bảo: “Thấm Thấm, em nghĩ hôm nay chị nên tan làm sớm một chút, gần đây chúng ta cũng không có đơn nào cần gấp cả.”

Thẩm Thấm không thèm để ý vết thương trên tay, cúi đầu nói: “Chị không sao.”

“Cũng nên sớm chút đi ạ.” Thanh Thanh nói: ‘Dự báo thời tiết nói tối nay có gió lớn, thời tiết thay đổi. Nếu chị về muộn sẽ không an toàn đâu, hay là chị bảo anh Mạnh tới đón đi?”

“Anh ấy bận lắm.” Thẩm Thấm mau chóng đáp.

Thanh Thanh tự giác im lặng, có mù cũng cảm giác được hai vợ chồng họ đang xảy ra mâu thuẫn.

Nói thì nói thế, Thanh Thanh vẫn không dám để Thẩm Thấm ở tiệm thêu một mình vào tối muộn. Thời tiết đêm nay nghe nói là nổi gió lớn, là đợt gió mạnh mất Bắc Kinh năm nay, nếu cô xảy ra cơ sự gì thì làm sao bây giờ. Vì vậy cô nàng chỉ đang khuyên can liên tục, cuối cùng là lái xe đưa Thẩm Thấm về nhà.

Trên đường đi, gió đã nổi lên.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Sau khi về tới nhà cô, Thẩm Thấm liên tục dặn dò: “Em lái xe chậm thôi đó.”

“Chị yên tâm đi ạ.” Thanh Thanh vẫy tay chào cô, “Tạm biệt chị, Thấm Thấm.”

Mãi cho tới khi chiếc xe đã khuất sau lối rẽ, Thẩm Thấm mới quay người trở vào nhà.

Gió thực sự rất lớn, gió lạnh luồn vào trong áo, cô vô thức khép chặt lại áo khoác.

Năm phút sau, ở làn đường đối diện khu biệt thự, chiếc Maybach đen ẩn sau gốc cây nhãn hiện giờ mới chạy đi.

――

Thẩm Thấm về đến nhà, thấy Mạnh Duy Tất vẫn chưa về nhà.

Gió ở bên ngoài cửa sổ dường như đã thổi mạnh hơn, giống như một đợt sóng lớn đổ ầm vào mặt cửa kính. Thẩm Thấm tắm xong, ngồi xếp bằng trên mặt thảm, cầm điện thoại trong tay, nhưng cứ cầm rồi lại buông, dãy số điện thoại quen thuộc cứ hiện trên màn hình, mãi chẳng thể gọi đi.

Đêm nay cô ngủ không được sâu.

Bên ngoài cửa sổ là những cơn gió đang thét gào, như có thể xuyên qua cả tường đồng vách sắt, thổi cho tan xương nát thịt. Sau nửa đêm, Thẩm Thấm không thể ngủ được nữa, cô ngồi bên bệ cửa sổ, choàng chăn lên người lẳng lặng chờ trời sáng.

Tối thứ sáu Thẩm Thấm phải về nhà họ Thẩm một chuyến.

Cô vốn không muốn đi nhưng Bạch Thù Lệ lại cứ liên tục yêu cầu, không cho phép cô từ chối, ngữ khí vô cùng cứng rắn. Thẩm Thấm đành phải đồng ý với bà ta.

Cô mua một hộp cherry, một thân một mình chạy về Thành Tây.

Mới về đến nhà đã thấy động tĩnh trong nhà rất nhiều, hẳn là khá náo nhiệt. Thẩm Thấm gõ cửa, Thẩm Thiến liền chạy ra mở, vừa thấy người tới là bà chị cùng cha khác mẹ của mình, cô ta liền thôi đon đả mời chào, vẻ mặt như đang đối phó cho qua chuyện, lười biếng nhường đường cho cô, “Mẹ, chị về rồi.”

Dáng vẻ tươi tắn ngoan ngoãn của Thẩm Thấm tới phòng khách thì dừng.

Bạch Thù Lệ khá hào hứng, giới thiệu: “Bác của con cùng với mấy anh chị họ cũng đã lên Bắc Kinh rồi, mau tới chào hỏi đi.”

Thẩm Thấm đứng đờ tại chỗ.

“Đứa nhỏ ngốc, đã quên rồi sao? Đó là bác hai của con, hồi nghỉ hè cấp hai con đã từng tới ở nhà bác còn gì.” Bạch Thù Lệ thầm kéo kéo ống tay áo của cô, ngoài mặt thì vui vẻ nhưng trong lòng đã sớm nóng nảy.

Ở trên ghế sopha trong phòng khách, người đàn ông đang ngồi ở giữa quay đầu lại, cười với cô, “Thấm Thấm đã lớn như vậy rồi sao, từ khi còn bé cháu đã rất xinh rồi nhỉ.”

Thẩm Thấm nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Chí Lực, cô cảm thấy choáng váng trong chớp mặt.

Cô có phản ứng trầm lặng khác thường, khiến cho họ hàng thân thích đều thấy bất ngờ, quay đầu nhìn về phía cô.

Bầu không khí như bị đóng băng, dần mất cân bằng.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Hai người mặt đối mặt với nhau, chỉ có biểu lộ của Bạch Chí Lực là vô cùng thong dong, dáng vẻ tươi cười đôn hậu, ánh mắt lại có vẻ trìu mến, tỏ ra một trưởng bối hiền hậu phúc đức điển hình.

Bạch Thù Lệ tức giận, trong lòng thầm nghĩ, đây là muốn cố ý đối nghịch với bà ta sao? Bình thường Thẩm Thấm ngoan ngoãn không để ý nhiều chuyện, sao đúng lúc này lại tự nhiên lại tỏ thái độ như thế.

Bà ta vừa muốn nói ra sự bất mãn của mình thì cánh cửa nhà đột nhiên bị đẩy ra.

Mạnh Duy Tất đi tới, từ đầu chí cuối ánh nhìn luôn hướng về Thẩm Thấm, không dung thêm bất cứ hình bóng kẻ nào trong đôi mắt. Anh đặt tay đằng sau lưng vợ mình, nhiệt độ ấm áp dần phủ lấy làn da buốt lạnh của cô.

Mạnh Duy Tất cứ âm thầm chống đỡ cô như vậy, hơi cúi đầu, dịu dàng nói nhỏ: “Anh đi đỗ xe có chút mà không đợi nữa hả?”

Nói xong, bàn tay anh di chuyển, khẽ ôm lấy vai Thẩm Thấm, lẳng lặng đẩy cô ra đằng sau lưng mình. Sau đó, Mạnh Duy Tất hòa nhã nói: “Thấm Thấm đã lâu rồi mới được thấy các trưởng bối nên mới phấn khởi như vậy, mong mọi người thông cảm.”

Dáng vẻ tươi cười vừa đủ, nhưng ánh mắt lại tỏ rõ sự kiêu căng ngạo mạn và có vài phần xa cách.

Thẩm Thấm hơi ngẩng đầu lên, nhìn bản vai cường tráng của anh, chóp mũi không khỏi chua xót.

Đoạn im lặng này chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn, bầu không khí mau chóng náo nhiệt trở lại. Bạch Thù Lệ tỏ ra nhiệt tình chiêu đãi, vội vàng đi châm thêm trà.

Nhân khi mọi người không chú ý, Mạnh Duy Tất lặng lẽ nắm chặt tay của Thẩm Thấm, sau đó lại nghịch ngợm ngoắc nhoắc ngón tay nho nhỏ của cô, giọng nói như đang dỗ dành: “Bà xã, anh nhớ em.”