Ngỡ

Chương 88: Ngoại truyện 9: Bông hồng đêm đen (1)




Giờ đã là tháng tư, ngày hôm qua ở Phòng Sơn* còn có tuyết rơi.

(*) Quận Phòng Sơn, Bắc Kinh.

Mạnh Duy Tất ở bên đó khảo sát một hạng mục, trời thì lạnh nhưng anh lại mặc ít áo cho nên anh có chút cảm lạnh. Tới buổi chiều anh đi từ Phòng Sơn về nội thành, sau đó tới nhà hàng Tú Minh để tham dự một bữa tiệc. May mà rượu có thể làm ấm người, sau khi uống hai chén, người anh cũng bớt đi phần nào khí lạnh.

Thư ký ra ngoài nghe điện thoại, sau khi trở lại ghé tai anh nói nhỏ: “Người giúp việc trong nhà anh nói chưa thấy ai về.”

Mạnh Duy Tất vẫn vui vẻ nâng ly chúc mừng như trước, nghe câu nói đó biểu lộ cũng không khác là bao, tiếp tục chuyện trò. Trong ánh đèn ấm áp, da dẻ, mặt mày của anh đều được chiếu rõ hết. Làn da của Mạnh Duy Tất không quá trắng, nhưng ôm khung xương mặt rất gọn, dù đã sang tuổi ba mươi sáu nhưng làn da vẫn căng bóng không có nếp nhăn, trông anh vẫn đẹp trai tuấn tú như trước.

Thư ký đã theo anh từ lâu, tự nhiên sẽ đoán ra được ý của sếp. Phần sau của bữa tiệc, thư ký cố ý đẩy nhanh tiết tấu, những người đang ngồi cùng bàn đầu là những người có con mắt tinh tường, rất nhanh chóng tự giác đặt chén rượu xuống, chấm dứt bữa tiệc.

Nhiệt độ trong phòng chênh lệch với nhiệt độ bên ngoài rất lớn. Mạnh Duy Tất đang mặc trên người một chiếc áo sơ mi lụa đen, thư ký đuổi theo kịp, đưa cho anh một chiếc khoác dài.

Mạnh Duy Tất hỏi: “Vẫn còn đang thêu sao?”

Thư ký đáp: “Đúng vậy, tôi đã hỏi trợ lý của cô ấy, cửa hàng vừa mới nhận thêm hai đơn mới nên phải tăng ca.”

Mạnh Duy Tất đưa tay nhìn đồng hồ, phân phó: “Giờ đi đón cô ấy.”

Chiếc Maybach chạy bon bon trên đường phố, đi từ Thành Đông về Thành Tây.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Vị trí của tiệm thêu Thủy Tâm tuy rằng không nằm ở vùng trung tâm thành phố, nhưng khá có tiếng tăm ở Bắc Kinh. Kĩ năng thêu thùa của Thẩm Thấm nổi danh là tinh xảo, chiếc Hán phục cưới có thêu rồng phượng của cô làm cho Ảnh hậu Lê Chi năm đó vẫn khiến cho người ta phải thán phục tới tận bây giờ.

Sau khi tổ chức hôn lễ xong xuôi, rất nhiều người đã hỏi Lê Chi xem lễ phục này cô đặt ở nơi nào, nghe xong đều tưởng là một vị sư phụ lão làng có nhiều năm kinh nghiệm, tới khi gặp mặt mới thấy thực sự bất ngờ.

Thẩm Thấm lúc đó rất trẻ, hai mươi lăm tuổi, ngũ quan sinh động, khuôn mặt nho nhỏ, dịu dàng.

Sau khi cô tốt nghiệp đại học thì mở tiệm thêu này. Cô là một người khá trầm tính, hiển nhiên là kiểu người không quá mưu cầu danh lợi, khí chất lạnh nhạt, quan niệm “việc buôn bán nên để tùy duyên”.

Chiếc Maybach dừng lại trước cửa tiệm thêu, qua khung cửa sổ kiểu Trung Hoa cổ, Mạnh Duy Tất thấy Thẩm Thấm đang ngồi tập trung thêu thùa trong tiệm.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo len trắng, cổ rộng, để lộ ra cần cổ thanh mảnh và xương quai xanh xinh đẹp. Tóc cô được buộc một cách tùy tiện, có vài lọn rủ xuống bả vai.

Mạnh Duy Tất ngồi yên trong xe, lẳng lặng ngắm nhìn cô thật lâu.

Chắc là do cảm giác tồn tại của ánh mắt quá mạnh mẽ, Thẩm Thấm vô thức ngẩng đầu.

Mạnh Duy Tất xuống xe, đi vào tiệm thêu.

Thẩm Thấm không ngờ anh sẽ qua đây, nói: “Em cũng đang định lát sẽ về đây.”

“Không sao.” Mạnh Duy Tất nhỏ giọng, “Anh chờ em.”

Anh kéo một chiếc ghế gỗ ra, ngồi cách cô hai mét, hỏi: “Em thêu cái gì vậy?”

“Uyên ương nghịch nước*.” Thẩm Thấm bất giác đáp lại.

(*) Uyên ương nghịch nước: Biểu tượng uyên ương tượng trưng cho tình cảm vợ chồng hài hòa, êm ấm, chung thủy, hạnh phúc. Hình ảnh uyên ương nghịch nước là biểu tượng rất mạnh trong phong thủy tình yêu. Là một biểu tượng may mắn, uyên ương tượng trưng cho tình yêu và hôn nhân hạnh phúc, mỹ mãn.

ngo-88-0Uyên ương nghịch nước

Giọng của cô rất êm ái, trong buổi tối yên tĩnh thế này có chút trêu chọc lòng người. Mạnh Duy Tất yên tĩnh hai giây, sau đó bỗng nhiên đứng dậy, khẽ bước tới bên cô, cúi người xuống, áp tay lên tay cô. Mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh vương vấn nơi cánh mũi cô. Giọng Bắc Kinh của Mạnh Duy Tất vô cùng quyến rũ, “Về nhà Thấm Thấm dạy anh nhé.”

Tay Thẩm Thấm run lên, cây kim đi lệch phương hướng, đâm vào ngón tay.

Mạnh Duy Tất nắm chặt tay cô, đưa ngón tay vào miệng để ngậm. Thẩm Thấm theo phản xạ muốn rụt tay nhưng lại bị anh đè lại không tha. Nửa phút sau, Mạnh Duy Tất mới thả lỏng miệng, “Ngừng chảy máu rồi.”

Mặt Thẩm Thấm đỏ như rặng mây chiều tà, lúc này cũng không còn tâm tình tăng ca tiếp nữa, xem thời gian cũng thấy không còn sớm, cô liền theo Mạnh Duy Tất về nhà.

Đêm nay Mạnh Duy Tất vô cùng hào hứng, không chỉ ‘thực hành’ uyên ương nghịch nước, đã qua nửa đêm còn làm một trận ‘điên loan đảo phượng’. Thẩm Thấm không thở nổi, gắng hết sức mới nói được hết câu, “Hộc hộc… em khó chịu.”

Mạnh Duy Tất lập tức dịu dàng hơn, nỉ non: “Vậy em lên trên đi.”

Thẩm Thấm thỉnh thoảng sẽ hoài nghi, có phải là anh chồng này của cô đã làm giả tuổi không? Đàn ông ba mươi sáu tuổi rưỡi sao mà thể lực vẫn tốt vậy.

Sau trận hoan ái, Mạnh Duy Tất chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Thấm bỏ cánh tay đang đè bên hông mình ra, cẩn thận từng tí một, sau đó trở mình, xoa xoa bả vai đã tê dại. Cô hướng mắt về phía Mạnh Duy Tất, nhìn gương mặt đã say ngủ của anh, bờ môi mỏng vừa vặn cùng với đường nhân trung có độ cong thật hoàn hảo, thật đẹp mắt.

Thẩm Thấm bất giác vươn tay, đầu ngón tay khẽ khàng sờ vành tai anh.

Mạnh Duy Tất ngủ không sâu, mở hé mắt ra, không hoàn toàn tỉnh ngủ nhưng vẫn vô thức ôm t vào lòng.

Thẩm Thấm nghe nhịp tim đang đập nhanh của anh, lại càng tỉnh hơn.

Cô nhớ lại, lần đầu tiên cô gặp Mạnh Duy Tất là ở tập đoàn Khải Thành. Ngày hôm đó, theo như thỏa thuận, cô mang lễ phục may sẵn tới cho người sắp tổ chức hôn lễ, còn mang cả sổ để ghi lại số đo. Tống Ngạn Thành lịch thiệp khách khí, dù là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn cũng không hề tỏ ra kiêu căng ngạo mạn.

Cô mới đo được một nửa thì Mạnh Duy Tất đẩy cửa tiến vào.

Thẩm Thấm nhớ rõ, hôm đó anh mặc một cái áo khoác da, vừa đẹp trai lại vừa ngầu, chân đi một đôi Chelsea Boots* phong cách Anh quốc. Mạnh Duy Tất nhìn cô một cái, nở nụ cười thân thiện. Sau đó anh nói với Tống Ngạn Thành: “Gớm, lại còn bày đặt may đồ mới cơ à? Đằng nào thì trong ngày cưới mày cũng sẽ bị lột sạch từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới thôi.”

(*) Chelsea Boots:

ngo-88-1

Giọng nói của anh khá cuốn hút, cho dù là đang trêu đùa cũng để lại cho người ta ấn tượng. Khi đó Thẩm Thấm chú ý tới anh nhiều hơn, cứ như vậy anh đã để lại ấn tượng trong lòng cô.

Lần thứ hai gặp nhau là ở một buổi xem mắt.

Nhà họ Thẩm đông con, sinh trước Thẩm Thấm là một người anh trai, sau cô là hai người em trai và một người em gái. Mẹ ruột của cô do ung thư buồng trứng mà qua đời từ sớm, sau đó một thời gian thì bố cô tái giá. Bạch Thù Lệ thành vợ hai, bà ta cũng chẳng phải dạng vừa, dỗ ngon dỗ ngọt được chồng mình, chuyện trong nhà họ Thẩm đều do bà ta quyết định.

Thẩm Thấm không phải do bà ta dứt ruột đẻ ra, đương nhiên cô sẽ khiến nữ chủ nhân mới của ngôi nhà này là Bạch Thù Lệ đây phải băn khoăn. Cộng thêm việc từ nhỏ cô con gái này đã rất xuất sắc, thi đỗ được vào khoa tiếng Tây Ban Nha của trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, so với mấy người em ở nhà được cưng chiều thì xuất sắc hơn nhiều, mà chồng bà cũng luôn yêu thương cưng chiều cô con gái của vợ trước này hơn.

Bạch Thù Lệ lo lắng rằng sau này tài sản trong nhà này sẽ phải chia cho cô, mà đứa con gái bà ta đẻ ra cũng đã lớn, bậc làm cha mẹ luôn ưu tiên con mình hơn, luôn vì chúng mà tính toán sâu xa.

Thời gian dần trôi, thái độ của bà ta đối với Thẩm Thấm dần chuyển từ băn khoăn sang không chào đón.

Lúc tiểu học bà cho Thẩm Thấm ở nội trú, lên cấp hai thì gửi cô sang nhà bác hai ở tỉnh lân cận, cấp ba thì cho đăng kí học ở trường tỉnh bên. Sau khi Thẩm Thấm tốt nghiệp đại học, quay về Bắc Kinh, cha Thẩm đương nhiên ủng hộ cô, hơn nữa còn cho cô tiền để mở cửa tiệm thêu Thủy Tâm. Bạch Thù Lệ xót tiền, nghĩ bụng, giờ để cô lập gia đình sớm mới là biện pháp tốt nhất, tới lúc đó thì cô mới có thể hoàn toàn rời khỏi cái nhà này.



Bạch Thù Lệ sắp xếp cho Thẩm Thấm rất nhiều buổi xem mắt, dù là người quen hay không quen, chỉ cần có khả năng là bà ta sẽ cố hết sức thuyết phục. Tính của Thẩm Thấm vốn trầm, lạnh nhạt, đối với người mẹ kế này cô chỉ dành một sự tôn trọng nhất định, chưa bao giờ có tình cảm. Sau mấy lần cô từ chối, Bạch Thù Lệ bực bội vô cùng. Tới một ngày, bà ta cáu lên, không thèm nể mặt cô nữa, vùng vằng đập chén bát thật mạnh xuống bàn.

Ngày hôm sau, bố cô tới nói chuyện với cô, “Mẹ con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, con đừng phụ mặt mũi người lớn trong nhà như vậy. Nếu như con không thích, vậy cứ bằng mặt trước, sau đó không liên lạc với đối tượng xem mắt nữa là được.”

Thẩm Thấm vừa nghe là đoán ra, tối hôm qua người phụ nữ đó lại thổi gió bên gối với bố cô rồi.

Cô rất sợ mấy kiểu ‘tâm sự’ như thế này, vừa cảm thấy lúng túng lại chẳng có đề tài chung để nói, để tránh phiền toái, cô đã đáp ứng mong muốn của Bạch Thù Lệ.

Hôm đó, ở một nhà hàng cao cấp, đối tượng xem mắt của cô luôn tỏ ra kiêu căng thượng đẳng.

“Về sau cô không cần đi làm, ở nhà nuôi con, chăm bố mẹ tôi cho tốt là được.”

“Một tháng tôi kiếm được hai vạn, bạn bè đều rất có tiếng tăm. Cô muốn thì chỉ cần tùy tiện gọi cũng có Trương tổng vội vàng chạy ra đón tận cửa.”

“Món bít-tết này chẳng ngon gì mà còn đắt nữa, cô mau ăn đi, đừng để lãng phí.”

Thẩm Thấm vẫn chỉ cười lễ độ.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Đối tượng xem mắt ngoắc ngoắc tay, nói: “Cơm tối tới nhà tôi ăn đi, cũng nhân tiện để cô gặp bố mẹ tôi luôn.”

Thẩm Thấm lắc đầu, lễ phép nói: “Rất xin lỗi anh, tôi nghĩ chuyện này không cần thiết đâu, chúng ta không phù hợp.”

Đối tượng xem mắt nghe vậy thì lập tức lật mặt, mất hứng nói: “Vậy tùy cô, bữa cơm này cô cũng phải trả một nửa.”

Anh ta kêu nhân viên phục vụ tới, vừa nghe xong hóa đơn liền nhỏ giọng lải nhải: “Thịt chứ có phải vàng đâu, hai miếng bít-tết mà tận nghìn tám. Vậy tôi trả 823 tệ, sau này cô trả nợ tôi 2 tệ là được.”

Nhà hàng có nhiều khách đang dùng bữa, nghe vậy liền ngó sang, bàn tán xôn xao.

Thẩm Thấm khó xử, mặt đỏ rần, chỉ muốn trả tiền nhanh rồi rời đi. Cô vừa mới lấy điện thoại di động ra, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Hóa đơn bàn này mang lên trên tầng đi.”

Thẩm Thấm ngẩn người, quay đầu lại.

Mạnh Duy Tất đi tới, cười tươi, nói với cô: “Em dễ tính nhỉ, ngồi với ai cũng có thể nuốt trôi cơm được.”

Đối tượng xem mắt kia nghe không hiểu ý anh, nhưng Thẩm Thấm lại hiểu, cười trừ.

Mạnh Duy Tất hỏi cô: “Xem mắt hả?”

Cô thật thà gật đầu.

Mạnh Duy Tất chẹp một tiếng, có vài phần tiếc nuối.

Thẩm Thấm cũng hỏi: “Anh tới đây ăn cơm?”

Mạnh Duy Tất chỉ chỉ lên tầng, “Ừ, ăn cùng bạn.”

Vừa lúc này, Tống Ngạn Thành cũng đi xuống, khi thấy cô cũng khá bất ngờ, lập tức nhiệt tình mời, “Đúng là trùng hợp, em gái Tiểu Thẩm lên đây dùng bữa cùng bọn anh đi?”

Thẩm Thấm vừa muốn từ chối, Mạnh Duy Tất khẽ kề gần cô, nhỏ giọng: “Đi đi, Lê Chi cũng ở trên đó.”

Khoảng cách giữa hai người cũng không quá gần, nhưng Thẩm Thấm có cảm giác nhiệt độ quanh mình như cao hơn chút ít.

Lê Chi quen thân với cô trong quá trình làm đồ cưới, cũng thường xuyên qua lại, bình thường trò chuyện với nhau có thể nói khá nhiều. Thẩm Thấm theo anh lên tầng, nán lại một lúc cho tới khi nhân viên lục tục thu dọn bàn ăn và đóng gói. Lúc mọi người ra về, Mạnh Duy Tất tiện đường đưa cô về nhà.

Anh không phải là người kiệm lời, nhưng ăn nói rất có chừng mực.

Lúc Thẩm Thấm xuống xe, Mạnh Duy Tất kéo cửa kính xe xuống, cười thân thiện, nói: “Tạm biệt.”

Chiếc xe lao vút trong đêm tối, cho tới khi khuất bóng.

Ngay khi Thẩm Thấm cho rằng bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa thì lại có lần gặp mặt thứ ba.

Tình hình hiện tại, Mạnh Duy Tất chính là đối tượng xem mắt của Thẩm Thấm.

Hai người vừa thấy nhau đã sửng sốt.

Thẩm Thấm chưa bao giờ cảm thấy lúng túng như thế, đứng đơ tại chỗ, cả mặt nóng bừng.

Mạnh Duy Tất nhướn mày, cúi đầu cười nhẹ, khi ngẩng đầu, anh đưa tay qua mặt bàn, “Thẩm tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Thái độ của đàn ông khi đã tự nhiên thì cũng khiến tâm trạng của phụ nữ cũng được thả lỏng hơn. Thẩm Thấm cũng bắt tay anh, các đốt ngón tay của Mạnh Duy Tất cân xứng, lòng bàn tay ấm áp khô ráo. Anh bắt tay cô bằng một lực vừa đủ, cực giống với cảm giác tồn tại của anh.

Mà nhắc tới cũng thật trùng hợp, Bạch Thù Lệ lúc đầu nghe người ta nói lần này là một người đàn ông hơi lớn tuổi, là người làm ăn buôn bán. Bà ta liền nghĩ, người đã ba sáu ba bảy tuổi rồi còn chưa kết hôn thì điều kiện sao có thể tốt được, vì vậy dứt khoát vứt cho Thẩm Thấm.

Mà về phía Mạnh Duy Tất lại càng trùng hợp hơn, chỉ là muốn đối phó cho xong chuyện với sự nhiệt tình quá đà của bạn thân mẹ mình.

Nhưng hiện tại anh cảm thấy lòng nhiệt tình này cũng không hẳn là chuyện gì xấu.

Tối hôm đó, hai người trò chuyện rất nhiều.

Thẩm Thấm trầm tính, cũng khá kiệm lời, thích im lặng lắng nghe hơn là nói chuyện. Cô cũng không phải là kiểu đáp lời cho xong, mà là thực sự lắng nghe và thấu hiểu. Mạnh Duy Tất nói cái gì cô cũng có thể tiếp được đôi ba câu, và lần nào cũng là nói thẳng vào điểm mấu chốt, tổng kết rút gọn.

Đã rất lâu rồi Mạnh Duy Tất không có được một sự thư thái và e dè tới như thế.

Sau tối hôm đó, số lần hai người gặp nhau cũng nhiều hơn.

Mối quan hệ của họ cứ diễn ra tự nhiên, cùng nhau ăn cơm, thi thoảng sẽ cùng nhau đi xem phim. Có một hôm hai người đang xem phim tại rạp, Thẩm Thấm nhìn màn chiếu, cảm thán một câu, “Em rất thích diễn viên này.”

Không bao lâu sau, Mạnh Duy Tất lấy cớ đi toilet, sau đó ra ngoài gọi điện thoại.

Sau khi xem xong phim, anh chở Thẩm Thấm đi qua đường vành đai 2 ở phía Đông, đi vượt cây cầu Kinh Quảng, rẽ vào đồn Tam Lý, cuối cùng đi qua Nhà thi đấu Thủ đô, rồi đỗ trước cổng công ty giải trí Phàm Thiên. Anh đưa Thẩm Thấm lên tầng cao nhất, đó là trường quay của Phàm Thiên.

Anh dẫn cô tiến vào từ cửa sau, mấy người đang ở trong trường quay đồng loạt gật đầu chào hỏi, “Mạnh tổng.”

Mạnh Duy Tất ra hiệu im lặng, sau đó dẫn Thẩm Thấm đứng ra phía trước. Trên sân khấu, nam diễn viên mà cô ưa thích đang quay tiết mục.

Mạnh Duy Tất thì thầm: “Để lát nữa anh sẽ bảo cậu ấy ký tên và chụp ảnh với em.”

Mà Thẩm Thấm lúc này lại như đang đơ não, cái gì cũng không nghe lọt tai, tất cả lực chú ý của cô đều dồn vào đôi tay đang đan chặt của mình và Mạnh Duy Tất.



Tới mùa xuân năm sau thì Mạnh Duy Tất cầu hôn.

Thẩm Thấm đồng ý.

Mọi chuyện đều thuận, nước chảy thành sông.

Tin tức Mạnh Duy Tất chuẩn bị kết hôn giống như một cú sét đánh xuống giới thượng lưu ở Kinh đô.

Bạn bè ở Bắc Kinh của anh khuyên nhủ: “Nhà họ Thẩm cũng đâu phải là danh gia vọng tộc gì, bố của cô ấy có mở một công ty, nhưng quy mô làm ăn không lớn. Cái mấu chốt ở đây là, quan hệ gia đình của cô ấy rất phức tạp, mẹ ruột sớm đã qua đời vì bệnh tật, bố đi bước nữa, mẹ kế sinh thêm ba đứa con. À phải rồi, trên Thẩm Thấm còn có một người anh ruột.”

Nói đoạn, bạn anh cũng lắc đầu thở dài, “Nhưng cũng không phải là người ưu tú.”

Mạnh Duy Tất nghe vậy liền cười, “Nào có nhiều người ưu tú như vậy.”

Thực ra lời khuyên của bạn bè cũng không thừa, nhà họ Mạnh làm ăn phát đạt, cơ nghiệp khổng lồ, mà Mạnh Duy Tất lại là độc đinh, vô luận về công hay tư đều nên tìm một mối hôn sự môn đăng hộ đối mới phải. Nhưng nếu anh đã nói vậy thì hẳn đã kiên định với ý kiến của bản thân rồi.

Bạn anh tỏ ra do dự: “Lấy cô nàng nhà họ Thẩm này về, bố mẹ bạn có đồng ý không?”

Mạnh Duy Tất cười nhạt, “Đương nhiên là có.”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Trong lòng mẹ anh hẳn là đã rõ, khi anh còn trẻ đã từng cản trở một lần, suýt chút nữa là mất đi đứa con trai này. Cho tới tận bây giờ, bà không muốn rước thêm thù hận, chỉ cần Mạnh Duy Tất toàn tâm tình nguyện bắt đầu một mối quan hệ, người trong nhà đều giơ hai chân hai tay tán thành.

Mà chuyện Thẩm Thấm định kết hôn cũng làm cho người nhà họ Thẩm kinh ngạc. Đối tượng kết hôn không ngờ lại là người nhà họ Mạnh ở Thành Đông, chính là người mà bọn họ chẳng bao giờ dám tơ tưởng tới. Cha Thẩm cảm thấy như vậy cũng tốt, có một người rể hiền như Mạnh Duy Tất chẳng khác gì vớ được vàng bạc châu báu. Chỉ có duy nhất một khuyết điểm là khoảng cách tuổi tác, Mạnh Duy Tất lớn hơn Thẩm Thấm tận mười một, mười hai tuổi.

Bạch Thù Lệ buồn bực, nếu biết đối tượng xem mắt lần này là Mạnh Duy Tất thì mà đã cử con gái yêu của mình tới rồi, đúng là dâng món hời cho Thẩm Thấm mà.

Thẩm Thấm có một người bạn thân tên Tiêu Tiêu, hoàn cảnh gia đình khá giả, có một người anh trai làm ăn lớn. Anh trai của cô nàng đương nhiên là đã thành người trong giới thượng lưu, hoàn toàn có thể gặp mặt được Mạnh Duy Tất.

Tiêu Tiểu hỏi Thẩm Thấm: “Cậu thực sự phải gả rồi sao?”

Thẩm Thấm cười, “Thiệp cưới cũng đã đưa cậu rồi còn gì, còn có thể là giả nữa hả?”

Tiêu Tiêu lo lắng, “Mình nghe anh trai mình nói, lúc trước Mạnh Duy Tất từng có một mối tình.”

Thẩm Thấm lơ đễnh, anh đã đến cái tuổi này rồi, với một lí lịch vượt trội như vậy mà không có tình sử mới là đáng lo ngại.

Tiêu Tiêu nói: “Lúc còn trẻ Mạnh Duy Tất từng yêu một cô gái, yêu tới độ khắc cốt ghi tâm ấy. Mà cô gái kia giờ đã kết hôn rồi, con cái cũng đã được mấy tuổi. Người ngoài đều đồn rằng Mạnh Duy Tất độc thân nhiều năm như vậy cũng là vì cô gái kia.”

Thẩm Thấm nhíu mày, “Anh ấy phá hoại tình cảm của người ta sao?”

“Không không.” Tiêu Tiêu nói: “Hình như là không lùm xùm dây dưa gì cả. Với lại, anh ấy cũng đã được từng tuổi này rồi, nếu muốn gây lùm xùm sao còn phải ở đây cưới cậu.”

Thẩm Thấm nhoẻn miệng cười, “Mình còn tưởng anh ấy giết người phóng hỏa cơ đấy.”

“Cậu không để ý sao?” Bạn thân của cô nhắc nhở: “Anh ấy là người có quá khứ, mà có thể là anh ấy còn chưa buông tay cơ.”

Bạn bè làm vậy đương nhiên cũng vì muốn tốt cho cô. Chuyện kết hôn là chuyện cả đời, nhỡ như biết được người trong lòng bạn đời không phải là mình thì chẳng phải thật đáng buồn sao?

Im lặng một lát, Thẩm Thấm tỏ vẻ không sao, cúi đầu, “Giữa vợ chồng với nhau, nếu có thể sống cả đời tương kính như tân*, đó là phúc phận trời cho. Nếu như có thể sống hòa hợp, bình an trôi qua một đời, vậy thì những thứ khác không còn quan trọng nữa.”

(*) Tương kính như tân: Tức là vợ chồng luôn phải cư xử với nhau như khách, cả hai đều phải cố gắng xây dựng mái ấm, vượt qua cái tôi của chính mình để vợ chồng bình đẳng với nhau hơn, giúp nhau sửa chữa lỗi lầm, là chỗ dựa của nhau.

Hôn lễ được tổ chức xa hoa, long trọng, hai người đứng kề bên nhau, quả là ví dụ điển hình cho câu: Vợ đẹp trong tay.

Đêm tân hôn đó, như là uyên ương bỡn nước, mọi thứ đều phát sinh một cách tự nhiên.

Mạnh Duy Tất dịu dàng ân cần và cũng là một bậc thầy tán tỉnh. Còn về Thẩm Thấm, người cũng như tên*, từ ngọn tóc tới bàn chân đều như được ngâm trong nước. Tay của người đàn ông chính là sấm sét trong đêm xuân, khuấy động làn nước hồ yên ả. Đêm nay sét nổ sấm rền, vạn vật từ đó mà sinh sôi nảy nở.

(*) Chữ ‘Thấm’ có nghĩa là ngâm nước.

Những tia nắng ban mai đầu tiên đã lọt vào trong căn phòng. Mạnh Duy Tất ôm lấy cô, khẽ ngậm vành tai cô, thủ thỉ: “Thẩm Thấm, anh sẽ đối xử với em thật tốt.”

Lúc cô tỉnh dậy thì thấy Mạnh Duy Tất đang đứng ở ban công nói chuyện điện thoại. Anh mặc một chiếc áo phông màu trơn, chất vải đay ở ống quần nhẹ nhàng bay bay theo làn gió. Dáng người của anh rất đẹo mắt, thoắt ẩn thoắt hiện trong bộ đồ ôm dáng. Hẳn là anh đang nói chuyện quan trọng, cũng đã vài phút trôi qua nhưng không thấy anh ngắt máy.

Sau khi Thẩm Thấm đánh răng rửa mặt xong, Mạnh Duy Tất đã thay đổi tư thế, đang ngồi bắt chéo chân trên ghế mây, nói chuyện điện thoại rất vui vẻ. Cô cũng không quấy rầy, thuận tay thu dọn đồ ở dưới chân, tối hôm qua hai người quá động tình, áo sơ mi, quần tây rồi bít tất của Mạnh Duy Tất ngổn ngang đầy đất.

Thẩm Thấm lấy các đồ vật cá nhân trong quần áo ra rồi để vào ngăn kéo, chẳng may làm rơi cuốn sổ tay, bên trong cuốn sổ liền để lộ ra một tấm hình.

Bốn chữ “thời gian dài lâu” vốn có tính sát thương khôn tả xiết.

Thẩm Thấm nhìn người trong ảnh, trong lòng vẫn tĩnh lặng như tờ, cũng dần thanh thản.

Mạnh Duy Tất bỗng đi tới từ phía sau, rút đi tấm ảnh trong tay cô, bình tĩnh nói: “Đây là mấy người bạn cũ của anh.”

Ngữ khí của anh rất điềm nhiên, thái độ cũng thẳng thắn, ánh mắt chứa chan sự quang minh chính đại.

Thẩm Thấm không nói gì, chỉ cười hiền, “Xuống ăn sáng thôi.”

Phản ứng của cô như vậy khiến Mạnh Duy Tất khựng lại. Lúc Thẩm Thấm định đứng dậy rời đi, anh bỗng nhiên giữ chặt tay cô, “Thấm Thấm.”

Thẩm Thấm nhìn anh, “Dạ?”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Mạnh Duy Tất cười nhẹ, anh định giải thích với cô một chút, nếu đã lập gia đình, thứ quan trọng nhất phải có giữa hai vợ chồng là sự chân thành. Nhưng hôm nay mới là ngày tân hôn thứ hai, nói những thứ này quả thực là có hơi mất vui.

Nhưng chính sự tạm ngưng này của anh đã làm cho Thẩm Thấm cảm thấy, hóa ra những lời khuyên nhủ kia tuy thô nhưng thật.

Trong lòng cô bỗng nảy lên một sự mất mát, nhưng ngay sau đó cô đã xốc lại tinh thần.

Vẫn là đạo lý kia, phàm là mối quan hệ hôn nhân trên đời này, có thể tương kính như tân cả đời đã là phúc lớn, tội gì phải tham lam mà thiệt thân. Mà câu nói của anh trong lúc nóng bỏng đêm qua, hóa ra lại có một dụng ý khác.

Anh sẽ đối xử với em thật tốt.

Nhưng không phải là vì yêu.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thấm cúi đầu cười tự giễu, nhanh chóng đặt lại những viên gạch, xây nên một bức tường vô hình trong lòng mình ――

Để bảo vệ tốt trái tim dễ vỡ của mình, đương nhiên là phải có một bộ giáp bất khả xâm phạm.