Ngỡ Là Yêu Thương

Chương 32: ĐẾ ANH LO




Mang bụng bầu hơn bốn tháng đi làm đều đặn mỗi ngày, cũng tận tâm với công việc vô cùng, nhưng không hiểu sao tình hình phát triển của Vạn Thế ngày càng đi xuống, điển hình là việc rớt thầu của Tập đoàn KS, khiến công ty cô đánh mât một dự án cực kỳ lớn, trong khi phía công ty nhỏ như AC ở thành phố L lại được chọn, đó là điều khiến tâm trạng Lữ Minh Trâm gần đây trở nên không tốt, áp lực công việc đôi khi còn khiến cô cảm thấy đau đầu, mệt mỏi.

"Có phải lại mệt vì công việc rồi không?"

Hắn vừa từ bên ngoài trở về đã bắt gặp dáng vẻ uể oải xoa đầu, bóp vai của cô, nên liền cau mày bước tới với thái độ lẫn câu hỏi không hài lòng.

"Đâu có, do em ngồi hơi lâu nên có đau mỏi một tí thôi à, giờ em đi nằm nghỉ ngay.

Gặp hắn là cô tỏ ra bình thản, vui tươi ngay lập tức, mặc cho biết bao áp lực vây quanh. Cô không muốn người đàn ông của mình lo lắng, nhưng cô đâu biết bấy nhiêu rắc rối tạo ra mệt mỏi của hiện tại đều do hắn gây ra.

Lữ Minh Trâm ngoan ngoãn vào phòng và lên giường nằm nghỉ, Huyền Ảnh Cơ cũng cởi nốt áo khoác ngoài, sẵn tiện mở luôn vài khuy trên của áo sơ mi, rồi lên giường với cô, nhưng hắn không nằm mà ngồi tựa vào thành đầu giường để cô gối đầu lên đùi, từ đó mà hắn có thể quan sát mọi biểu cảm của người con gái ấy.

"Mệt mỏi quá thì đừng làm nữa, kẻo ảnh hưởng tới con của chúng ta với sức khỏe của em."

Hắn âu yếm vuốt tóc cô và nói ra lời quan tâm với chất giọng dịu dàng, ấm áp. Bấy lâu nay hắn luôn như vậy, nên lúc nào cô cũng có cảm giác như được chìm trong hủ mật.

"Mệt cách mấy nhưng chỉ cần nhìn thấy anh là em hết mệt liền. Cơ mà anh đi đâu từ chiều giờ vậy?"

"Có chút công việc cần giải quyết nên anh sang thành phố L một chuyến, nhờ vậy mới tình cờ phát hiện một bãi biển rất đẹp ở đó, anh định về bảo em sắp xếp thời gian đi thư giãn ít hôm."

"Đi bây giờ luôn sao anh?"



"Ừm, hôm nay hoặc ngày mai thời tiết đều đẹp, thích hợp ra biển cho em nghịch nước, nghịch cát."

Ý tưởng rõ tốt cho cô, nhưng Lữ Minh Trâm lúc này lại hết sức đắn đo, bởi vì tình hình hiện tại của công ty đang không ổn định, còn rất nhiều việc chờ cô giải quyết.

"Hay để tuần sau nha anh, tuần này em còn nhiều việc phải làm nên chưa đi được."

Dù Lữ Minh Trâm có nhẹ nhàng từ chối thế nào đi chăng nữa, thì hắn ta vẫn nhíu mày, sắc mặt chùn xuống thấy rõ.

"Trước khi quay lại công việc, em đã hua với anh thế nào? Giờ đang áp lực, không đi thư giãn lúc này thì chờ tới lúc nào, hửm?"

Hắn đanh mặt, chất giọng cũng trở nên khắc khe hơn, thế là Lữ Minh Trâm phải suy nghĩ lại. Và nghĩ kỹ thì cũng chỉ thấy rằng là hắn đang quan tâm cô, vừa thương vừa lo cho sức khỏe của cô thôi.

"Thế đi một ngày thôi nha anh? Ngày mốt em còn cuộc họp quan trọng không thế dời lại."

"Cũng được. Vậy em nằm đây, anh đi chuẩn bị ít quần áo."

Sau đó vài tiếng, Lữ Minh Trâm cũng được "mang" lên trên xe và cùng hắn rời khỏi thành phố G ngay trong đêm, khiến cô chút vương mắc không hiểu tại sao chỉ đơn giản là đi thư giãn cho thoải mái tinh thần mà phải đi gấp như thế này?

"Trâm, em đưa điện thoại cho anh đi."

Huyền Ảnh Cơ đang lái xe, cô thì ngồi bên ghế phụ, vừa nghe xong lời đề nghị lại không khỏi ngạc nhiên mà quay qua nhìn hắn:



"Anh cần điện thoại em làm gì?"

"Đã gọi là đi thư giãn thì phải bật chế độ không làm phiền, hay em muốn vừa làm vừa chơi?"

"Thế để em tự tắt máy, rồi tự giữ cũng được."

Lữ Minh Trâm vốn không suy nghĩ gì sâu xa, nhưng khi lọt vào tai hắn thì lại trở thành là cô đang có điều muốn che giấu, không muốn nghe lời, nên sắc mặt từ đó thay đổi, mày cau, ánh mắt cũng lạnh nhạt nhiều hơn.

Sau đó, thấy hắn cứ im im không nói gì là cô thừa biết đối phương đã giận. Nghĩ tới nghĩ lui thì cô lại vì đại cục mà chủ động khóa máy, rồi đưa điện thoại cho hắn.

"Anh giữ hộ em cũng được."

"Em không để công việc ảnh hưởng kỳ nghỉ của chúng ta là được rồi, cũng không cần để ý những gì anh nói."

"Em không để ý, nhưng em biết anh không vui."

Hắn im lặng sau khi nghe cô nói ra điều ấy. Đương nhiên hắn hiểu rõ từ khi bắt đầu phát sinh tình cảm với nhau thì cảm xúc của hắn luôn được cô ưu tiên đặt lên hàng đầu. Thế có phải nên đến lúc hắn trao trả lại cho người con gái ấy điều gì đó rồi không?

Sau vài phút, hắn bất ngờ nắm tay cô rồi đặt lên môi để chủ động gửi đến một nụ hôn ngọt ngào.

"Từ giờ chỉ cần ở bên anh thôi, những thứ khác để anh lo."