Suy cho cùng, đất không chịu trời thì trời phải chịu đất. Lữ Minh Tâm nén giận chấp nhận Huyền Ảnh Cơ là vì không muốn mất con gái, không muốn mất đi người thừa kế có thể gánh vác Lữ gia và tập đoàn lớn do ông một tay gầy dựng. Ông tự biết bản thân tuổi già sức yếu, đầu óc hiện tại căn bản không thể đảm đương nổi công việc, nên phải thoả hiệp một lần để còn trông nhờ vào cô.
Dù đồng ý để hắn bên cạnh cô hỗ trợ, thậm chí cho hai người qua lại yêu đương, nhưng chuyện cưới hỏi thì ông không bàn tới, nên sau khi Lữ phu nhân ra về thì cô phải ngồi lại năm nỉ người đàn ông của mình.
"Giờ ba đồng ý cho mình bên nhau rồi, thậm chí cho anh hỗ trợ em trong công việc, nên là anh cho em đi làm lại nha? Chứ tập đoàn Vạn Thế mà không có em là như rắn mất đầu, lâu ngày không ai lãnh đạo sẽ rơi vào tình trạng khủng hoảng mất, ba thì lớn tuổi, sức khỏe kém, giờ chỉ có thể trông cậy vào em thôi. Em hứa, sẽ không để bản thân mệt mỏi hay áp lực."
Lữ Minh Trâm thuyết phục hết mình, Huyền Ảnh Cơ im lặng hết hồn. Hắn cứ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, mãi mới lúc sau mới trầm giọng cất tiếng:
"Anh không muốn mang tiếng bám váy vợ, nên em muốn làm gì thì làm, anh quản không nổi."
"Ai dám bảo anh bám váy? Chỉ cần anh gật đầu, ghế Tổng giám đốc em cũng cho anh ngồi, còn đứa nào dám bép xép, em đuổi thẳng. Vậy nha, hai vợ chồng mình ngày mai đi làm ha chồng?"
Nói về độ nịnh nọt, dỗ dành khi cần thì có bao nhiêu cô sẽ bung ra hết bấy nhiêu, bất kể ôm hôn hay mè nheo, cái gì cô cũng cân tất, đến khi nào cảm thấy đối phương có chút xiêu lòng thì thôi.
"Vợ chồng gì chứ? Đến chuyện kết hôn còn chưa được nhắc tới thì mấy ai công nhận chúng ta là vợ chồng? Nói ra để người khác nghe thấy còn cười cho."
Hết chuyện này, hắn lại bắt sang chuyện khác và bắt cô phải dỗ.
"Chưa cưới, nhưng có giấy đăng ký kết hôn, được luật pháp công nhận là được rồi. Mai sau ai mà có nói thì anh cứ đem tờ hôn thú ra đập thẳng vào mặt người đó cho họ biết."
Đến lúc này thì người đàn ông ấy mới khẽ cười, hắn xoa đầu, rồi âu yếm kéo cô ôm vào lòng.
"Chỉ được cái nịnh tôi là giỏi."
(13)
"Chồng em thì em nịnh thôi. Mà vậy là anh đồng ý với những gì em nói rồi nhá, ngày mai chúng ta cùng nhau đi làm?"
"Um, anh vì sức khỏe của vợ con anh thôi."
-----
Hai tháng sau...
"Đây là bản thiết kế công trình khách sạn JA của tập đoàn Vạn Thế sắp đưa ra đấu thầu, cậu xem có cần chỉnh sửa, thêm bớt gì thì làm nốt đi. Gói thầu lần này, AC của chúng ta nhất định phải giành được."
Thứ mà Huyền Ảnh Cơ đưa ra trước mắt Đoàn Nhân là bản thiết kế mật của tập đoàn Vạn Thế sắp đưa ra để đấu một gói thầu lớn, điều này khiến cậu không khỏi ngạc nhiên.
"Chỉ mới một thời gian ngắn mà Lữ Minh Trâm đã tin tưởng đến mức để anh nhìn thấy những tài liệu mật thiết này rồi sao?"
"Cậu không cần phải thắc mắc những chuyện này, lo làm tốt việc của mình đi. Nghe tôi dặn, sau khi gửi tài liệu cho tập đoàn KS chấm thầu, việc tiếp theo phải làm là tìm tới khách hàng của tập đoàn Vạn Thế và chiêu dụ họ hợp tác với công ty chúng ta, về mặc lợi nhuận có thể trả cao hơn Vạn Thế, tóm lại là bất chấp thủ đoạn để giành được khách hàng, hiểu chứ?"
"Vâng, em sẽ sớm giải quyết xong mọi chuyện."
"Còn nữa, từ giờ nếu không phải chuyện gì thật sự cần thiết thì đừng gọi điện, nhắn tin cho anh, kẻo chị cậu nhìn thấy sẽ không hay."
Lời căn dặn của Huyền Ảnh Cơ vào thời điểm này lại khiến Đoàn Nhân không thể không tò mò, đặc biệt là hai chữ danh xưng "chị cậu" ấy, thế có phải hắn đã thật lòng rung động với người con gái ấy rồi không?
Do dự mãi, Đoàn Nhân mới dè dặt hỏi:
"Có phải anh yêu con gái của kẻ thù rồi không? Nếu thật sự đã rung động, vậy trong chuyện tình cảm này sẽ tồn tại rất nhiều điều khó nói đó anh..."
"Chẳng có gì để cậu phải ngạc nhiên hay lo lắng, vì ngay từ khi hiểu rõ về người con gái ấy thì anh cậu đã không còn ý định buông bỏ khi đạt được mục đích nữa, anh và cô ấy sẽ là một gia đình hạnh phúc."
Huyền Ảnh Cơ trả lời rất tự tin, nói cứ như những chuyện hắn sắp làm ra sẽ được cô dễ dàng tha thứ và đến lúc này thì tự Đoàn Nhân cũng cảm thấy sợ con người âm hiểm của hắn, mà sợ là sợ hắn sẽ làm người khác đau khổ tới tê tâm liệt phế...