Chị Mai vội vàng nâng cây lau nhà đằng sau Ngô Đồng lên.
“Xin lỗi cô Man, ban nãy tôi không để ý cây lau nhà bị đổ.”
Ngô Đồng cười hai tiếng, xem như không phải chuyện gì to tát: “Chị Mai, quét dọn tầng hai trước nhé.”
Chị Mai gật đầu: “Vâng thưa cô Man, tôi lên dọn ngay đây.”
Chị Mai lên tầng, từ ngoài sân truyền đến tiếng mở cửa.
Trương Sậu nhìn sang, chắc hẳn người tới là chồng chị Mai, Trần Đại Hà. Tuy không cao nhưng vóc người rắn rỏi, anh ta mặc áo sơ mi màu xám, tay áo xắn cao đến khuỷu tay.
“Cô Man.” Giọng anh ta không cao, thái độ cũng không nhiệt tình mấy, anh ta chỉ gật đầu khi thấy Ngô Đồng trong phòng khách.
Sau đó anh ta tới bên cạnh xe của Trương Sậu.
Trần Đại Hà đẩy xe qua phần sân có mái che, Trương Sậu cũng bước đến.
“Trên đường về bị ngã, chắc động cơ bên trong trục trặc rồi.”
Trần Đại Hà gật đầu, không đáp. Anh ta cầm dụng cụ mở động cơ ra, cắn đèn pin giữa miệng, kiểm tra hệ thống dây điện bên trong.
Đúng là người nhiều kinh nghiệm, thoáng chốc đã phát hiện dây bị đứt.
Trương Sậu không xen vào, về phòng khách.
“Yên tâm rồi chứ?” Ngô Đồng tựa vào khung cửa nhìn anh.
Cô hất cằm, có phần đắc ý, như đang chờ anh cảm ơn.
Trương Sậu biết điều: “Cảm ơn cô.”
Ngô Đồng hơi nhướn mày.
“Anh nói anh muốn đến Bắc Sơn tìm Ngô Đồng, thế bây giờ anh tìm ra chưa?”
“Chưa.”
“Anh đùa tôi à, Trương Sậu?”
“Tôi sẽ chờ ở đây một tuần.”
“Chờ một tuần thì có thể tìm thấy Ngô Đồng?”
“Có thể thấy, cũng có thể không.”
“Anh đang bỡn cợt tôi.” Ngô Đồng khẳng định.
Trương Sậu định nói thêm, đã thấy chị Mai bước xuống từ tầng hai.
“Cô Man, tầng hai dọn xong rồi. Tôi sẽ bắt đầu sắp xếp tầng một.” Chị ta vừa nói vừa bận rộn trong phòng khách.
Trương Sậu im lặng, không nói thêm gì.
Chuyện riêng tư tế nhị, anh không muốn tiết lộ cho người thứ ba.
Ngô Đồng cười, không dựa vào khung cửa nữa, đứng thẳng người dậy.
Cô liếc nhìn Trương Sậu: “Tôi lên lầu tắm rửa đây. Nếu không ngại, anh có thể nói rõ hơn về kế hoạch tiếp theo của anh với cổ đông là tôi.”
Nói xong, cô quay gót tiến về phía thang máy trong nhà.
Một lúc sau, đằng sau vang lên tiếng bước chân của Trương Sậu.
Ngô Đồng khẽ cười.
--
Phòng ngủ vẫn được bài trí giống mùa đông năm ngoái, giường gần cửa sổ, TV to đối diện giường, chẳng khác gì TV trong căn nhà tại thành phố Nam của cô.
Ngoài ra, không còn để bất kỳ đồ đạc nào khác.
Đơn điệu, không hề cản trở. Ngô Đồng vào thẳng phòng ngủ.
Trương Sậu theo sau đến bên ngoài cửa phòng ngủ tầng hai, đó là một phòng khách nhỏ hơn.
Nội thất bằng gỗ, sàn gỗ chiếm diện tích lớn, kết hợp với mặt bàn màu trắng, như thể cố gắng tạo nên bầu không khí ấm cúng hài hòa.
Nhưng đồ dùng trong phòng ít ỏi, ngoài các món đồ cơ bản nhất ra, không dư thừa vật dụng khác. Mặt bàn không hề đặt đồ trang trí nào, trống trải, giống hệt nhà vệ sinh tầng dưới mà anh vừa thấy, toàn bộ được sắp xếp gọn gàng trong tủ, không có ngoại lệ.
Trái lại, mang tới cảm giác có phần lạnh lẽo.
Mâu thuẫn.
Trong phòng khách nhỏ tầng hai, hai chiếc sofa trắng nằm đối diện nhau, không có bàn trà ở giữa. Bức tường bên trái đặt một tủ sách lớn.
Nếu Trương Sậu đoán không nhầm, trong tủ sách chứa đầy những tác phẩm Ngô Đồng đã chụp.
Anh không đứng dậy đến gần xem, mà vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên sofa, nghiêng đầu nhìn.
Trương Sậu không hiểu nghệ thuật, nhưng anh cảm thấy các bức ảnh ấy rất chuyên nghiệp.
Cả tủ sách to bằng một bức tường không để bất cứ cuốn sách nào, lúc này Trương Sậu mới nhận ra, có lẽ đây không phải tủ sách mà là tủ được thiết kế đặc biệt nhằm trưng bày ảnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh dời mắt sang ghế sofa đối diện.
Một lúc sau, anh đứng lên đến bên cửa sổ.
Cửa sổ mở, cơn mưa rào vẫn chưa dứt.
Anh thấy chị Mai không dọn dẹp ở tầng một mà đứng trước cửa, hình như chị ta đang cãi nhau với Trần Đại Hà.
Trương Sậu tắt đèn phòng khách, khép cửa sổ chỉ chừa một khe nhỏ.
Tiếng mưa rơi lộp độp, nhưng anh vẫn nghe được mấy câu rời rạc trong cuộc gây gổ của họ.
“Phải làm sao bây giờ? Nếu cô ấy phát hiện...”
“Con đàn bà ngu ngốc, sợ đéo gì chứ! Tối qua tôi đã gọi cho sếp, sếp bảo chúng ta không cần lo, cứ làm theo bình thường.”
“Nếu cô ấy phát hiện thì sao?”
“Cô ta sẽ không phát hiện đâu.”
“Cô Man thật sự là...”
Chị Mai chưa kịp nói hết, Trần Đại Hà đã tát mạnh vào mặt chị ta.
“Con mẹ nó cô đừng nói linh tinh gây rắc rối cho tôi đấy!”
Trần Đại Hà nói xong thì ngẩng đầu nhìn lên tầng, Trương Sậu nghiêng nhẹ người, trốn sau bức tường.
“Chơi trò lén lút gì đây? Anh thích kiểu này à?”
Giọng nói khe khẽ của Ngô Đồng truyền đến từ cửa phòng ngủ.
Trương Sậu nhìn sang, giơ tay nhẹ nhàng đóng hết cửa sổ.
Ngô Đồng sắp bật đèn phòng khách, Trương Sậu đã nhanh chân bước đến, nắm lấy cổ tay cô.
“Vào phòng ngủ thôi.” Anh thì thầm.
Ngô Đồng bị anh kéo vào phòng ngủ.
Trương Sậu đóng cửa bằng tay trái.
Anh buông tay nhưng Ngô Đồng vẫn giữ nguyên tư thế khi bị anh giữ chặt.
Xác nhận Trương Sậu không tính làm thêm gì khác, cô giả vờ ngạc nhiên: “Chỉ vậy thôi? Tôi tưởng anh kéo tôi vào phòng, ít nhất cũng phải làm gì đó nữa chứ?”
Trương Sậu phớt lờ lời nói châm chọc của cô: “Tôi khuyên cô không nên sống một mình ở đây.”
“Tôi đâu có sống một mình.” Cô mỉm cười, khẽ chạm ngón tay vào ngực Trương Sậu, như một con rắn vô hình, lả lướt đầy quyến rũ.
Trương Sậu nắm cổ tay cô.
Ngô Đồng cười nhẹ vài tiếng, hạ tay xuống: “Nếu nói về an toàn ấy, thì những người trông nhà giúp tôi nhiều năm qua còn đáng tin hơn cả anh.”
Cô vừa nói vừa ngồi xuống mép giường, chỉ tay về phía tủ quần áo: “Ghế để ở cạnh tủ quần áo.”
Sau một thoáng im lặng, Trương Sậu bước tới.
Đây là một chiếc ghế xếp đã xếp sẵn, cất vào giữa tủ quần áo và tường, anh lấy ra, ngồi đối diện Ngô Đồng.
Cô nằm nghiêng trên giường, gập hai tay kê dưới đầu, đôi chân thon dài lộ ra dưới váy, hơi cong lên khép lại.
Lúc này trông cô rất dịu dàng.
Váy ngủ bằng lụa từa tựa màu da như hòa với cơ thể cô, khiến cô trở thành một cánh hoa mềm mại.
Song, ánh mắt cô nhìn Trương Sậu vẫn trần trụi và thẳng thừng.
“Nói tôi nghe, hôm nay anh tới tháp trắng một mình làm gì? Tôi muốn biết tất cả kế hoạch xoay quanh việc giết Ngô Đồng của anh.”
Khi cô nói, đôi môi căng mọng mở ra rồi khép lại.
Trương Sậu dựa lưng vào ghế.
Sáng sớm hôm nay, anh đã đến phía Tây, nơi cao nhất của thôn, tháp trắng được xây trên mảnh đất cao đó.
Có lẽ họ đã dự đoán trước khả năng sạt lở trên núi, nên nền móng của ngọn tháp rất vững chắc, khu vực xung quanh cũng được đổ bê tông, cơn mưa lớn trong vài tháng qua không ảnh hưởng gì đến ngọn tháp.
Tuy tín hiệu trong thôn yếu vì giông bão, nhưng ở gần ngọn tháp vẫn có thể liên lạc với thế giới bên ngoài.
“Tôi đã gọi một cuộc điện thoại.” Trương Sậu mở lời.
“Cho vợ anh?” Ngô Đồng hỏi.
Trương Sậu không thay đổi giọng điệu: “Không phải.”
Ngô Đồng cười khúc khích.
Căn phòng đã ngăn cách gió mưa bên ngoài, giờ đây gương mặt cô hồng hào khỏe mạnh, khi cười trông cô rất hiền lành.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vậy gọi cho bạn gái?” Ngô Đồng hỏi tiếp.
Trương Sậu nhìn cô.
Phòng ngủ chìm trong tĩnh lặng một chốc.
Trương Sậu đáp: “Không phải.”
Trong “trận đấu tập đánh cầu lông” này, Trương Sậu không tung cú “đập” quyết định nào.
Tâm trạng Ngô Đồng khá tốt.
“Vậy kế hoạch của anh là gì? Mặc dù cái tên Ngô Đồng không phổ biến, nhưng nếu xét kỹ, cũng tồn tại hàng ngàn hàng vạn người tên như vậy, làm sao anh biết mình đang tìm ai?”
“Tôi vẫn chưa chắc chắn.”
“Chưa chắc chắn?” Trương Sậu bắt đầu nói mập mờ, Ngô Đồng thẳng thắn: “Tôi sẽ chi tiền nhờ người hỗ trợ anh săn lùng người đó trên mạng, với mức độ rò rỉ thông tin hiện tại, ắt sẽ tìm được thôi.”
“Tôi đã thử rồi.”
“Kết quả thế nào?” Ngô Đồng vẫn hỏi.
“Nhiều không đếm xuể nhưng không có người mà tôi muốn tìm.”
“Anh không biết người mình cần tìm là ai, làm sao chắc trong số đó không có mục tiêu của anh?”
Trương Sậu im lặng một lúc: “Đấy không phải cách tôi tìm Ngô Đồng. Không phải qua căn cước công dân, hình ảnh hoặc bất kỳ biện pháp đơn giản nào khác.”
Kể từ khi vào phòng ngủ rồi ngồi xuống, anh vẫn giữ nguyên tư thế.
Luôn chăm chú, không hề phân tâm nhìn thẳng vào Ngô Đồng.
Ngô Đồng mỉm cười.
“Anh làm tôi rối rồi đấy.”
Bên ngoài bắt đầu xuất hiện sấm chớp, kế đó tiếng sét đánh đùng đoàng kéo đến.
Cửa sổ vang “thình thình”, như nhịp tim trong lồng ngực.
Lần đầu tiên Trương Sậu điều chỉnh tư thế ngồi.
Anh đặt khuỷu tay lên đầu gối, hơi nghiêng người về phía trước.
“Tôi có bốn manh mối.” Anh nói.
“Manh mối đầu tiên, tôi không thể tiết lộ nội dung cụ thể, nhưng tôi đã xác nhận manh mối này là thật.”
“Manh mối thứ hai, tôi cần một tuần nữa để biết thật giả.”
“Nếu hai manh mối đầu là thật, tôi có thể dám chắc nguồn gốc của chúng đáng tin. Sau đó, tôi mới có thể xác định người mà manh mối thứ ba và thứ tư hướng đến là Ngô Đồng.”
Kể từ khi xảy ra hiện tượng El Nino, chưa bao giờ mưa lớn như thế.
Ngô Đồng nghe thấy tiếng mái hiên đổ rầm xuống bên ngoài.
Trời sắp sập rồi chăng? Cô nghĩ.
Sấm chớp cũng tăng mạnh trong khoảnh khắc này, cô buộc phải nhắm mắt, hồi lâu sau mới mở ra.
“Nếu manh mối đầu tiên và thứ hai là thật, vậy hai manh mối còn lại nhất định là thật sao?” Cô hỏi.
Trương Sậu nhìn cô, giọng nói hòa với tiếng sấm ầm ầm bên ngoài.
“Dãy xổ số tự chọn đầu tiên trúng mười triệu, dãy xổ số tự chọn thứ hai cũng trúng mười triệu. Dãy xổ số tự chọn thứ ba và thứ tư... tôi tin hai dãy số đó cũng có khả năng trúng mười triệu.”
Ngô Đồng nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng.
“Số của dãy thứ hai là gì?”
“Tháp trắng.” Anh nói: “Một vụ lở đất lớn xảy ra ở phía Tây, tháp trắng bị sập, toàn thôn mất tín hiệu.”
Ngô Đồng nhíu mày: “Anh nói tháp trắng bị sập? Nhưng sáng nay anh mới...”
Cô im bặt.
Trương Sậu đứng dậy.
Ánh sáng trong phòng ngủ mờ hẳn trong một giây, rồi lại sáng lên.
“Một tuần sau.” Anh nói.
“Đây không phải chuyện không thể xảy ra.”
Ngô Đồng nhìn anh đăm đăm.
“Vào lúc tám giờ mười lăm phút sáng.” Anh đưa ra thời gian cụ thể.
Với giọng điệu vững vàng, Trương Sậu không hề thấy lời nói của mình nực cười.
Ngô Đồng im lặng hồi lâu.
Mãi đến khi Trương Sậu đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ của Ngô Đồng.
Ghế của anh trống không, Ngô Đồng nhìn về phía đó một lát.
Rồi cô bắt đầu cười từng tiếng ngắt quãng.
Cô thì thầm:
“Hóa ra anh cũng giống tôi, là một kẻ điên.”