Ngô Đồng Dưới Mưa Rào

Chương 5: Cô chủ ác độc




Ngô Đồng chưa bao giờ tới Bắc Sơn vào mùa hè.

Năm xưa cô rời Canada về nước, thể chất lẫn tâm lý của cô đều gặp vấn đề nghiêm trọng. Bình thường uống thuốc đều đặn, cô vẫn có thể gắng gượng ổn định, nhưng hễ sang đông, tình trạng bệnh của cô sẽ trở nên mất kiểm soát.

Bác sĩ khuyên cô nên đến nơi ấm áp, có thời tiết tốt để sống vào mùa đông. Ngô Hằng tìm thấy một thôn làng nhỏ trên Bắc Sơn, khí hậu mùa đông dễ chịu ấm áp, bầu trời không chìm trong sương mù như ở thành phố. Ở đây, khi ngẩng đầu sẽ có thể thấy bầu trời trong xanh vời vợi. Quan trọng nhất, chốn này gần thành phố Nam, còn ở vị trí hẻo lánh, vừa đảm bảo tính bí mật vừa thuận tiện.

Do đó, mùa đông hằng năm, Ôn Nguyệt và Ngô Đồng sẽ đến đây sống.

Họ ở trong một ngôi nhà nhỏ hai tầng bên phía Đông của thôn. Trần Đại Hà và vợ là chị Mai sống kế bên, chịu trách nhiệm chăm sóc sinh hoạt mỗi ngày của họ, cũng như trông coi nhà cửa.

Do thôn nhỏ nên dân ở đây đều quen mặt nhau.

Thêm nữa, Ngô Đồng đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý nên ở nơi này không ai không biết cô. Ban đầu chị Mai gọi cô là cô Man, sau đó mọi người cũng bắt đầu gọi theo như vậy.

Ngồi bên ngoài đến tầm hơn bốn giờ sáng, rốt cuộc Ngô Đồng cũng hơi buồn ngủ.

Cô về phòng nằm một lát, mơ màng thiếp đi.

Khi cô mở mắt lần nữa, đã tám giờ sáng.

Rửa mặt xong, cô rời khỏi phòng ngủ, Vương Quý Hữu vừa ra ngoài về.

“Cô Man, cô dậy rồi. Muốn ăn gì không, để tôi nấu ngay.”

Ngô Đồng bước ngang qua ông ta: “Không cần.”

Trong phòng khách không thấy bóng dáng của Trương Sậu, cô ra ngoài sân nhưng cũng không có ai.

Ngô Đồng xoay người lại hỏi Vương Quý Hữu: “Người hôm qua đâu?”

“Ra ngoài từ sáng sớm rồi.”

“Đồ của anh ta còn ở đây không?”

“Chắc mang theo rồi.” Nói xong, Vương Quý Hữu nhìn quanh phòng khách. Bộ chăn đệm Trương Sậu ngủ đêm qua đã được xếp gọn gàng, ngoài ra chẳng còn gì cả.

“Anh ta đã cầm theo hết.” Vương Quý Hữu khẳng định.

Ngô Đồng đứng trong sân, thoáng im lặng: “Anh ta đi được bao lâu rồi?”

Vương Quý Hữu suy nghĩ một chốc: “Hơn sáu giờ tôi rời nhà thì anh ta cũng ra ngoài.”

“Không nói với ông đến đâu à?”

“Không, tôi tưởng cô Man biết...”

Ngô Đồng lặng người một lát, cô nhắm mắt, thầm cười mỉa.

Hay lắm, Trương Sậu.

“Cô Man, cần tôi giúp cô...” Vương Quý Hữu chưa dứt lời, Ngô Đồng đã sải bước ra khỏi sân.

Đường sá trong thôn đơn giản: Một con đường lớn chạy theo hướng Đông Tây, một số con đường nhỏ nằm xen kẽ ở giữa.

Ngô Đồng tiến thẳng về phía Đông.

Ban ngày không mưa nữa nhưng mây mù dày đặc.

Bầu trời trong xanh, vầng dương rực rỡ buổi sáng hôm qua như một ảo giác trong đợt hiện tượng El Nino này.

Tốt nhất cả Trương Sậu cũng chỉ là ảo giác, bằng không, nếu bây giờ Ngô Đồng tìm được anh, chắc chắn cô sẽ xé xác anh ra trước - Vì cô vẫn luôn để máy ảnh Leica trong túi Trương Sậu, còn bây giờ Trương Sậu và túi đã biến mất không dấu vết.

Nếu bán lại máy ảnh Leica của cô, có thể kiếm được hơn ba trăm nghìn tệ, còn dễ hơn hẳn việc phải cẩn thận hầu hạ cô lấy tiền.

Hóa ra đây mới là âm mưu của anh.

Cô cứ tưởng anh là người đàn ông mộc mạc không nhiều ham muốn, xác định mục tiêu rõ ràng. Nào ngờ, thậm chí anh còn không bằng mấy gã đàn ông từng nằm trên giường cô.

Ít nhất họ không trộm đồ của cô sau khi mọi chuyện xong xuôi.

Ngô Đồng tự cười chính mình đã nhìn nhầm người.

Cơn mưa lớn tối qua khiến mặt đất bê tông trở nên lầy lội, gót giày cao gót của Ngô Đồng giẫm xuống, nước bắn ướt cả mắt cá chân.

Nhưng cô không dừng bước, tiến một mạch về nơi ở của mình.

Sân bên cạnh là chỗ của chị Mai, cô gõ cửa ầm ầm.

Hình như người ở đây đã vắng nhà, Ngô Đồng giơ tay lên lần nữa.

“Có ai không?”

Vẫn không một tiếng đáp lời.

Lồng ngực Ngô Đồng nóng rực.

Cô xoay người chuẩn bị rời khỏi, chợt nghe thấy âm thanh cửa mở.

Chị Mai cầm chìa khóa, hơi căng thẳng cất lời: “Cô Man, cô về đây ở sao? Để tôi qua mở cửa cho cô.”

Chị ta vừa nói vừa định sang nhà kế bên, nhưng Ngô Đồng vẫn đứng yên, hỏi thẳng: “Xe nhà chị đâu? Tôi cần xuống núi.”

“Xe à? Nhưng bây giờ xe không xuống núi được, cô Man, đường sá bất ổn lắm.”

“Tôi nhớ nhà chị còn một chiếc xe máy đúng không?” Trong lòng ngập tràn lửa giận, Ngô Đồng thề nếu tìm ra Trương Sậu, cô sẽ lột da anh!

Bỗng nhiên chị Mai ấp úng: “Xe máy...”

Ngô Đồng nhìn đăm đăm vào chị ta, bất chợt tiến vào sân vài bước, bên trong không thấy ai.

“Trần Đại Hà không ở đây?”

Chị Mai định giải thích.

Ngô Đồng lạnh lùng nói: “Tôi nhớ chúng tôi đã trả tiền cho nhà chị theo năm, chỉ cần tôi ở Bắc Sơn, mấy người phải phục vụ tôi trước. Trần Đại Hà đâu?”

Chị Mai vội bước vào sân: “Cô Man, không phải vậy, dù Đại Hà ở đây, chúng tôi cũng không dám lái xe máy xuống núi. Nếu cô đến sớm hơn một chút, bạn của cô có thể đưa cô xuống chung rồi.”

“Chị nói gì?” Ngô Đồng lập tức bắt lấy ý trong lời nói của chị ta, hỏi ngay: “Chị thấy người đàn ông hôm qua xuống núi rồi ư?”

Đến lượt chị Mai ngẩn người.

Chị ta mấp máy môi, cuối cùng cẩn thận trả lời: “Phải, hai người không phải bạn bè sao? Sáng nay anh ta đã đến tháp trắng phía Tây, đúng lúc đứa con gái nhà họ Triệu bên đó bị viêm ruột thừa, phải xuống núi truyền nước phẫu thuật, họ đành qua tìm chúng tôi. Nhưng cô Man cũng biết đường núi bây giờ ra sao đấy. Xe của chúng tôi không thể chạy xuống được, cuối cùng bạn của cô đã lái xe mô tô chở hai mẹ con họ rời núi.”

Ngô Đồng đứng sững tại chỗ.

Cơn gió thổi từ phía sau cô tới, trời bắt đầu đổ mưa lất phất.

“Cô Man? Cô Man?” Chị Mai thử gọi tên cô.

Đột nhiên Ngô Đồng lùi về sau hai bước. Cô xoay người, khẽ nói: “Mở cửa nhà tôi, tôi sẽ ở đây vài ngày.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chị Mai đáp một tiếng, chạy nhanh rời khỏi trước Ngô Đồng.

Chị Mai mở cửa, không khí ẩm ướt lạnh lẽo trong nhà ùa ra.

“Mấy ngày nay mưa to, chưa kịp dọn dẹp... Cô Man, nếu không...” Chị Mai định giải thích.

“Ra ngoài.” Ngô Đồng nói.

Chị Mai im bặt, nhìn cô một lát rồi quay gót rời đi.

Ngô Đồng bước vào trong nhà một mình.



Trong nhà nồng nặc mùi bụi bặm, cô dám chắc chị Mai không hề qua quét dọn mỗi ngày theo thỏa thuận. Nhất định không phải chỉ mấy ngày nay không vệ sinh. Biết rõ mỗi năm cô chỉ đến lúc sang đông, thế nên vào thời gian khác, họ sẽ trở nên lười biếng và tham lam.

Cô cần một chiếc xe máy, Trần Đại Hà lại vắng mặt.

Còn chị Mai, rõ ràng tối qua đã biết cô tới Bắc Sơn, vậy mà cũng chẳng buồn quét dọn nơi này.

Ngô Đồng đứng trong sân, nhìn bầu trời âm u bắt đầu rơi xuống từng hạt mưa to bằng hạt đậu.

Cô nhớ, vốn dĩ nhà Trần Đại Hà là một trong những căn nhà tệ nhất ở thôn. Sau đó, Ngô Hằng ưng ý mảnh đất này, xây một ngôi nhà nhỏ hai tầng. Nhờ lợi thế vị trí, nhà của Trần Đại Hà đã nhận được công việc trông coi nhà dễ dàng này.

Ban đầu, họ biết ơn vô cùng, làm việc rất chăm chỉ.

Càng về sau, nhà họ càng lớn, thái độ càng qua loa cẩu thả.

Ngô Đồng định lấy thuốc lá, nhưng nhớ ra gói thuốc của mình đã ướt sũng từ lâu, cuối cùng bị cô vứt mất rồi.

Anh là người đầu tiên cô gặp sử dụng hộp đựng thuốc lá bằng sắt.

Ngô Đồng nhớ về Trương Sậu.

Cô không nhìn nhầm người, anh không định trộm đồ của cô.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có người đến trước cổng.

“Ai đấy?” Ngô Đồng hỏi.

“Là tôi.” Chị Mai đang xách xô tới: “Cô Man, cô chờ một lát, tôi sẽ dọn dẹp nhà ngay.”

Chị ta nói rồi định vào trong, nhưng Ngô Đồng vẫn bất động.

“Cô Man?”

“Chị chỉ cần lau bàn ghế trong phòng khách là được.”

“Chỉ lau bàn ghế thôi sao? Còn các chỗ khác...”

“Trước tiên cứ để thế thôi.”

Chị Mai không hỏi thêm nữa, nhanh chóng lau sạch bàn ghế rồi rời khỏi sân nhà này.

Bên ngoài tiếp tục nổi mưa to gió lớn.

Đến giữa trưa, bầu trời đen kịt.

Ngô Đồng ngồi trên ghế ở phòng khách, gõ nhịp nhàng đôi giày cao gót nhỏ vào chân ghế, phát ra tiếng “cách cách cách”.

Cô không đóng cửa nên gió ẩm từ bên ngoài lùa vào trong nhà.

Trước kia sống tại Bắc Sơn, cô không có hoạt động gì đặc biệt. Mỗi mùa đông ở đây, cô chỉ thường xuyên nằm phơi nắng trên giường trong phòng ngủ.

Phòng ngủ của cô trên tầng hai, ánh sáng rất tốt. Cô hay nằm đó sau khi uống thuốc, nếu qua hết mùa đông mà không tự tử, Ôn Nguyệt sẽ khen đấy là một lần thắng lợi.

Bây giờ, cô thấy mình tốt hơn nhiều so với vào mùa đông, nhưng rồi chẳng biết nên tới đâu, nên làm gì.

Cô muốn ra ngoài chụp ảnh như trước kia, nhưng máy ảnh đã để trong túi Trương Sậu đáng ghét.

Ngô Đồng ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chặp ra ngoài đến ngẩn ngơ. Cơn mưa trút nước tưởng chừng như muốn xé toạc cả vòm trời, lòng cô trống rỗng tựa một vũng nước đọng.

Chạng vạng, chị Mai mang bữa tối qua.

Trương Sậu vẫn chưa về.

Bữa tối trên bàn đã nguội, Ngô Đồng không hề ăn.

Cô không biết mình đang chờ đợi điều gì, mãi đến khi ngoài cửa vụt qua ánh đèn xe sáng rực.

Không vang lên tiếng động cơ nổ hay tắt, ắt hẳn anh đã đẩy xe về.

Mưa lớn kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, chắc chắn anh đã ướt sũng cả người.

Cánh cổng sân mở ra.

Giữa đêm mưa tối mù tối mịt, hình dáng anh càng thêm rõ nét. Chiếc mô tô đỗ ngoài cổng sân, một mình Trương Sậu bước vào.

Trong khoảng sân rộng, khắp nơi tù mù, chỉ còn ánh sáng hắt ra từ phòng khách.

Trương Sậu đến gần, thấy Ngô Đồng ngồi vắt chéo chân trên ghế cao. Cô nhìn anh nở nụ cười, nhẹ nhàng đong đưa đôi giày cao gót.

Trương Sậu vào phòng khách, đặt túi xuống đất, kéo khóa ra.

“Vương Quý Hữu nói sáng nay cô tìm tôi. Tôi quên lấy máy ảnh ra cho cô, xin lỗi cô.”

Giọng anh khàn hẳn, nhưng từng từ vẫn rõ ràng rành mạch.

Trương Sậu không đụng vào máy ảnh của cô, Ngô Đồng ngửi thấy mùi đất ẩm ướt.

“Xe của anh sao vậy?” Ngô Đồng nhướn mày hỏi.

“Bị ngã, động cơ gặp ít trục trặc.”

“Ồ.” Ngô Đồng tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng nụ cười trên môi cô lại càng rạng rỡ hơn, có lẽ vì anh đã quay về, còn mang theo máy ảnh của cô.

“Anh có lén xem máy ảnh của tôi không?” Cô hỏi.

“Không.” Trương Sậu đáp: “Nếu cô không còn chuyện gì nữa, vậy tôi về chỗ Vương Quý Hữu sửa xe đây.”

“Ai nói tôi không còn chuyện gì nữa?” Ngô Đồng đứng dậy, bước đến bên cạnh Trương Sậu.

Anh ướt đẫm khắp người, cũng bẩn không kém.

“Đưa đứa trẻ xuống núi rồi à?” Ngô Đồng phả hơi thở vào cằm Trương Sậu, cô ngước mắt nhìn anh.

Trương Sậu ừ một tiếng.

Ngô Đồng phì cười: “Làm sao đây? Bây giờ tôi thật sự không biết anh là người tốt hay kẻ xấu nữa.”

Cô đứng sát, như thể không hề quan tâm đến bùn đất trên người anh.

Trương Sậu cúi đầu nhìn cô, hơi thở ấm nóng tỏa ra từ mũi anh.

“Cô ăn cơm nữa không?” Anh lướt mắt qua Ngô Đồng, nhìn ra sau.

Ngô Đồng ngẩn người: “Anh vẫn chưa ăn à...” Cô vừa thốt lên đã thấy mình nói điều thừa thãi rồi.

Cô né sang một bên.

“Anh ăn đi.”

Trương Sậu cảm ơn rồi ngồi xuống cạnh bàn.

Dễ nhận ra cả ngày này anh chưa ăn gì, hôm nay mưa còn to hơn hôm qua, anh chở hai người xuống núi rồi một mình quay về. Trên đường còn bị ngã, không biết anh đã phải dắt xe trong bao lâu rồi.

Ngô Đồng rút một điếu thuốc của Trương Sậu ra.

Không rõ có phải vì trong nhà có thêm một người đàn ông không, phòng khách vốn lành lạnh đã trở nên ấm áp hơn, dẫu từ đầu đến cuối họ không hề đóng cửa.

Trương Sậu vừa nhanh chóng vừa lẳng lặng dùng bữa.

Lúc này Ngô Đồng ngồi một bên, hứng thú chăm chú nhìn anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh ăn sạch sẽ, không phàn nàn câu nào dù đồ ăn đã nguội ngắt. Anh chỉ cần no bụng, chứ không cần thưởng thức món ăn.



Ăn xong, anh định dọn bát đũa.

“Cứ để đó.” Ngô Đồng nói: “Vào trong sẽ thấy nhà vệ sinh bên tay phải.”

Dứt lời, cô đứng dậy đến gần túi Trương Sậu. Túi anh chống nước, Ngô Đồng nhận ra máy ảnh của mình được bọc trong quần áo anh.

Cô lấy máy ảnh ra, Trương Sậu cầm túi lên.

Anh không phải người hay ngại ngùng, xoay lưng đến thẳng nhà vệ sinh.

Phòng khách quay về bầu không khí yên tĩnh, Ngô Đồng cầm máy ảnh của mình lên.

Máy ảnh của cô luôn được để trong một túi da trâu mềm, dây túi da cô thắt thành nơ, về hai phần đầu dây dư ra, một sợi dài hơn nửa sợi kia.

Ngô Đồng gập đôi sợi dài để bằng sợi ngắn.

Anh không hề mở máy ảnh của cô.

Dụi tắt điếu thuốc vào chiếc đĩa đã sạch thức ăn của Trương Sậu, Ngô Đồng đứng dậy ra ngoài sân.

Trương Sậu nhanh chóng tắm nước lạnh.

Cánh tay phải của anh bị đất đá làm trầy xước vào lúc ngã, vết thương đã đông máu, nhưng bây giờ sau khi làn da được rửa sạch dưới nước, máu lại tiếp tục rỉ ra.

Trương Sậu rời khỏi phòng tắm, mở tủ dưới bồn rửa tay ra, bên trong để một hộp cứu thương đầy đủ. Anh mau chóng khử trùng vết thương rồi quấn chặt băng xung quanh.

Giặt sạch quần áo xong, Trương Sậu cầm trên tay ra khỏi nhà vệ sinh, anh thấy một người khác trong phòng khách.

Giữa phòng khách, Ngô Đồng đang đứng ra lệnh.

“Chuyển toàn bộ tủ sang phía Nam, rồi gỡ từng bức tranh tường ở đây xuống, treo lên tường đối diện.”

“Bàn ăn tôi mua trước đó cất trong kho phải không? Mang ra đây, thay chiếc bàn hiện giờ luôn.”

“Tháo hết rèm cửa ở phòng khách xuống, đổi sang vải the dùng trong mùa đông năm ngoái.”

“Thấy con mô tô ngoài kia không? Chị Mai, tôi nhớ chồng chị biết sửa xe máy đúng không?”

Một tiếng sấm nổ đùng.

Trương Sậu nhìn đồng hồ, đã vào nửa đêm.

“Cô Man, cô muốn... ngay bây giờ sao?” Chị Mai tỏ ra khó xử.

“Ừ chị Mai.” Ngô Đồng gật đầu: “Chồng chị đâu? Cả ngày nay tôi không hề gặp anh ta. Nếu anh ta không xuất hiện, tôi sẽ không trả lương cho anh ta.”

Chị Mai vội nói: “Không phải, anh ấy đang ở bên kho thóc, cô Man biết mà, mấy ngày qua mưa lớn liên tục, chúng tôi phải bảo quản lương thực cẩn thận.”

Ngô Đồng cười nhẹ: “Mưa đã kéo dài lâu như vậy, nếu cần cất thì đã cất xong lâu rồi, giờ anh ta còn làm gì trong kho?”

“Hay...” Ngô Đồng chớp mắt: “Mấy người không muốn làm việc cho tôi nữa? Không sao, chị có thể về. Tôi không thích ép người khác.”

Chị Mai bủn rủn hai chân, nghẹn ngào: “Cô Man, sao có chuyện đó được, bây giờ tôi lập tức tìm Trần Đại Hà, gọi anh ấy về ngay.”

Chị Mai nhanh chân rời khỏi nhà.

Ngô Đồng quay đầu nhìn, thấy Trương Sậu đứng sau lưng mình. Cô chậm rãi ngồi xuống ghế trong phòng khách, chỉ tay về phía nhà vệ sinh.

“Máy sấy quần áo để trong đó.”

“Không cần, phơi một đêm là khô thôi.” Trương Sậu bước ra cửa, treo quần áo lên dây phơi bên ngoài.

Sau đó anh trở về: “Tôi có thể tự sửa xe của mình.”

Ngô Đồng cười khẩy: “Yên tâm, trước đây Trần Đại Hà là thợ sửa xe máy, sẽ không làm hư xe của anh đâu.”

Trương Sậu không nói gì.

Ngô Đồng chớp mắt: “Anh ngứa mắt khi thấy cô chủ ác độc sai khiến người khác đúng không?”

Cô cười rộ, hai bờ vai gầy gò run run.

“Thôn này nhỏ bé, dân ở đây ai cũng có quan hệ họ hàng với nhau. Cô bé anh chở xuống núi hôm nay là cháu gái ruột của chị Mai.”

Ngô Đồng nhìn Trương Sậu, anh hơi nghiêng người, đứng dựa vào khung cửa.

“Trong thôn, nếu nói ai biết lái xe máy, Trần Đại Hà đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Nhưng chị Mai thà nhờ anh đưa mẹ con cô bé xuống núi cũng không chịu để Trần Đại Hà làm. Anh biết tại sao không?”

“Thứ nhất, tôi nghĩ Trần Đại Hà kiếm được việc nhiều tiền hơn, cô cháu gái bị viêm ruột thừa cần phẫu thuật cũng không phải việc gì quá lớn, huống chi là dọn dẹp vệ sinh và sửa xe cho tôi. Thứ hai, đường núi khó di chuyển, không biết có xuống hay lên được không, nếu gặp sự cố gì phải chịu trách nhiệm cũng không thể giải thích rõ. Chỉ mỗi...”

Ngô Đồng kéo dài giọng, đứng dậy.

Cô đến trước mặt Trương Sậu, nhẹ nhàng giơ ngón trỏ lên, ấn vào cánh tay bị thương của anh.

“Chỉ mỗi kẻ ngốc mới đưa họ xuống núi thôi.”

Ngô Đồng ngước mắt.

Hôm nay cô không trang điểm, nhưng hàng mi vẫn cong vút như hai chú bướm vỗ cánh, in sâu vào mắt Trương Sậu.

Cô bỗng nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Trương Sậu, từng tiếng thì thầm phả vào cổ anh.

“Sao anh biết vị trí hộp cứu thương nhà tôi?”

Trương Sậu nhìn thẳng vào cô: “Đoán, nhà ai cũng để ở mấy chỗ đó.”

“Mấy chỗ nào?” Cô mỉm cười.

“Nhà vệ sinh, phòng sách, tủ đầu giường trong phòng ngủ, tủ TV.” Giọng Trương Sậu không thay đổi.

Ngô Đồng hỏi tiếp: “Vậy anh còn thấy gì nữa không?”

“Không.”

“Không phải lục thêm mấy ngăn tủ à?”

“Tôi may mắn.”

Ngô Đồng cười khúc khích.

Sau lưng, giọng chị Mai vang lên.

“Cô Man, Trần Đại Hà đang về nhà lấy dụng cụ và sẽ đến ngay. Bây giờ tôi sẽ thay đổi vị trí đồ nội thất cho cô.”

Ngô Đồng vẫn chỉ nhìn Trương Sậu.

“Nhà cũng phải dọn dẹp sạch sẽ, chị Mai à.”

Chị Mai không dám lơ là: “Chắc chắn rồi, cô Man.”

Ngô Đồng nhìn Trương Sậu, mỉm cười lùi về sau hai bước.

“Muốn mắng tôi thì nhớ sáng tạo mấy từ mới, tôi nghe chán mấy từ cũ rích rồi.”

Nói xong, cô định xoay người cất bước.

Đột nhiên cánh tay cô bị ai đó giữ chặt.

Ngô Đồng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Trương Sậu.

Người đàn ông nhích sang bên cạnh cô hai bước, đá văng cây lau sàn bị đổ phía sau cô.

Sau đó anh buông tay.

“Nhớ nhìn đường.”