Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 37: Đàn ông cao dục




[...]

- Anh vừa nói gì đó? Nhắc lại xem nào!!

Mộng Nhiên gườm liếc oán than khi anh xuất hiện, lại còn nói nhỏ vào tai làm cô giật mình. Nhưng vì có chuyện quan trọng hơn cần để tâm nên không chấp nhặt với anh.

- Chúng ta sẽ kết hôn.

- Nói lại, em chưa nghe rõ.

- Vương Tử Dật và Kha Mộng Nhiên sẽ kết hôn.

- Chưa nghe...

- Đừng có nhay với anh chứ!!

Tử Dật quá mệt mỏi trước độ chai lì của nhóc con này, đôi má bánh bao mịn màng bị anh bóp lấy, vò qua vò lại không thương tiếc.

Nếu như không có "mẹ vợ" tại đây thì anh chắc chắn sẽ đè cô ra mà hôn nát cánh môi này làm hình phạt.

- Làm sao có thể, còn ba em thì sao? Anh đừng hòng lừa gạt em.

- Anh nói được là được, em chỉ cần an phận diện váy cưới lên lễ đường, không cần lo lắng bất cứ việc gì hết.

Đến Tử Dật cũng không ngờ được rằng mọi chuyện sẽ lướt qua một cách dễ dàng, êm đẹp như thế này. Nhưng tất cả đã lỡ là sự thật rồi, anh biết phải làm sao đây?

"Là lỗi của tôi, là do tôi cường bạo tiểu thư, mọi hình phạt tôi xin gánh vác, cho dù có phải mất mạng cũng không một lời oán than. Chỉ mong lão gia không đừng làm tổn hại đến cô ấy."

"Cậu có chắc là mình gánh nổi hình phạt này?"

"Tất nhiên."

"Vậy thì... hình phạt của cậu là chịu trách nhiệm với cuộc đời của con gái tôi."

"Vì sao?"

"Cảm động."

Tử Dật ngớ người, lỗ tai lù bù khi nghe ông ấy bảo như vậy. Dù cho có Tân Kỳ làm lá bùa hộ mệnh đi chăng nữa nhưng anh còn tưởng mình ít nhất cũng phải chịu một trận đòn roi đến nhừ xương.

Nhưng không, như cuộc trò chuyện ở trên, đến một câu mắng mỏ cũng không hề tồn tại.

"Ông chủ cảm động vì...?"

"Nhiều lời, cút đi trước khi tôi đổi ý muốn đánh cậu."

Lời vừa dứt thì chiếc gạt tàn trên bàn bị ném đi, Tử Dật thân thủ nhanh nhẹn, thuận lợi tránh né. Chỉ vì tò mò mà suýt tí nữa tự đưa mình vào hang cọp, mà cũng nhờ bị xua đuổi như thế anh mới có thể đoàn tụ trong này với cô.

"Tình yêu đủ lớn sẽ giúp đôi ta vượt qua mọi rào cản." Lúc trước còn nghi ngờ nhưng bây giờ, sau những gì vừa trải qua Mộng Nhiên đã hoàn toàn tin vào câu nói ấy. Còn gì bằng khi được cả ba lẫn mẹ đồng lòng chấp thuận trong chuyện yêu đương nam nữ.

- Ai... ai bảo em sẽ lấy anh. Nhiên Nhiên không có dễ dãi đâu nha. Dù bổn cung đang bị thất sủng nhưng tên tuổi vẫn nằm trong sổ hộ khẩu của Kha Gia cơ mà.

Mộng Nhiên khoái ra mặt, mà vẫn phải tỏ ra kiêu ngạo để giữ "giá" cho bản thân. Nói cưới là cưới thì thiệt cho cô quá.

- Hoa đâu? Nến đâu? Nếu không có thì ít nhất phải cầu hôn chứ.

Cô chu môi phồng má hờn dỗi. Dù không yêu vật chất nhưng dù gì cô cũng là con gái. Biết các thủ tục rườm rà ấy không cần thiết cho một cuộc hôn nhân, chỉ cần vợ chồng mai sau hạnh phúc là đủ nhưng Mộng Nhiên vẫn muốn được trải nghiệm một lần trong đời.

- Anh đã cầu hôn em rồi.



- Khi nào?

- Không biết, nhưng anh chắc chắn đã cầu hôn em rồi.

Một lần nữa, Mộng Nhiên rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh. Cô lục lại toàn bộ kí ức, nhưng mãi vẫn chưa thể nhớ ra được mình đã được anh cầu hôn từ bao giờ.

- Có đâu...

- Không nói nữa, bây giờ anh có việc cần làm. Em lên phòng nghỉ đi.

Mộng Nhiên ậm ừ, cô tạm biệt mẹ Hạ rồi cất bước lên lầu, bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác, vừa đi vừa gãi đầu như một kẻ khờ. Tâm trí vẫn chưa thoát ra khỏi những lời đầy ẩn ý của anh.

- Cảm ơn dì.

Đợi hình bóng bé nhỏ đi xa, Tử Dật cúi gập người, cung kính cảm ơn người phụ nữ tối cao nhất trong nhà. Bởi anh biết, nếu không có bà ấy thì có lẽ bây giờ anh đang phải vùi mình dưới những tiếng roi da.

- Tôi không vì cậu, tôi vì con gái tôi, nhưng cũng mong cậu đừng làm con bé đau lòng.

Hết chuyện Kha phu nhân đứng lên rời đi, để lại một mình anh đứng bơ vơ nơi phòng bếp. Cuộc sống và tình yêu thời niên thiếu của bà đã quá đủ chông gai, may mắn bây giờ mới được yên ả như vậy.

Cho nên bà muốn những đứa con của mình luôn được hạnh phúc, nếu có thể giúp chúng nó giảm đi được phần nào áp lực trong cuộc sống thì bà chắc chắn sẽ thực hiện.

- Xin lỗi...

[...]

- Eee... không biết khi nào nhưng vết hôn này mới biến mất đây?

Về đến phòng, Mộng Nhiên liền bay vào nhà tắm trú ngụ, cô xả nước ấm và rắc thêm một vài cánh hoa thảo dược để ngâm mình thư giãn. Cũng đã được một lúc rồi nhưng cô vẫn không khỏi e dè với những vết thâm bầm lớn nhỏ hằn sâu trên làn da trắng trẻo, trông vô cùng kị mắt ấy.

Không ít cũng nhiều, mỗi một bộ phận trên cơ thể cô đều có dấu hôn. Thậm chí đến cả bẹn đùi, vùng da non gần sát với nơi ẩm ướt vậy mà anh cũng không tha.

- Tử Dật mang mệnh cẩu à?

- Nhẫn...nhẫn ở đâu ra thế này?

Trong lúc thoa sữa tắm Mộng Nhiên đã cảm nhận được sự khác thường khi cảm giác cộm cộm trên da cứ liên tục xuất hiện, cô theo quán tính chìa bàn tay ra xem, thì ngay lập tức nhìn thấy chiếc nhẫn xinh đẹp, lấp lánh sau ánh xà phòng.

- Là Pink Love?

Với kiểu dáng không cầu kì, nhưng để lại nhiều ấn tượng từ lần nhìn đầu tiên nên cô nhanh chóng nhận ra đây chính là một trong cặp nhẫn mình muốn mua nhưng không được ở trung tâm mua sắm.

- Là Tử Dật mua cho mình, anh ấy đã dùng nó cầu hôn mình, nhưng anh ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

- Mà thôi kệ đi, đãi ngộ của Kha Gia tốt thế mà.

Mộng Nhiên hôn chùn chụt vào mặt chiếc nhẫn, cô tôn thờ, nâng niu nó như một món báu vật vô giá, cảm giác lâng lâng, vui sướng dâng trào, không có nơi giải toả. Mộng Nhiên đã bất chấp hình tượng, nhảy phốc ra khỏi bồn tắm mà múa may, quay cuồng.

- Ui... ui...

Nhưng rồi cũng chính vì bản tính năng động ấy mà Mộng Nhiên đã rước hoạ vào người. Sàn ướt, kèm thêm xà phòng trơn trượt khiến cơ thể Mộng Nhiên bắt đầu chao đảo, khó để giữ được thăng bằng.

- Mẹ ơi cứu con...

Ầmm.

Tiếng hét thất thanh vọng lên, Mộng Nhiên ngã xuống, phần đầu đập mạnh vào sàn nhà dẫn đến bất tỉnh nhân sự. Không gian sau đó yên tĩnh đến lạ thường, tiếng róc rách từ vòi chảy vẫn còn đấy nhưng chẳng ai phát hiện ra có người đang ngất xỉu bên trong này.

[...]



Tối đó.

- Ưm... nha, đừng mà.

Trong cơn mơ hồ, Mộng Nhiên dần dần có nhận thức sau một giấc ngủ dài, nhưng cô vẫn không tài nào nhấc nổi mi mắt, cảm giác như đang bị một vật nào đó đè nặng trên người, đặc biệt là trạng thái sung sướng của thời khắc làm tình đang hiện hữu trong cô lúc này.

- Á... Dật, sao anh lại... ưm.

Khó lắm mới có thể nhìn rõ, nhưng khung cảnh Tử Dật gục mặt vào nơi nữ tính xì xụp là hình ấy đầu tiên Mộng Nhiên thấy được. Cô hốt hoảng dẫy nẩy, muốn đẩy cái đầu ấy ra nhưng anh đột nhiên hút mạnh, làm cô xụi lơ, không còn sức lực.

- Hức... em mệt lắm, chúng ta mới làm mà.

Vừa tỉnh lại, cơn đau ở đầu còn chưa thuyên giảm, sợ rằng anh sẽ nổi ham muốn mà nhét con thú to lớn ấy vào người mình một lần nữa đã khiến Mộng Nhiên không dằn được nước mắt, những giọt lệ chẳng mấy chốc đã tuôn trào, môi mếu máo trông vô cùng tội nghiệp.

- Đừng khóc, anh sẽ không làm gì cả. Anh chỉ muốn hôn bé một chút thôi, anh kéo quần lại cho em nè.

Bộ phận nam tính đã căng phồng, muốn nổ tung nhưng nhìn cô mềm nhũn như nước anh không nỡ đòi hỏi. Đành phải nuốt nước bọt mà nhịn xuống dục vọng.

- Đáng ghét, đồ đàn ông cao dục.

Mộng Nhiên lau nước mắt, ngồi lên đối diện với anh. Thuận miệng chửi nhẹ vài câu anh đã cúi gầm mặt tủi thân, như cô nói sai không bằng.

- Sao anh vào được đây? Em đã khóa trái cửa rồi mà?

- Anh... nhớ em, muốn gặp em nên đã leo cửa sổ. Còn bị ngã trầy da đây này.

Tử Dật vừa kể vừa rấm rức, làm cho Mộng Nhiên bỗng chốc sinh ra cảm giác tội lỗi. Nói đi thì phải nói lại, nếu không có anh thì chắc giờ này cô vẫn còn nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo kia rồi.

- Em xem, đau lắm đó.

Còn dự định sẽ làm gì đó để cảm ơn anh một chút nhưng khi anh đưa vết thương chưa bằng hạt đậu của mình ra chỉ trỏ ăn vạ thì cảm xúc trong cô lại đâu vào đấy.

Ting!

- Xin lỗi, đợi anh một lát.

Bỗng chốc điện thoại trong túi vang lên, chỉ là tin nhắn gửi đến ấy vậy mà Tử Dật đã mất tự nhiên thấy rõ, anh xua tay sau đó đi ra ngoài ban công, còn cẩn thận kéo cửa như lo Mộng Nhiên sẽ nhìn lén.

Dù đã dặn với lòng nhưng hành động giấu diếm này của Tử Dật khiến cô không thể không suy diễn linh tinh. Cô ngồi bên trong nhưng ánh nhìn luôn hướng về bóng lưng ấy. Trong lòng tràn đầy đầy rạo rực, bất an.

- Sao thế?

Anh trở vào trong phòng, ôm chầm lấy cô vào lòng, dũi mặt vào hõm cổ thơm tho ấy im lặng một lúc lâu.

Năm phút sau, giọng nói khàn đặc, mang âm điệu buồn bã, thâm tình của anh vang lên.

- Bảo bối... tháng sau chúng ta cưới luôn được không?

- Như vậy thì tốt quá, em còn sợ anh...

Đôi mắt sáng rực, có chút bối rối trả lời, nhưng được một nửa đã phải ngập ngừng.

- Sợ gì hửm?

Cô mím môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ gói gọn trong một tiếng thở dài.

Không để Mộng Nhiên khó xử, anh lại tiếp tục nói:

- Vậy ngày mai anh và em thưa chuyện với ba mẹ, Những ngày kế tiếp chung ta sẽ dành trọn để chuẩn bị cho hôn lễ.