Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!

Chương 36: Bàn chuyện hôn sự




[...]

- Ban nãy tôi lỡ lời, cậu đây là người rộng lượng chắc không để bụng đâu nhỉ?

- Đương nhiên là tôi có để bụng rồi.

Tân Kỳ: "..."

Vẫn là nơi cũ nhưng "trẻ con" đã bị đuổi ra khỏi phòng. Trong không gian vẫn còn tràn ngập vị tanh của tình dục, vậy mà hai người đàn ông này vẫn có thể ngồi lại với nhau uống trà đàm đạo.

Chỉ khác một chút là mới ít phút trước đây vẫn còn coi nhau là kẻ thù không đội trời chung, vậy mà bây giờ đã hòa hoãn như anh em chí cốt.

- Lời hứa năm xưa cậu tính thế nào?

Choang...

- Khốn khiếp!! "Ăn thịt" em gái tôi còn chưa đủ à?

Tiếng đỗ vỡ vang lên, cơn tức giận vẫn chưa nguôi ngoai đã hừng hực bừng cháy, khiến Tân Kỳ liền muốn giết người. Nhưng cũng vì lúc trước vạ miệng, khiến món nợ không đâu từ trên trời rơi xuống buộc anh phải nhẫn nhịn.

- Chưa.

Tử Dật nhún vai, lời nói nhẹ như tơ hồng cất ra, khiến người đàn ông đối diện tức giận đến rít răng.

- Vậy cậu muốn gì?

Anh ta cuộn tròn nắm đấm, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, khổ sở gằn lên từng câu chữ.

- Cưới vợ...

Trái ngược với Tân Kỳ thì anh lại được mùa, toe toét cười đùa, lộ cả hàm răng trắng đều tăm tắp, như đang khiêu khích sức chịu đựng của đối phương. Khoé môi Tân Kỳ hơi co giật, quát tháo:

- Nằm mơ đi, có chết ba đời cũng đừng mong lấy được em gái tôi!!

[...]

- Hai cái người đấy làm gì ở trỏng mà lâu dữ vậy trời?

Phía bên ngoài Mộng Nhiên vô cùng lo lắng, sốt ruột, đứng ngồi không yên khi liên tục hay thấy tiếng động mạnh, làm cô không thể không nghĩ đến trường hợp xấu nhất là Tử Dật và Tân Kỳ đang đánh nhau ùm xèo.

Cạch.

- Aa... Dật, anh ra rồi.

Chốt cửa lung lay đã khiến Mộng Nhiên mừng đến rơi nước mắt. Cô lon ton chạy đến đợi chờ, khi anh vừa xuất hiện đã rôm rả nhảy cẩn lên, cô chạy một vòng kiểm tra từng bộ phận trên cơ thể anh.

Anh có bị thương, nhưng không đáng kể, chỉ là nơi khóe miệng chạy máu, và thâm bầm một vùng má. Thấy anh không bị gì nghiêm trọng thì cô mới thở phào, sờ lên vết thương thăm hỏi:

- Anh hai đánh anh?

- Lo cho nhau quá ha.

Có Tân Kỳ ở đây nên cô chỉ dám nhỏ giọng, vậy mà vẫn bị anh ta gườm liếc, đá xéo.

Tử Dật kéo cô đến gần, che khuất đi tầm nhìn của các bóng đèn xung quanh rồi công khai, ôm nhau tình tứ giữa nơi công cộng.

- Là anh tự đánh mình.

- Đau không?

- Có, nhưng mà chỉ cần em hôn hôn vào đây là sẽ không đau nữa.

Tử Dật chỉ chỉ vào môi, điệu bộ của anh làm cho mọi người muốn ói cả cầu vòng, đến Mộng Nhiên cũng bất lực không kém, khó xử, lơ đi, không biết giấu mặt vào đâu.

- Hừm... về thôi.



Tân Kỳ hắng giọng, nhẫn tâm chia rẽ đôi uyên ương đang mặn nồng, kéo Mộng Nhiên theo sau mình, mặc Tử Dật tự sinh tự diệt.

[...]

Nửa tiếng sau.

- Anh hai...

- Đừng động vào anh.

Trên suốt đoạn đường về cô vẫn luôn tìm cách bắt chuyện với Tân Kỳ, nhưng xe đậu trước cổng luôn rồi vẫn chưa có tiến triển.

Mộng Nhiên lại nhát gan, không dám mò đầu vào nhà đối diện với cha me chỉ có thể trông chờ anh hai rủ lòng thương xót, nói giúp vài câu thế mà đến nhìn cô lấy một lần cũng không thèm ban cho..

- Hic... anh đừng giận em nữa mà.

Biết tỏng nước mắt lúc này vô dụng, nhưng Mộng Nhiên chẳng còn cách nào khác.

- Em thật sự muốn tính chuyện đường dài với gã đó?

Cô lúng túng, gật đầu chắc nịch.

- Em là gì?

- Là nàng út của Kha Gia, là tiểu thư cành vàng lá ngọc.

Mộng Nhiên nói ra như một cỗ máy, cô không hề tự cao về gia thế của chính mình, mà là vì ngay từ khi có nhận thức cô đã được tiêm nhiễm những lời lẽ này vào trong tâm trí, mục đích để cô luôn nhớ và lựa chọn những gì xứng đáng và ngang tầm với bản thân.

Thế nhưng công sức bấy năm qua xem như đổ sông đổ biển, vì Mộng Nhiên đã đi ngược với những gì được dạy dỗ. Cô dan díu với một kẻ không cùng đẳng cấp.

- Hết nói nổi với em, đi vào nhà mà nhận lỗi với cha mẹ.

Tân Kỳ nâng trán thở dài. Thôi thì mọi chuyện cũng đã vỡ lỡ, nóng giận đến mấy cũng chẳng thể bỏ mặc cô được. Anh sẽ phũ bỏ định kiến về môn đăng hộ đối một lần vì em gái. Cũng xem như một công đôi chuyện, trả món nợ quỷ quái cho tên kia.

- Anh cũng về rồi sao?

- Ừm.

Mộng Nhiên theo chân anh hai ra khỏi xế hộp, vừa mở cửa đã thấy Tử Dật đứng đợi sẵn gần đấy. Anh mang áo đến khoác cho cô, rồi cả hai đan tay cùng nhau vào nhà.

- Ba, con gái về rồi.

Bước một bước, lùi nửa bước. Mãi thì mới đến được sảnh chính, cả đại gia đình đều ngồi tụ họp tại ghế sô pha trò chuyện, mặt ai cũng như một, không cảm xúc nhưng rất đáng sợ.

- Em...

Mộng Nhiên thấy không ổn, cô liền chủ động quỳ gối trước ba mẹ tạ tội, Tử Dật không cam lòng nhưng cô cứ cứng đầu như thế khiến anh cũng chẳng tự chủ được mà bắt chước làm theo.

Một tiếng sau.

- Ưm... em mỏi quá.

- Mệt lắm không?

Tử Dật sốt sắng đỡ Mộng Nhiên ngồi bệch ra sàn, ân cần xoa nhẹ hai bên đầu gối đỏ lửng ấy. Anh và cô đã giữ nguyên tư thế này được cả giờ đồng hồ nhưng bên kia vẫn không có động thái nào khác, hoàn toàn xem họ như con người vô hình.

- Em không sao.

Mộng Nhiên nhăn nhó thấy rõ, đêm qua vận động quá liều, sáng nay chưa có miếng calo nào vào người khiến cô đuối sức, chịu không nổi. Da dẻ tái xanh, nổi hột gà, cơn đau bao tử râm ran kéo dài khó chịu vô cùng.

- Đừng mà, thả em xuống. Anh cứ như vậy thì ba em càng nổi giận thêm đó.

Thoáng thấy cô gái bên cạnh đã đổ mồ hôi lạnh, anh liền không quan tâm đến hoàn cảnh hiện tại, không xin không phép mà bế Mộng Nhiên đi về hướng nhà bếp. Dẫu cho cô có quẫy đạp, phản đối thế nào đi chăng nữa.

- Ngồi xuống đây, dám bỏ chạy là anh bóp chết em.



Đã quá giờ ăn uống của gia đình, nhưng theo thường lệ những thức ăn nấu thừa sẽ được đậy biện kĩ càng, bỏ vào cấp đông thế nhưng hôm nay xoong nồi đều trống trơn, cả tủ lạnh cũng rỗng toát không có nỗi một cọng rau.

Bất quá, tìm mãi nhưng chỉ được mỗi miếng bí đỏ, cùng một ít thịt heo, thôi thì có gì dùng nấy, Tử Dật xắn tay áo, hốt một nắm gạo đem vo sạch để nấu cháo cho cô.

- Ối mẹ ơi, anh muốn đốt nhà em à?

Ít phút sau, ngọn lửa ga bỗng dưng phựt cao vì bén dầu, chớp lên rồi mất nhưng cũng đủ để Mộng Nhiên hú hồn hú vía. Bắt đầu không tin tưởng vào tay nghề của anh.

- Xong rồi, em ăn hết vào nhé.

Khoảng mười phút sau anh bê ra một bát cháo vàng ươm, vô cùng bắt mắt đặt được mặt Mộng Nhiên. Anh nán lại dặn dò sau đó để cô lại một mình trong bếp mà đi ra sảnh "bàn chuyện hôn nhân."

- Tôi đi tìm con bé.

Kha phu nhân đứng lên từ sô pha, đi ngược hướng với Tử Dật. Phong thái, điệu bộ rất đỗi bình thường, như chẳng hề oán hận vì những gì đang diễn ra.

- Ông liệu mà làm.

[...]

- Mẹ... đừng mà.

Mộng Nhiên đang ăn trong nơm nớp lo sợ thì mẹ đột nhiên xuất hiện làm cô cũng có chút hoảng, nhưng càng hoảng hơn khi mẹ sắng đến vạch toạc cổ áo sơ mi, làm những vết hôn, vết cắn do cuộc hoan ái đêm qua lộ nguyên hình.

- Ngồi ngay ngắn mẹ con ta nói chuyện.

Xem xong, bà ấy chỉnh đốn quần áo giúp cô, sau đó kéo ghế ngồi sang bên cạnh.

- Hức...h...huhu, mẹ đừng mắng con mà.

Kha phu nhân ngao ngán lắc đầu, còn chưa nói nặng lấy một câu vậy mà cô đã khóc rống lên như vậy. Bà ấy cóc nhẹ vào trán con gái, ân cần giải bày.

- Nín... mẹ thương, mẹ không giận con, càng không có lý do gì để giận con.

- Vì sao vậy ạ? Con hư hỏng như thế đáng lẽ mẹ nên nổi giận nhốt con.. tát vào mặt con như trong phim mới phải chứ.

- Ngốc, bởi... nếu mẹ làm như thế thì chẳng khác nào đang tự vả vào mặt mình năm xưa.

Kí ức ùa về, khiến người ya phải hoài niệm. Để có được hạnh phúc như ngày hôm nay bà đã từng trải qua biết bao thăng trầm, nói ra thì hơi hổ thẹn nhưng bà thậm chí còn mất đi trung trinh ở độ tuổi mười bảy.

Như vậy nói xem? Một người mẹ không nên gương như thế thì lấy quyền gì mà trách khứ đứa con này.

- Cơ thể là của con, sử dụng nó như thế nào cũng tùy thuộc vào con. Chỉ cần sau này con không hối hận vì những quyết định bồng bột của chính mình là mẹ an tâm rồi.

- Hức... mẹ thật tốt.

Mộng Nhiên vỡ oà, cô đẩu ghế ra xa, ngồi xuống dưới sàn vùi mặt vào chân mẹ khóc nức nở. Tủi thân, ấm ức như được xoá nhoà khi mẹ là người duy nhất dùng sự dịu dàng để nói chuyện với cô sau khi sự cố ấy xảy đến.

- Mẹ à, nếu như con nói con muốn kết hôn với Tử Dật thì mẹ có phản đối vì ảnh không có tiền, không có địa vị, quyền lực không ạ?

Mặc dù đã mặc định được câu trả lời nhưng Mộng Nhiên vẫn thỏ thẻ hỏi mẹ, bộ dạng náo nức, mong đợi được phản hồi.

- Miễn người con yêu hắn cũng yêu con thì cho dù là tên ăn mày mẹ vẫn sẽ mỉm cười mà chúc phúc.

Vậy nếu con muốn... muốn kết hôn với anh ấy ngay bây giờ thì mẹ có đồng ý không?

- Con nghiêm túc đấy hả Mộng Nhiên?

Đến đoạn này thì bà nhíu mày, con gái được voi đòi tiên, nhưng không phải là không được, mà vì cô còn quá trẻ, học hành vẫn chưa đến đâu. Kết hôn quá sớm chỉ thêm rước khổ vào thân.

Thế nhưng cô lại không nghĩ như vậy, cô đa nghi sợ rằng lòng người thay đổi bất cứ lúc nào, cô yêu anh, cho dù tình yêu mới chớm nở nhưng cô biết mình cả đời này không thể sống thiếu anh.

Cô sợ mai sau anh thay lòng đổi dạ, thích một người con gái khác. Đến lúc đó cô phải bước tiếp thế nào đây? Ít nhất hãy để cho hôn nhân làm sợi dây ràng buộc cho tình yêu này.

- Được, anh và em kết hôn.