Chương 38: Điền Tán Tộc cùng Nhiên Phàm Phàm trò chuyện
“Thủy Khí và Thiên Khí là đặc thù chỉ có ở Thủy Tộc và Thiên Tộc mà thôi. Nên vị này đây không biết là đúng rồi. Trên đại lục sẽ không còn một loại khí nào có thể cho tu luyện được nữa đâu. Đó đã là quy luật mà Thiên Đạo đã quy định cho mọi sinh vật trên thế giới này.” Thủy Hoàng giải đáp.
“Thật không còn cách nào khác sao? Ta thấy trên thế gian này có khá nhiều tông môn, giáo phái, gia tộc có thực lực như ta vậy do đâu bọn họ có?”
“Bọn họ là dùng chính là Thiên Khí do Thiên Tộc ban cho hoặc phụ thuộc vào các tộc ở Thủy Tộc để nhận Thủy Khí tu luyện hoặc đi còn đường khó khăn cảm ngộ pháp tắc mượn nhờ pháp tắc lực lượng để có thực lực như người thấy.”
Người này như có điều hiểu ra gật gật đầu.
Lúc này Nhiên Phàm Phàm nghe Thủy Hoàng nói thì vô cùng giật mình suy nghĩ nhớ lại thì ra Linh Khí là loại khí mới được hình thành trong tự nhiên vì thế Thủy Hoàng mới không biết đến loại khí này. Vậy thì người tu luyện Linh Khí sẽ có những cái gì khác với tu luyện Thủy Khí, Thiên Khí. Nhưng rất nhanh ông lại nghĩ đến rằng gia đình mình từ mấy năm nay tu luyện vẫn không có chuyện chi xảy ra nên có lẽ Linh Khí cũng là một loại khí trung hòa không ảnh hưởng gì nhiều tới thân thể của gia đình mình, như vậy dựa theo công pháp của Thủy Tộc thì vẫn có thể tu luyện được.
Lúc này thì mặt trời đã xuống núi. Thủy Hoàng quay về vị trí của mình sau khi giải đáp những thắc mắc của các vị đạo hữu gần xa. Hàn Chương đi xuống trung tâm quảng trường và nói:
“Hôm nay chắc mọi người cũng đã nghe khá nhiều về phương pháp tu luyện cũng như loại cảnh giới cao nhất hiện nay trên Đại Thế Giới, mọi người có những kiến giải hay những ý kiến gì nữa không nếu không thì chúng ta sẽ tạm kết thúc buổi thảo luận ngày hôm nay. Chúc các vị có một buổi tối an lành và một ngày tốt lành xin hẹn gặp lại các vị. Ngày mai các vị xin hãy đến quảng trường đúng giờ để chúng ta có thể tiếp tục thảo luận những vấn đề công pháp khác.”
Nói xong lời này thì Hàn Chương chấp tay chào mọi người và sau đó bay ra khỏi quảng trường Minh Nguyệt Trường Long. Thiên Quân và các vị Thiên tộc đại năng cũng bay ra khỏi quảng trường trung tâm.
Thủy hoàng, các vị Thủy tộc đại năng cũng rời khỏi quảng trường Minh Nguyệt Trường Long trở về Gia Tộc của mình.
Ở dưới quảng trường còn lại các gia tộc cũng nhao nhao đi ra quảng trường và chuẩn bị trở về biệt viện riêng của mình bằng cổng dịch chuyển.
Nhiên Phàm Phàm đi ra khỏi quảng trường và cùng với Điền Thu Sơn cùng mọi người trong Điền Tán Tộc đi ra đến cổng vào quảng trường.
“Không biết Điền tộc trưởng biệt viện ở vào nơi nào nếu thuận tiện thì chúng ta đi ăn tối, đi dạo một chút rồi về sau có được không?”
Điền Thu Sơn quây qua nhìn thấy ánh mắt chờ mong của mọi người ông cũng không tiện cự tuyệt thề là nói:
“Thuận tiện, không gấp nếu Nhiên huynh đã có lòng thì chúng ta đi ăn một cái gì đó rồi sau đó hãy trở về biệt viện cũng không sao.”
“Được! Nhưng tôi mới đến cũng không biết gần đây có chỗ nào ăn uống được hay không? Nếu không hay là huynh chọn giúp.”
“Nếu theo tôi nhớ thì lần trước tôi đến đây cách đây khoảng nửa dặm có một quán ăn cũng khá là ngon nếu Nhiên huynh không chê thì chúng ta đến đó dùng bữa cơm tối. Huynh thấy sao?”
“Được mời!”
Sau đó hai gia đình cùng nhau đi đến quán ăn. Điền Thu Sơn đi vào quán và ngồi xuống một cái bàn sau đó những người khác cũng đi theo vào quán và ngồi xuống bàn đó. Một chàng trai đi ra và đưa thực đơn xuống bàn để mọi người gọi món. Điền Thu Sơn gọi món một vài món cho mọi người cùng nhau ăn sau đó cũng gọi hai bình rượu ra uống. Sau đó tiểu nhị đi vào trong để cho bếp trưởng làm món. Cũng mang ra bàn hai bình rượu và vài cái ly nhỏ.
Trong lúc chờ món ăn được mang lên mọi người bắt đầu những câu chuyện trà dư tửu hậu về đại hội hôm nay. Điền Thu Sơn rót một ly rượu cho Nhiên Phàm Phàm sau đó ông cũng rót cho mình một ly, những vị trưởng lão kia thì tự rót những ly rượu cho nhau, trên bàn cũng có một bình trà lúc này Nhiên Bình cụng tiện tay rót một chung trà cho mình và cũng không quên rót cho những đệ tử trẻ của Điền Tán Tộc.
Lúc này Nhiên Phàm Phàm hỏi:
“Lúc nãy tôi có nghe nói về Thiên khí và Thủy khí không biết Điền Tán Tộc các huynh tu luyện là cái nào phụ thuộc vào thế lực nào?”
Điền Thu Sơn vẻ mặt trịnh trọng sau đó nhỏ giọng nói:
“Không giấu gì của huynh Điền Tán Tộc chúng tôi tu luyện là cảm ngộ pháp tắc như của Thiên tộc vì thế chúng tôi chính là phụ thuộc vào Thiên tộc là cao nhất nhưng nói phụ thuộc vào thế lực nào thì chúng tôi chính là phụ thuộc vào Thổ Diệu Thiên Mộc Môn đi lên chính là Thổ Thần Điện cuối cùng cao nhất mới đến là Thiên Tộc cai quản toàn bộ.”
Điền Thu Sơn nói đến đây vẻ mặt cũng trở nên tự hào vô cùng vì Gia Tộc mình có thễ phụ thuộc vào nhiều như vậy. Sau đó Điền Thu Sơn nói tiếp :
“Nhưng chúng tôi không dùng Thiên Khí để tu luyện mà chỉ tu cảm ngộ pháp tắc mà thôi Điền Tán Tộc chúng tôi hầu như tất cả đều cảm ngộ những loại pháp tắc như là Điền pháp tắc, Thảo pháp tắc, Lương pháp tắc, Mạch pháp tắc, Mễ pháp tắc,.. hầu như những loại pháp tắc này đều thuộc về Thổ pháp tắc, Mộc pháp tắc chi đạo.”
Điền Thu Sơn cạn một chung rượu với Nhiên Phàm Phàm, Nhiên Phàm Phàm hỏi tiếp:
“Những loại pháp tắc mà Điền Tán Tộc các huynh tu luyện có phải rất khó không?”
“Cũng không đến nỗi gọi là khó bởi vì rất bị tiền bối đã nghiên cứu ra cho chúng tôi những cách tu luyện vô cùng hiệu quả nhưng rất khó để tiếp tục những cảnh giới cao hơn bởi vì chúng tôi cần phải hiểu được đại đạo hiểu được quy luật vận hành của pháp tắc thì mới có thể tiến cảnh đó chính là cái khó của cảm ngộ pháp tắc.
Vì chúng ta nhiều khi không hiểu như thế nào quy luật vận hành của pháp tắc đó nên không thể làm con đường cảm ngộ đúng hay sai để tiến cảnh, liệu con đường cảm ngộ đó, hướng đi đó có đúng hay là không đi đến kết quả cuối cùng hay con đường đó nó chỉ là một nhánh rẽ mà đường rẽ nhánh đó cuối cùng chính là sai pháp tắc đại đạo cảm ngộ ban đầu dẫn đến pháp tắc xung đột từ đó lầm đường lạc lối mà tiến nhập ma đạo cũng nên.
Nhưng cũng sẽ có người chính là tìm ra được đường đi đúng đắn từ đó ghi lại thành những công pháp truyền thừa cho các con cháu đời sau tu luyện đúng đắn. Mỗi người đều sẽ có những lý giải về pháp tắc của mình khác nhau như các nói của Thiên Quân lúc sáng hôm nay.”
Điền Thu Sơn và Nhiên Phàm Phàm cùng các trưởng lão của Điền Tán Tộc cụng nhau một chung. Những đệ tử thì cũng chăm chú lắng nghe không bỏ sót chữ nào làm tăng thêm kiến thức của bản thân mình.
Sau đó Điền Thu Sơn lại nói tiếp như chạm vào một câu chuyện dài không có hồi kết.
“Hầu như chúng tôi nghiên cứu được đến đây cảnh giới này cũng đã là rất xuất sắc muốn nghiên cứu những cảnh giới cao hơn cần phải có những con đường đi đúng đắn, những lý giải chính xác về pháp tắc mà mình tu luyện ở đó chúng tôi không biết được phía trước nó chính là như thế nào?”
“Thật khâm phục các huynh!” Nhiên Phàm Phàm chấp tay tin phục.
Lúc này thì tiểu nhị cũng bưng ra những món ăn mà Điền Thu Sơn kêu gọi lúc nãy.
“Thức ăn đã lên mời các vị khách quan dùng bữa.”
Nhiên Phàm Phàm lấy một đôi đũa lau sau đó đưa qua cho Điền Thu Sơn. Mọi người còn lại thì cũng chuẩn bị chèn đũa dùng bữa.
“Con mời phụ thân, các vị dùng bữa, mời các huynh.” Nhiên Bình Bình nói.
“Đệ tử mời tộc trưởng, các vị trưởng lão, mời chú dùng bữa, mời huynh.” Năm vị đệ tử của Điền Tán Tộc thấy vậy cũng nói không thể để người khác nhìn vào đánh giá đệ tử Điền Tán Tộc được.
“Mời mọi người dùng bữa” Nhiên Phàm Phàm nói
“Khách sáo! Mọi người dùng bữa đi kẻo thức ăn nguội hết.”
Mọi người bên Điền Tán Tộc cũng gật đầu cũng bày tỏ thái độ chào hỏi sau đó bắt đầu mọi người dùng cơm.
Nữa canh giờ sau, thức ăn trên bàn cũng đã hết mọi người đã dùng xong bữa cơm tối sau đó Điền Thu Sơn đứng dậy và đi lại quầy thanh toán tiền ăn.