Chương 32: Làng chài ven biển
Sau khi chuẩn bị qua đầu tháng hai, Nhiên Phàm Phàm cùng con trai trưởng Nhiên Bình Bình đem theo lương khô và đi bộ về phía huyện thành sau đó thuê hai con ngựa và hai người bắt đầu cưỡi ngựa ngắm cảnh đi về phía nam tiến về bờ biển cả chuẩn bị tiến đến Long Trường Đảo.
“Lần này đi con cũng tranh thủ đột phá cảnh giới đi nếu có thể đột Đạo Nhân cảnh thì đó là chuyện tốt không biết tiếp theo đây cảnh giới nào sẽ tiếp tục đi.”
“Dạ! Con nghe lời cha sẽ nhân cơ hội này cảm ngộ nhân gian để tìm kiếm thời cơ đột phá.”
“Ukm! Thôi không nghĩ nhiều chuyện cảnh giới mới sau Đạo Nhân cảnh chắc phải chờ sau đại hội thảo luận công pháp tìm kiếm thời cơ tìm hiểu thêm cảnh giới của các Tộc khác tu luyện như thế nào.”
Sau đó mười sáu ngày đi ngựa thúc ngựa đi đường và ngắm cảnh nhân gian hai người tiến đến một làng chài ven biển.
“Cha à! Phía trước đã là biển khơi, có một làng chài nhỏ, chúng ta nên đến đó tá túc một đêm, sẵn hỏi thăm tình hình biển cả và thuê một chiếc thuyền để đi biển.”
Nhiên Phàm Phàm gật gật đầu, rồi ông mới nói: “Ý của con cũng khá là chu toàn nhưng chúng ta đi cũng không biết nguy hiểm như thế nào, thuê thuyền không bằng mua lại một chiếc thuyền chắc chắn sau đó đi biển thì hay hơn vừa không làm ảnh hưởng cư dân cũng làm cho họ có thêm một số vốn mới.”
Nói rồi hai người tiếp tục đi về phía làng chài, hiện giờ trời cũng đã xế chiều, các thuyền chài đã về cặp bến hết rồi. Họ đi đến trước cổng làng cũng gây nên sự chú ý của một vài người trong làng. Nhiên Phàm Phàm thấy có một vài người xung quanh đó ông quây người về phía một người trung niên chấp tay cúi chào nói: “Vị này có thể hay không giúp chúng tôi thông báo một tiếng với trưởng làng, chúng tôi hai người muốn xin vào tá túc một đêm.”
Một lát sau có một lão ngư đi ra đến cổng làng. Lão ngư khá là lớn tuổi có lẽ ông ấy đã là một trong những người già nhất làng rồi.
Ông lão nhìn về phía hai người đánh giá một chút ‘Hai người này nhìn khí chất khác biệt có lẽ là những người của huyện phủ gì đó, chắc là con cháu quyền quý gì đây chắc là đi thị sát dân tình, khí chất hai người nội liễm trong người rất khó nhìn ra nhưng ta sống hơn 60 năm có chuyện gì mà chưa trải ra.’
Sau khi đánh giá sơ hai người Lão ngư quây về Nhiên Phàm Phàm gật đầu nói: “Làng ta tuy nhỏ nhưng nếu hai vị không chê nghèo có thể vào ta sẽ tìm chỗ sắp xếp cho hai vị thuê ở. Mời hai vị vào làng. Không biết hai vị đến làng biển này là để làm gì?”
“Không giấu gì chúng tui đến làng biển là muốn tìm cách ra biển cả có tí công việc tại thân.” Nhiên Phàm Phàm vừa đi vừa nói.
Lão ngư quây qua nói với một chàng thanh niên nói nhỏ cái gì đó chắc là phân phó việc đi tìm nhà.
“Không biết hai vị tính ở bao lâu?”
“Chúng tôi cũng không chắc, có thể tá túc đêm nay ngày mai chúng tôi cũng muốn mua lại một chiếc ghe để hai cha con chúng tôi ra biển. Nếu không kịp chắc phải ở thêm vài ngày.”
“Hai người đi biển là muốn đi đến khu vực nào có thể cáo tri chúng tôi biết chút được không? Nếu có gì cần giúp đỡ chúng tôi cũng có thể giúp các vị xem xét thời gian, tôi chắc hẳn các vị đây cũng chưa rõ về biển cả.”
Nhiên Phàm Phàm hơi bâng khuân sau đó quây qua gật đầu với Nhiên Bình Bình, Nhiên Bình Bình hiểu ý cha vội chấp tay nói: “Chào ông ạ! Con tên là Nhiên Bình Bình là con trai trưởng của cha con - Nhiên Phàm Phàm đây, hai cha con con lần này đi đến vùng biển cốt yếu muốn đến một hòn đảo lớn tên gọi là Long Trường Đảo. Không biết ông ở đây có nghe về tên hòn đảo này hay không?”
“Long Trường Đảo, Long Trường Đảo, Long Trường Đảo.” Lão ngư lặp lại ba lần sau đó như có một luồn ký ức đã giấu lâu trong tâm trí tràn vào trong đầu ông lão, một lát sau ông lão mới nhớ ra mình còn đang cùng hai vị khách nhân nói chuyện. Ông mới từ trong suy nghĩ tỉnh lại nói: “Xin lỗi hai vị có chút nhớ về chuyện cũ, lúc trước cũng có nghe nhắc về Long Trường Đảo, nó là một hòn đảo lớn gần bờ nhất chính là đi từ nơi này ra cũng hơn 1000 km, nếu xuôi chiều gió thuận lợi di chuyển cũng phải hai - ba ngày mới có thể đến nơi. Không biết hai vị đây tiến đến Long Trường Đảo là vì nguyên nhân gì?”
“Thứ lỗi chuyện này chúng tôi thật sự không thể tiết lộ. Cảm ơn lão đã giúp cha con chúng tôi tá túc một đêm. Lúc nãy nghe lão nói có nghe qua đảo Long Trường không biết ông lão đã đi đến đảo Long Trường hay chưa?” Nhiên Phàm Phàm đột nhiên nhớ đến cái gì thế là hỏi lão ngư.
Ông lão lắc đầu nói: “Lão già ta đi biển hơn 50 năm chưa từng đến được Long Trường Đảo, hòn đảo đó như có thần tiên ở ẩn hiện, rất khó để thấy rõ nội bộ cũng như hầu hết mọi ngư dân cũng không đi xa đến như vậy chỉ nghe nói về ít truyền thuyết xa xưa thôi hahaha!”
“Ông lão phải chăng bình thường có người sẽ hỏi về Long Trường Đảo?”
Ông lão lắc đầu nói: “Rất ít khi có người đến làng chài này mà nói người đến tìm kiếm về Long Trường Đảo thì càng thêm ít, nghe cha ta từng nói hơn 50 năm trước cũng có một đám người đến nơi nay thuê hai chiếc ghe chài đi biển nghe họ cũng bàn tán tiến về Long Trường Đảo nhưng mà một đi không trở lại.”
Nói chuyện một hồi thì hai người cũng tiến đến một ngôi nhà nhỏ được quét dọn sơ một chút có được chỗ tá túc một đêm. Sau một hồi nói chuyện qua lại thì Nhiên Phàm Phàm biết được vị lão ngư này tên là Thừa Du Lãm có hai người con trai, người con trưởng chính là chàng trai mà Nhiên Phàm Phàm gặp ngay lúc vào làng tên là Thừa Lãm Sang, và người con trai thứ hai đó là chàng trai được phân đi chọn nhà cho hai người tá túc tên là Thừa Lãm Khiêm, ông lão còn có mấy người cháu.
Sáng ngày hôm sau Nhiên Phàm Phàm và Nhiên Bình Bình thức dậy cũng khá là sớm mới đầu giờ Dần hai người đã thức giấc, lúc này các ngư dân cũng chuẩn bị dong thuyền ra khơi chuẩn bị cho một chuyến đánh bắt cá ngày mới. Nhiên Phàm Phàm cũng đi ra phía cầu cảng nơi này có rất nhiều thuyền, ghe. Nhiên Phàm Phàm nhìn qua một lượt các thuyền ghe nơi đây sau đó cũng quyết định có lẽ sẽ chọn chiếc ghe nào chuẩn bị cho chuyến đi tiến lên con đường ra đảo Long Trường.
“Hai người thức sớm vậy sao?” Thừa Lãm Sang hơi bất ngờ vì hai người này cũng thức sớm như vậy nên không nhịn được hỏi một câu.
“À! Chúng tôi cũng thức sớm quen rồi! Không biết Sang huynh đây là chuẩn bị đi biển sao?”
“Đúng rồi! Bình thường chúng tôi giờ này ra biển tầm khoảng giờ Tỵ hầu như các ghe sẽ trở về cầu cảng kết thúc một ngày đi biển đánh bắt cá.”
“Thật là vất vả nhỉ!” “À! Mà huynh cha ta hỏi chiếc ghe đó là của gia đình nào vậy?” Nhiên Phàm Phàm chỉ về một chiếc ghe hỏi.
“Đó là chiếc ghe của gia đình lão Hà năm nay 40 tuổi đi biển từ nhỏ cũng hơn 20 năm rồi.”
Nhiên Bình Bình gật gật đầu, sau đó chấp tay cáo từ đi dạo tiếp.
“Bình Nhi con thấy trong những chiếc ghe đi biển này chiếc nào phù hợp nhất cho chúng ta mua lại để đi biển lần này?”
Nhiên Bình Bình hơi do dự một chút không biết nên nói cái gì, một lát sau sau nhìn thấy mặt phụ thân cũng không có ý gì khác chỉ như bình thường Nhiên Bình Bình mới nói:
“Thứ cho con được nói thẳng chiếc ghe lúc nãy cha chỉ của gia đình chú Hà không thích hợp cho việc đi biển xa cũng như khá là nhỏ, chúng ta cũng thật sự không biết là phương hướng đi đến Long Trường Đảo là đường nào, thích hợp hơn là nên có thêm một vài ngư dân đi theo nhằm điều khiển ghe cũng như xem thời tiết và giúp chúng ta có một hướng đi an toàn nhất có thể.”
“Vậy con thấy nên chọn chiếc ghe nào là phù hợp cho chuyến đi lần này?”
“Đi qua hai cầu cảng của làng chài con thấy ưng ý nhất chính là chiếc ghe đó - chiếc của gia đình ông Thừa với chú Sang là ổn nhất chiếc ghe đó vừa phải, chúng ta cũng quen gia đình ông Thừa có thể nhờ và thuê chú Sang và thuê thêm một vài người khác đi cùng là ổn nhất, họ quen ghe, quen đi biển sẽ giúp ích nhiều cho chúng ta.”
Nhiên Phàm Phàm gật gật đầu sau đó chấp tay ra sau lưng đi thẳng về phía nhà tá túc đêm qua sau khi đi dạo bờ biển.