Khi Minh Hoàng chạy đến trước cửa phòng cấp cứu thì cả gia đình của Gia Hưng đã đứng chờ sẵn, mặt ai nấy cũng nghiêm trọng, tái mét không còn một giọt máu.
Người phụ nữ toàn thân đều run rẩy, bước chân không còn vững và phải dựa vào người đàn ông bên cạnh. Tấn Phong tinh thần cũng không khá khẩm hơn, dù có bình tĩnh nhưng bên trong còn nóng hơn lửa đốt.
Hoàng ngập ngừng tiến lại gần, ánh nhìn quan sát đứa bạn đang đứng ngồi không yên cách bố mẹ một khoảng.
Gia Hưng mặt mày trắng bệch, đôi tay xoa xoa vào nhau để bớt phần run rẩy.
Lúc ấy bên trong Hưng chỉ có nỗi sợ chạy dọc các dây thần kinh làm cho toàn bộ cơ thể cứ rung lên không ngớt.
"Có chuyện gì đấy? Sao tự nhiên..." Hoàng chạy lại gần, nhỏ giọng hỏi.
Gia Hưng nhìn Hoàng, khó khăn lắm mới nặn được chữ nghĩa khỏi cổ họng:
"Lúc nãy tao đang trên studio thì thấy số Kiệt gọi đến. Khi nghe máy thì người ta bảo đã đưa Kiệt đến bệnh viện rồi. Lúc nãy bác sĩ cũng nói, bảo là gãy chân cũng nặng, phải tiến hành phẫu thuật gấp."
Giọng nói của anh bị ngắt quãng, không có lực, nghe thôi cũng biết trong lòng anh sốt sắng đến thế nào.
Tuy nhiên người phụ nữ kia hình như chẳng để tâm gì đến cảm xúc của đứa con trai lớn này.
Bà Hà quả quyết bước lại gần, giáng đôi mắt ngấn nước mắt thẳng vào Gia Hưng. Trong đó chứa cái gì, hiện lên điều gì Gia Hưng cũng không đoán nổi nữa vì anh chỉ nhìn thấy sự căm ghét đến tận xương tuỷ.
Đột nhiên khung cảnh ngày hôm đó được lặp lại thêm một lần nữa. Cái người Hưng gọi là "mẹ" bất ngờ giáng một cái tát đau điếng lên gương mặt của chàng trai, in đậm dấu tay đỏ ửng lên làn da trắng.
Âm vang sắc bén khiến cho Minh Hoàng giật mình, bất giác vươn tay kéo Hưng về phía sau.
Hành động làm cả bà Hà lẫn ông Phong kinh ngạc nhưng không ngăn được ông Phong giữ chặt lấy cổ tay của vợ mình.
"Em đang làm cái gì đấy? Hưng nó không làm gì cả." Ông Phong nghiêm khắc nhìn bà, thẳng thừng nói chuyện.
Tuy nhiên trong đầu con người kia chưa bao giờ hiện hữu bóng dáng của người tên Lê Gia Hưng, bà Hà cắn chặt môi nhìn chồng, uất ức lên giọng:
"Anh còn hỏi?! Nếu không phải vì đi tìm nó thì Kiệt ra đến nông nỗi này à?! Nó mới có mười ba tuổi, chân cẳng thế kia thì sau này còn làm được gì nữa?!"
Tấn Phong cố gắng kìm nén cơn giận, nhìn thẳng vào con ngươi đang dần hoá điên dại của người phụ nữ.
"Bà cứ liên tục đổ lỗi cho thằng Hưng nhưng bà biết vì sao thằng Kiệt nó lại tự ý chạy đến chỗ anh nó không?"
Không có tiếng đáp, ông Phong mới tiếp tục:
"Tại vì nó lo cho anh nó, tưởng anh nó bị đánh bởi cái người đàn ông kia đấy! Bà có biết không?!"
Tiếng hai người cãi vã chạy dọc khắp hành lang, kéo theo sự khó chịu của biết bao ánh mắt khác. Phải đến khi có một cô y tá chạy ra nhắc nhở thì hai vợ chồng mới dừng to tiếng, ai nấy quay đi mỗi hướng.
Sự tĩnh lặng trong giây phút này đối lập hoàn toàn với nội tâm đang dậy sóng của người phụ nữ kia.
Bà không biết điều chồng mình nói có phải thật hay không. Chuyện bà lo sợ nhất cuối cùng cũng đã kéo đến, bóp nghẹt trái tim đang đập loạn xạ của bà. Câu nói Tấn Phong như tạt một xô nước lạnh thẳng vào cơ thể đã tiều tuỵ của con người này, khiến bà chao đảo tới mức không tài nào đứng dậy.
Khi con người ta chìm sâu trong tuyệt vọng và phẫn uất thì những dòng suy nghĩ lệch lạc sẽ xuất hiện.
Bà Hà đứng dậy thêm một lần nữa, bước thẳng đến chỗ của Gia Hưng và chất vấn anh:
"Tao đã bảo mày không được nói! Bây giờ tao đã ra thế này, mày vui chưa?!"
"Tôi đã bảo là không liên quan đến Hưng rồi cơ mà." Ông Phong lại kéo bà về, tách bà tránh xa khỏi Gia Hưng.
Anh đứng đó, bất động, bên trong lặng như tờ, không có một chút dao động.
Từ lâu đã biết mẹ không thương mình nên điều anh không quan tâm đến thái độ của bà nữa. Bây giờ chỉ có Khánh Kiệt mới là ưu tiên của anh và chỉ dừng lại ở đó thôi.
Minh Hoàng quen mắt với cảnh tượng phân biệt đối xử hơn ai hết. Cảm giác ngột ngạt, tức tối pha lẫn với bí bách đã quay trở về.
Anh vỗ vào vai Hưng, hạ thấp giọng nói: "Cái gì không đáng thì bỏ qua đi. Chị em tao vẫn còn ở đây nếu mày cần."
Gia Hưng lặng lẽ gật gù, mi mắt khép lại.
Ca phẫu thuật của Khánh Kiệt đã kết thúc sau đó ba tiếng, bác sĩ cũng thông báo chân của cậu bây giờ không còn nghiêm trọng nữa tuy nhiên vẫn cần phải theo dõi sát sao.
Bà Hà giành phần ở trong phòng bệnh của Kiệt cả tối, không cho ai khác vào bên trong.
Đứa em trai đang nằm ngủ li bì trong kia, từ khi phẫu thuật xong đến giờ Kiệt vẫn chưa dậy. Gia Hưng càng nhìn lại càng đau hơn, bàn tay cứ tự động siết chặt.
"Không sao. Cứ kệ em nó ngủ đi. Mai nó dậy ngay." Tấn Phong vỗ về tấm lưng của anh, khẽ khàng nói.
Hưng cũng ậm ừ vâng dạ, rời mắt khỏi phòng bệnh rồi ngồi lại trên ghế nhựa ngoài hành lang.
Tính tình ông Phong thường ngày nhã nhặn lại hoà đồng, tuy nhiên vì thế mà khi giận thì ông sẽ đáng sợ hơn bất kì ai. Chuyện bà Hà cố tình giấu, ông đã nhân nhượng ngó lơ, chờ bà tự đến giải thích. Ai ngờ bà không những chẳng nói một lời, còn bám víu vào để chửi mắng Gia Hưng lại khiến ông càng tức hơn.
"Con xin lỗi." Hưng mở lời trước. "Đáng lẽ con phải nói với dượng."
Ông Phong mỉm cười nhạt nhoà, thái độ với Hưng vẫn luôn như thế.
"Không phải tại con. Chuyện này con có làm gì đâu."
Giữa hai người ít có điều cần nói nên không gian lại chìm trong yên ả. Thế nhưng không có điều gì gượng gạo hay khó xử, chỉ đơn giản là hai người đàn ông ngồi cạnh nhau, thoải mái nghĩ ngợi tâm sự cá nhân trong đầu.
Sau một hồi yên lặng, ông Phong mới lên tiếng:
"Hôm qua, lúc trước khi lên Hà Nội ăn Tết, dượng có nghe thấy mẹ con điện cho ông kia..."
Có lẽ ông Phong không chấp nhận con người kia là bậc cha mẹ của Hưng nên từ "ba" ông cũng chẳng muốn đề cập đến.
"Dượng biết mẹ con cố chấp, có gì tự làm được cũng không giấu nên cứ để vậy, chờ mẹ con tự nói. Ai ngờ sáng nay lên gặp dì Yến của con, dì không nhịn được mà kể hết."
Ông khó khăn tiếp tục:
"Dì con kể chuyện mẹ vay tiền con, rồi chuyện con cũng biết về ông kia. Dượng thấy chuyện nghiêm trọng, định nói chuyện với mẹ con rồi, ai ngờ sau đó nghe đồn có đám cho vay nặng lãi bị bắt, còn nghe người ta bảo có người bị đánh tử vong. Lúc ý gọi cho con, con không nghe máy, dượng còn tưởng con có chuyện gì."
Gia Hưng lặng người đi, đưa mắt nhìn ông Phong.
Âm điệu của ông chân thành, xót thương cho anh. Là tình thương chứ không phải thương hại.
Đến đây anh mới tự hỏi, tại sao những người xa lạ lại có thể quan tâm anh đến thế, yêu thương anh còn hơn cả người dứt ruột đẻ ra anh.
"Thế sao mà Kiệt lại biết?" Anh bất giác hỏi.
Ông Phong xúc động mạnh, cúi thấp đầu xuống: "Lúc ý Kiệt nó nghe được mấy câu cuối, thấy dượng bảo chắc con bị đánh nên chạy đi tìm con ngay."
Người ông hơi run, bàn tay đan vào nhau rất chặt. Dáng vẻ này mới chính là thái độ của người bố dành cho con cái, một người thật lòng yêu thương con mình.
Gia Hưng vô thức cười nhẹ, vỗ vỗ vào cánh tay của ông.
"Giờ em cũng không sao rồi. Chờ thuốc mê tan, mai em tỉnh lại thì sẽ ổn thôi."
Ông Phong gật đầu, ngước mặt dậy mà thở dài trút bỏ phiền muộn. Sau đó ông nhìn vào đồng hồ, trời đã điểm tới gần nửa đêm.
"Con có cần về nghỉ không? Ở đây có dượng với mẹ..."
"Con ở được." Hưng lên tiếng. "Hay dượng đến phòng chờ nghỉ, ăn gì đó lót dạ cũng được. Con ở lại thêm một lúc."
Tấn Phong đồng ý và rồi chậm rãi rời đi.
Lúc ấy không gian mới thực sự tĩnh mịch. Mẹ anh và Kiệt đang trong phòng bệnh, Minh Hoàng đã về sớm để sáng mai bay vào Sài Gòn. Hưng chỉ còn lại một mình.
Cô quạnh và đơn độc.
Anh đặt lưng vào lưng ghế, tay chầm chậm chạm vào bên má vẫn còn hơi ửng đỏ của mình. Hai lần bị tát, lần nào cũng chỉ có anh đau cho mình.
Thời gian đã tôi luyện chàng trai năm nào trở nên cứng cáp hơn, mạnh mẽ hơn. Nước mắt cũng vì thế mà hoá băng giá, rất khó để chảy ra.
Ấy thế mà trước một con người đang cắt đi từng hàng lệ, lại có một ai đó khóc nhiều hơn trước.