Nghien Nàng

Chương 44




Bình minh ló rạng rất nhanh chóng và còn lui đi nhanh gọn hơn. Bây giờ đã quá giờ trưa, ấy thế mà con người kia mới choàng tỉnh sau giấc ngủ sâu.

Gia Hưng lăn lộn dưới lớp chăn mềm mại một hồi rất lâu, đột nhiên bừng tỉnh vì đôi mắt nào đó cứ chăm chú quan sát.

Có người đang lặng lẽ nhìn anh bằng biểu cảm coi thường, phát xét.

Hưng dựa người vào thành giường, tay day lấy thái dương cho bớt đau đầu.

"Mày thì hay rồi. Uống cho lắm vào." Minh Hoàng đang tựa vào khung cửa, đôi mày cau lại đầy khó chịu.

Nửa đêm nghe chị gọi đến anh còn tưởng Hưng sắp "lịm" vĩnh viễn vì rượu. Về đến phòng Hưng, anh còn được một phen tá hoả vì thấy thằng bạn đã bò sõng soài ra đến cửa nhà tắm. Cũng may vì Hưng ít bệnh nền, cũng không bị cảm lạnh nên bây giờ vẫn bình thường nói chuyện với anh.
"Mày lượn hộ tao. Mệt quá!" Dứt lời, Gia Hưng trùm chăn kín đầu, tay không biết vớ đâu được con Bông kéo vào lòng.

Con vật thoải mái nằm cạnh ba nó, rúc cái đầu nhỏ vào hõm cổ của chàng trai.

Minh Hoàng đâm ra chán nản, lắc đầu mấy lượt rồi lôi ghế ra ngoài ngay. Tiếng lon nước ngọt nối tiếp tiếng "loẹt xoẹt" của ghế cho thấy Hoàng đã yên vị trên ghế ngồi. Đến lúc đó thì Gia Hưng mới dám thò mặt ra, chậm rãi nhấc con Bông lên đùi mình.

Anh không tài nào nhớ được bản thân đã nói cái gì, làm những gì sau chuyến tắc-xi đó.

Mấy thước phim hồi ức mờ ảo, vô thực lại đan xen nét lãng mạn nào đó rất khác lạ khiến anh choáng váng vô cùng.

Hai bên má chàng trai đã ửng đỏ, Hưng ôm chặt con Bông hơn, không dám đối diện với sự thật.

Anh sợ hôm qua vì say, vì nhiều tâm sự nên lỡ lời nói gì đó không phải, vừa khiến cô khó chịu lại tự làm xấu mặt bản thân. Hơn hết cái điểm sáng nhất đang thắp lên trong tâm trí anh chính là ba từ: "Chị dạy em." của Gia Hân.
Anh đã nói gì là để Hân phải thốt ra ba chữ đó?

Gia Hưng bế con mèo trắng trong tay, chăm chăm nhìn nó: "Ba không biết ba làm gì nữa. Công chúa giúp ba đi."

Nếu như con Bông biết nói, chắc chắn mấy lời nó thốt ra sẽ không hay ho.

Hưng thấy con vật chẳng buồn phản ứng nên cũng đặt nó xuống một bên, thẫn thờ trên giường một lúc rất lâu mới có thể bước xuống.

Cơ thể anh chỉ toàn mùi rượu, đầu óc thì vừa đau nhức lại vừa mơ màng. Anh rửa mặt đàng hoàng, tắm táp một trận cho sạch sẽ mới yên tâm bước ra bên ngoài.

Đã gần ba giờ chiều, trời đông nên ánh nắng cũng không nhiều nhặn gì, không khí bên ngoài cực kì lạnh.

Minh Hoàng mới mua hộp thuốc lá về, trông thấy đứa bạn đã nằm dài trên ghế bành thì lại gần, gạt phăng chân của Gia Hưng xuống đất.

Thấy Hưng la oái lên một cái thì Hoàng ném hộp thuốc lên bàn, giọng than thở: "Mày đấy, có nhiều cái tao chưa thèm nói đâu. Có thằng nào tốt mà giao diện với rượu bia như mày không?"
Gia Hưng nhăn nhó ngồi dậy, dựa lưng vào cái gối phía sau.

Anh không trả lời lại nhưng đã quay mặt nhìn Hoàng. Cho dù Minh Hoàng không nói năng gì, cũng không tỏ ra lạ thường nhưng anh biết vết bầm kia không nhẹ. Bị va đập nhẹ ít nhất là hai tuần mới tan bầm, đây là bị đánh một cái, phải vài tháng mới tan hoàn toàn. Chưa kể cuối tuần tới Hoàng lại phải tham dự giải đấu giao hữu quan trọng, tay đau thì làm sao thi đấu.

Nghĩ đến đây Hưng lại càng trách mình hơn.

"Tay mày đỡ chưa đấy?"

Bụng dạ Hoàng còn đang bận chuyển hoá đồ ăn, giờ lại phải tiêu thụ thêm câu hỏi của đứa bạn nên ngây ra.

Anh không tin vào tai mình, càng không biết vì sao Gia Hưng lại biết về chuyện anh bị đánh. Gia Hân chắc chắn không kể, anh nhớ bản thân cũng chưa lỡ lời.

"Mày gắn cam theo dõi tao à?"

Hưng nhún vai, giọng điệu có hơi mệt mỏi: "Không. Chiều hôm qua tao thấy ba tao đến nói."

Anh vẫn nhớ lúc ý anh đang chuẩn bị đến quán bar, vừa hay gặp người đàn ông kia chạy lại.

Ông ta mặt mày trông hốt hoảng lắm, như thể vừa gặp vụ tai nạn nào khủng khϊếp lắm. Hỏi ra thì mới biết ông ta cố tình chỉ cho đám đòi nợ thuê chỗ nhà cũ của Hoàng, bản thân thì chạy đi lánh nạn. Sau đó không hiểu ông ta nghe ngóng ở đâu mà tưởng bọn kia đánh chết người nên mới tá hoả, chạy đến gặp anh.

Lúc ý tim Hưng như bay thẳng ra ngoài, mặt cắt không còn một giọt máu. Có nằm mơ anh cũng không ngờ được Minh Hoàng và Gia Hân bị lôi vào chuyện riêng của gia đình anh, còn là chuyện anh thậm chí không dính dáng gì.

Hưng buông một tiếng thở dài, đôi mắt nhìn về phía xa xăm:

"Cả đời không gặp nhau vẫn rất tốt, tại sao tự dưng lại va vào nhau để làm gì? Cũng tại tao nên mày bị đánh, còn hỏng cả xe của mày."

Hoàng rất ghét thái độ chấp nhận đầu hàng này của Gia Hưng nhưng cũng không nặng lời. Anh chỉ phủi tay một cái, lên giọng thản nhiên tựa chẳng có gì xảy ra:

"Mày không vay thì không liên quan. Trách nhiệm của ai người đấy gánh, mày không có nghĩa vụ phải trả hộ cái người không liên quan đến mày."

"Tiền sửa xe đấy, tao sẽ..."

Không để cho Gia Hưng kết câu, Hoàng nhảy vào ngay: "Tiền đấy mày không cần nghĩ đến. Mấy năm qua mày donate cho tao, tao còn chưa thèm trả. Có vài chục thì lo làm gì."

"Hai cái này khác nhau."

Minh Hoàng chép miệng, đập cho thằng bạn một cái rất đau.

Gia cảnh của Hoàng vốn khấm khá hơn người khác. Đối với Hoàng thì vài chục triệu hay vài chục nghìn cũng không quá khác nhau, nếu dùng xe mà đỡ được cho bạn một cái đập thì nhiều hơn anh cũng không tiếc.

Hưng cũng biết điều đó nên không còn cách tranh cãi, chỉ đành ngậm ngùi đầu hàng.

Có lẽ vì thế mà trong lòng anh luôn ăn năn, day dứt, chấp nhận để cho thằng bạn tá túc ở nhà mình thêm năm ngày nữa cho đến khi Minh Hoàng bay lại vào Sài Gòn.

Ở với Hưng thì Hoàng không phải lo ăn uống hay việc nhà, tay cũng đau nên với Hoàng đó là điều cần thiết.

Đây cũng trùng thời điểm Gia Hân có việc bay vào Nha Trang nên không còn ai trông con Bông giúp Hưng. Công việc vốn dĩ rất nhẹ nhàng ấy đã bị đẩy sang cho Hoàng, con người rất được động vật tích cực xa lánh.

Đã bốn ngày hỏi han rồi mời mọc nhưng công chúa của ba Hưng nhất quyết không chịu làm thân với Hoàng. Thậm chí anh đưa món nào, lấy món nào nó còn chả thèm động đến.

Minh Hoàng nóng máu vô cùng, cảm giác tức tối còn hơn khi chiến đấu tưng bừng trên mạng với anti fan. Làm tuyển thủ bảy năm, đắng cay ngọt bùi nào cũng từng trải qua hết, ấy thế mà một con mèo anh cũng không thuần phục được.

Con Bông né anh hoàn toàn, hiện tại đang nằm ngạo nghễ trên ghế.

Anh cũng tức nhưng lực bất tòng tâm, đánh lôi điện thoại ra hí hoáy nhắn tin.

Chớp thời cơ tài khoản của chị đang xanh, anh tiện tay ấn vào, chuẩn bị kể khổ.

[Emzai: "Bông bắt nạt em."]

[Chị: "?"]

[Emzai: "Đừng có mà?"]

[Chị: "???"]

Bỗng nhiên anh thấy con Bông dễ thương chán, tâm trạng đã tù nay còn bí bách hơn.

Anh thoát ngay khỏi tin nhắn của chị, tìm kiếm một tài khoản khác đã chờ anh được nửa ngày rồi.

[Haji: "Buổi tới không đi được. Bận rồi."]

[Huang: "Bận gì?"]

[Haji: "Nhiều việc. Giới trẻ bây giờ có nhiều thứ làm lắm."]

[Huang: "Là làm gì?"]

Cách nhắn tin của Hoàng với cách anh nói chuyện bình thường cũng chẳng khác gì nhau, đều theo phong cách "tiết kiệm là thượng sách". Có mấy người tiếp xúc không gần còn tưởng anh không biết nói, cứ nhìn rồi gật hoặc lắc, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ.

Màn hình như thể đóng băng lại, ba dấu chấm vẫn cứ đua nhau to nhỏ nhưng chưa có dòng tin nào được gửi đến.

Minh Hoàng nhắm mắt lại thở dài, tay vừa định đặt điện thoại lên bàn.

[Haji: "Khoảng cách thế hệ. Gen Y như anh không hiểu được đâu."]

Hôm nay là hạn, đích thực là ngày hạn.

Minh Hoàng không tin bản thân lại có thể kém may mắn như thế, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa rồi tới vỏ sầu riêng.

Anh chàng ngồi thẫn thờ ở sàn đất, chán nản nhìn con Bông rồi lại còn thấy khó chịu hơn.

Sau một hai phút tự ngẫm nghĩ, anh chàng quyết định đứng dậy, tự thân đi ra ngoài mua vài bao thuốc.

Một ngày nữa là tới đêm ba mươi nên phố xá nhộn nhịp hẳn ra. Ngoài đường đều trang hoàng đâu vào đó, chỉ thiếu khoảnh khắc đếm ngược là sẽ thành Tết.

Minh Hoàng dạo bước tới tiệm tạp hoá bên lề đường, bị không khí bên ngoài ảnh hưởng nên cũng thấy nao nức.

Tết này bố mẹ anh lại sang Ý để thăm gia đình Kiều Mai, nhân tiện dẫn luôn đứa em trai của anh theo. Thế là Hoàng lại có dịp đón năm mới ở Hà Nội sau ba năm không về, bỗng dưng cũng thấy vui vẻ trong lòng.

Điếu thuốc được châm lên, anh rít nhẹ lấy một hơi, đôi chân vẫn còn rảo bước chầm chậm quay trở lại khu chung cư.

Đột nhiên điện thoại bên người phát ra tiếng chuông, Minh Hoàng theo phản xạ lấy ra nghe máy.

Anh vừa mới bấm trả lời thì đầu dây bên kia đã phát ra một tràng âm vang lo lắng đến nghẹt thở, giống như trải qua chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng.

"Bình tĩnh nào. Tao không hiểu mày nói gì hết." Minh Hoàng phải lớn giọng để át đi tiếng của Gia Hưng. "Nói từ từ thôi."

"Mày qua viện đi. Kiệt mới bị tai nạn!"

Hoàng đã phải tĩnh tâm lại để xác định rõ bản thân không nghe lầm. Sau cùng, anh vừa chạy về chung cư, vừa gấp gáp nói: "Chờ tao, tao tới ngay."