Nghien Nàng

Chương 41




Trong tình cảnh này nói lại cũng không được mà im lặng cũng không xong. Sơ sẩy dù chỉ là một chút cũng đủ để bị chúng đánh cho một trận nhừ tử.

Gia Hân bất giác lùi lại, vẫn cố gắng giữ cho tông giọng đều đặn: "Tôi không quen ông Trịnh Trung Kiên nào cả."

Mấy tên còn lại vốn đang định tiến đến gần hơn thì có tiếng gọi với từ xa vọng lại.

Minh Hoàng vội vã chạy đến, bàn tay lập tức vươn ra để kéo chị về phía sau lưng mình. Ngay sau khi sự xuất hiện của Hoàng thì hai người bảo vệ cũng tối sẩm mặt mày lại gần, thái độ đối với đám côn đồ rất nghiêm trọng.

Mấy gã đàn ông kia không ưng ý diện mạo hổ báo của Minh Hoàng là một, khó chịu với đám bảo vệ là thứ hai bên gậy que đều giơ sẵn lên như sắp tấn công người khác.

Một gã lớn giọng: "Tao đã nói rồi. Hôm nay không đòi được tiền của thắng Kiên thì tao đánh chết chúng mày. Khôn hồn thì nôn tiền ra đây!"
Gia Hân đứng sau lưng Hoàng, nắm chặt lấy cánh tay của Minh Hoàng, khuôn miệng mím chặt. Thái độ e dè của Hân như chọc trúng chỗ ngứa của đám này, một tên thuận tay giơ cái gậy gỗ lên, chọc vào người Hân làm cô ngả người về sau.

Minh Hoàng không do dự một giây, tóm chặt lấy một đầu gậy mà hất văng đi.

Chính lúc ấy ngòi nổ đã được kích hoạt. Hai tên còn lại bất chấp sự hiện diện của bảo vệ, được đà lao đến, giơ gậy lên đập túi bụi.

Bốn, năm người đàn ông giằng co với nhau tạo ra khung cảnh hỗn loạn. Người bên ngoài kéo vào xem cũng rất đông, phải cho tới tận khi có lực lượng cán bộ can dự thì mới hạ hoả được cả hai bên.

Bọn chúng cùng lắm đánh được hai gậy là bị giật phăng đi ngay nên sát thương gây ra không nghiêm trọng. Có điều Minh Hoàng vô tình lại lãnh một cái đập đau điếng vào cánh tay trái, mặt mày cũng tái xanh đi khiến cho Gia Hân như rụng rời tay chân.
Sau khi được chẩn đoán không bị ảnh hưởng phần cứng, Hân mới an tâm đưa Hoàng quay trở về nhà. Suốt cả dọc đường cô nàng không nói gì cả nhưng đôi mắt cứ đỏ hoe, nước cứ lấp đầy bên trong võng mạc mà chẳng chịu rơi ra.

"Em đã bảo không sao rồi mà." Minh Hoàng bất lực lên tiếng, bước đến cửa nhà rồi mà gương mặt chị anh vẫn còn tái nhợt.

Không cần nói, ai cũng biết hai chị em gia đình này thương nhau như thế nào. Đổi lại nếu không phải Hoàng mà là Hân bị đánh, chắc chắn hiện tại Hoàng còn rối hơn nhiều lần.

Cô nàng quay mặt đi, hít một hơi thật sâu rồi mới quay vào, chậm rãi nói: "Mày còn sắp có giải đấu, tay chân thế này thì..."

Anh nhăn nhó kéo chị vào trong, đạp cửa một cái "rầm" rồi lên giọng nói: "Cùng lắm là thay người. Có cái gì đâu."

"Nhưng..."

"Thôi cô ạ. Tôi không sao. Có gãy tay chân đâu, chỉ hơi bầm một tí thôi."
Hân biết bản thân hay lo thái quá nên cũng ngậm ngùi im lặng.

Chuyện trước mắt là cô không biết đám người kéo đến kia là ai, cũng không biết cái ông Trịnh Trung Kiên kia có liên quan gì đến mình mà biết cả tên và địa chỉ nhà. Cô chỉ sợ bản thân lỡ để lộ thông tin quan trọng gì, kéo hệ luỵ nguy hiểm sau này thì không nên.

Minh Hoàng cũng có trùng suy nghĩ với cô. Anh trầm tư một hồi, đột nhiên lên tiếng: "Thế bên kia người ta bảo sao?"

Gia Hân lấy điện thoại ra, mở mấy dòng thông báo mà phía cán bộ kia thông báo: "Đại khái mà bên cho vay nặng lãi kia đang tìm ông Trịnh Trung Kiên nào đó. Nhưng không hiểu sao lại kéo tới cả nhà mình. Cũng không biết..."

Cô nàng dừng bất chợt khi ánh mắt va phải tấm ảnh của người đàn ông Trung Kiên kia.

Gương mặt này là của người lạ nhưng cô cũng từng thấy qua mấy lần. Theo như trí nhớ của cô thì đây là cái người thường xuyên chạy lui tới chung cư hiện tại của cô, vừa hay hôm trước cô còn bắt gặp ông ta bước ra từ phòng của Hưng.

"Là bố của Hưng?" Gia Hân bất ngờ thốt lên làm cho Minh Hoàng suýt ngã ngửa.

"Hưng? Hưng nào? Lê Gia Hưng?"

Câu chuyện về người đàn ông bỏ lại đứa con chưa thành hình của mình thì Hoàng cũng nghe Hưng kể qua đúng một lần. Chính vì thế mà anh rất hiếm khi đề cập tới chủ đề gia đình với Gia Hưng, tránh để Hưng nghĩ ngợi.

"Là thế nào?" Anh gặng hỏi lại ngay.

Gia Hân cũng không tin tưởng vào suy nghĩ của mình lắm, chỉ đành kể lại cho Hoàng tất cả những gì bản thân nghe được, tóm tắt được qua cái nhìn khách quan nhất.

Sau một hồi nghe chuyện, Hoàng lại rơi vào thế trầm tư.

"Nếu như biết chị ở đây thì chẳng lẽ lại không biết Hưng ở đâu?"

Một câu hỏi của Hoàng cũng đủ để khiến cho Hân giật bắn người.

"Để chị gọi Hưng." "Chị về kiểm tra nó đi, đừng gọi không."

Anh đẩy chị gái đi, cánh tay cử động hơi mạnh làm anh co người lại ngay vì đau.

Gia Hân lo cho Hưng nhưng cô càng không thể bỏ Hoàng ở đây một mình. Cô nàng đỡ tay em đặt lại ghế, giọng nói lại nghẹn ngào: "Mày phải gọi ai tới thay thì chị mới đi được chứ. Để mày thế nào chị đi thế nào được."

"Không sao. Cứ đi đi. Em gọi bạn bây giờ mà."

Tuy nhiên mỗi khi so sánh về độ ương bướng thì Minh Hoàng đều phải chịu thua Gia Hân một bậc xa. Cũng vì thế mà cả hai chị em đã quyết định sẽ gọi điện cho Gia Hưng để kiểm tra thông tin đầy đủ, bao giờ xác định không có chuyện gì xảy ra thì Hân mới yên tâm ở lại.

Đúng như dự đoán, tối đó, hai chị em không tài nào chợp mắt.

Cả đêm hôm đó hai chị em đều không thể chợp mắt nổi.

Cũng vì bận bịu cả đêm nghĩ ngợi mà cả Gia Hân và Minh Hoàng chợp mắt tới chiều hôm sau.

Đến tận khi xe đã dừng ở trước quán HUANGGBAR, hai người ai nấy vẫn còn buồn ngủ.

Gia Hân đứng tựa người vào bức tường gần đó, đôi mắt nhắm lại đầy mệt mỏi.

Cô nàng vốn thường ngày đã thiếu ngủ, bây giờ thậm chí còn thức trắng cả đêm thành ra mi mắt cứ díu lại. Hai cốc cà phê đắng trước đó vẫn là không đủ để cho cô gái có thể tỉnh táo.

Hân lờ mờ nhìn thấy đứa em lại gần thì chao đảo đứng dậy, nhét tay vào trong túi áo.

"Có đi đứng ổn không? Đừng cố quá."

"Yên tâm. Em vẫn còn khoẻ chán." Minh Hoàng sau một ngày nghỉ ngơi thì vết bầm cũng không nhức nhối nữa, có điều vận động mạnh thì vẫn còn đau.

Anh đã băng chặt vết thương gọn gàng dưới lớp áo, chỉ hi vọng thằng bạn thân tinh mắt của anh không nhìn ra.

Hiện tại vẫn còn hơi sớm, Hoàng cũng đứng ở bên ngoài với Hân.

Anh chàng tựa lưng vào tường, trầm ngâm hỏi: "Vụ hôm qua như thế nào rồi?"

Hân lơ mơ "hả" một tiếng, gương mặt rõ ràng là buồn ngủ khiến cho Hoàng phải gõ một cái vào đỉnh đầu.

Cô nàng ngồi gục xuống đất, khẽ khàng đáp: "Mấy bác bảo vệ nói là ba người kia bị giữ hết, còn ông Trung Kiên kia thì vẫn đang lẩn đi, không biết ở đâu mà lần. Nhưng chắc thế thôi, sắp tới cũng không có gì đâu."

"Ồ. Không có gì cơ." Minh Hoàng ậm ừ, đưa mắt nhìn về cái điểm ở góc xa.

Con xe của anh trước khi đi thì phát hiện bị đập vỡ kính xe và cả gương, nói chung là thiệt hại không nhỏ. Tình hình này mà tiếp diễn thì anh chắc chẳng dám cất xe ở bãi đỗ.

Hân nhìn theo ánh mắt của anh, ngước mặt nhìn lên người con trai: "Đi xe của chị đi, dù sao công ti chị cũng gần, đi bộ ba phút là đến."

"Thôi, xe hỏng thì mua mới. Có làm sao đâu."

Anh vừa dứt lời, một làn gió lành lạnh thổi tới khiến hai má của cô nàng ửng đỏ lên vì rét. Gia Hân đứng phắt dậy, co rúm cổ lại rồi nép người vào bức tường.

"Vào thôi. Lạnh rồi." Cô nàng lên tiếng, bước chân cũng di chuyển.

Minh Hoàng lẽo đẽo theo sau, vẫn còn ngoái đầu nhìn xung quanh như cảnh giác điều gì đó.