Dứt lời, anh đặt lại Bông vào tay của cô ngay rồi chạy tới chỗ điện thoại đang rung lên.
Màn hình sáng lên, hiện lên vỏn vẹn hai chữ "Hoa Hoè".
Anh nhấc máy lên, gạt màn hình rồi mở lời: "Tao đây. Gọi có gì không?"
Đầu dây bên kia lúc nào cũng chỉ phát ra vài ba âm thanh ngắn ngủi, không đầu không đuôi: "Có. Tao nhắn rồi đấy."
Anh nhớ cách đó một tuần Minh Hoàng có nhắn tin tới, nói là nếu như lần này vào được vòng loại chung kết sẽ mở tiệc lớn. Kết quả thì không cần tranh cãi, theo lẽ dĩ nhiên thì Hoàng đã sẵn một là chức vô địch, hai là chức quán quân.
"Tao biết rồi. Bao giờ mày bay?" Hưng gạt vòi nước, rót lấy một cốc đầy.
"Chắc tối thứ Bảy, lúc ý mới xong thủ tục."
"Ừm. Có gì Chủ Nhật tao đặt bàn. Mày định làm ở đâu?"
"HUANGGBAR."
Gia Hưng nghe đến đây thì thấy hơi lạ. Minh Hoàng từ trước đến giờ ghét nhất là đồ uống có cồn, bia còn không động tới chứ đừng nhắc đến rượu.
Hân thấy Hưng trầm ngâm không nói năng gì thì cũng lại gần, hất cằm lên hỏi anh: "Gì đấy?"
Đột nhiên đầu dây bên kia phát ra tiếng động, Hoàng loẹt xoẹt cái gì đó rồi mới lên giọng: "Chị tao à?"
"Không lẽ chị tao." Hưng đáp lại cụt ngủn, giơ máy ra trước mặt Hân đồng thời bật loa ngoài.
"Ơi, chị đây." Hân lên tiếng, chăm chăm nhìn vào điện thoại.
"Thứ Bảy em lên, nhớ dọn qua nhà cũ cho em đấy."
"Biết rồi. Có gì lên thì gọi chị."
Hoàng ậm ừ đồng ý rồi cúp máy.
Hân đặt con Bông xuống đất, vươn vai một cái: "Xong nhiệm vụ rồi. Giờ chị về đây."
"Em biết rồi." Gia Hưng gật gù nhìn cô.
Cô nàng rảo bước tới cửa, trước khi rời đi còn ngoái đầu nhìn lại một cái.
Tâm trạng của Hưng có thể thay đổi rất nhanh nhưng nhìn chung vẫn chưa tháo bỏ được gánh nặng. Chuyện gia đình của anh cô không hề hay biết gì, gặng hỏi cũng không nên. Tốt nhất vẫn là giúp được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Nghĩ đến đây cô gái mỉm cười, vẫy tay với anh.
Chàng trai đáp lại bằng cái vẫy tay tương tự và rồi khuất đi sau tấm gỗ tối màu.
Hân cũng quay trở về phòng, không còn quá nhiều bận tâm nữa.
Thời gian này cũng sắp kết thúc năm cũ nên lượng công việc tồn đọng cũng nhiều hơn. Ngoài thời gian ở nhà soạn bản thảo rồi kiểm tra bản in ấn, Gia Hân còn phải liên tục chạy qua chạy lại toà soạn, thảo luận và họp hành cũng kha khá.
Ngày hôm đó cũng bận rộn như vậy, Hân, sau khi quần quật làm việc với nhà xuất bản, đã quyết định dành ra thì giờ nghỉ ngơi hiếm hoi tại quán cà phê nhỏ cạnh công ti.
Bữa trưa của cô gái ấy không nhiều nhặn gì, chỉ là một phần mì xào với salad nhưng cô cảm thấy như vậy là quá đủ.
Màn hình máy tính vẫn luôn sáng đèn kể cả khi ăn, Hân vẫn còn cố gắng hoàn thiện nốt công việc còn sót lại. Mai là Chủ Nhật cũng là ngày liên hoan ăn mừng của em trai cô, để công việc dính dáng là chuyện cô không muốn nhất.
Bàn tay đang gõ trên bàn phím thì một cử động nhẹ làm cô nàng xao nhãng, những ngón tay vì thế mà ngừng lại.
Con ngươi của cô gái hơi tối lại, nhìn thẳng vào gương mặt ở phía đối diện.
Hùng Cường đã ngồi trước mặt cô, chuẩn bị mở lời thì lại bị cô chặn đứng.
Gia Hân xua tay, ánh mắt không muốn hướng về người đàn ông ấy.
"Đã bảo là đừng có thái độ như thế. Em xem, sống trên đời thì cũng phải biết lượng thứ. Huống hồ chuyện cũ đã qua lâu rồi, hai bên cũng giải quyết ổn thoả rồi còn gì."
Cường rất kiên trì với mục tiêu của mình, chừng nào không có được thì anh ta vẫn sẽ tiếp tục.
"Lúc ý bắt phía em đền bù là anh sai. Bây giờ nếu em cần trả lại số tiền thì anh có thể trả cho em. Sau đó coi như không ai nợ ai, chúng ta có thể bắt đầu lại."
"Chỉ bắt đầu lại khi có khởi đầu." Gia Hân gập máy tính lại, giọng điệu điềm đạm vang lên. "Tôi với anh chưa từng có cái gì cả."
Cô nàng cất gọn đồ dùng vào trong túi vải, cằm gác lên tay mà nhìn thẳng vào người đàn ông kia:
"Tôi đã nói rồi, tiền bạc với tôi không phải là vấn đề. Anh có đền gấp đôi hay gấp ba cũng không có tác dụng gì."
Cường lặng thinh một hồi, chậm rãi quan sát cô nàng này.
Đúng là tiền bạc từ trước tới nay chưa bao giờ nằm trong nhu cầu thiết yếu của Gia Hân. Thậm chí dù không biết gì về cô nhưng những người xung quanh đều nhận định cô nàng này cũng thuộc hàng khá giả.
Nếu tiền bạc không được vậy chỉ còn cách đối xử với cô dịu dàng hơn một chút.
Hùng Cường chuyển đổi phương pháp tấn công nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy Hân đang nhìn chăm chăm vào thứ gì đó phía sau mình.
Bàn tay gân guốc lặng lẽ đặt lên vai của anh ta, lực tay không mạnh nhưng vô cùng chắc chắn, có cảm tưởng dù vùng vẫy hết sức cũng không thể nào thoát ra được.
Cường ngoái đầu nhìn về phía sau thì đập ngay vào mắt dáng vẻ ngạo nghễ và kiêu căng của anh chàng ấy.
Minh Hoàng nheo mắt nhìn, từ đáy mắt có thể trông thấy rõ từng tia sét thịnh nộ sắp sửa phá tung giới hạn nhẫn nhịn của anh.
"Em có phải là nhiều người bao vây quá rồi không? Lần trước còn là anh khác, bây giờ lại đến người này nữa." Cường hất tay của Hoàng ra, giọng nói có phần giễu cợt.
Tuy nhiên chưa để Hân mở miệng, Hoàng đã phủ đầu ngay: "Bố à mà lo nhiều thế?"
Cường biết không nên đυ.ng chạm vào chàng trai này, tự động đứng dậy rồi miễn cưỡng rời đi.
Minh Hoàng nhíu mày nhìn Cường thêm một đoạn rồi lại quay về phía Hân.
Cô nàng này không thiếu người vây quanh, chỉ tiếc những người có gan tiếp cận hầu như đều không phải người tốt. Cũng may mắn thay Gia Hân là đứa có chính kiến nên chưa bị che mắt, vẫn còn đủ tỉnh táo trước những lời đường mật không đáng tin cậy kia.
Hoàng tiến lại gần rồi xách túi của Hân lên.
"Đi về."
"Không chào chị à?" Hân ngước mặt lên nhìn anh. "Còn tưởng mày tối mới về."
"Tự nhiên thích về sớm."
Thấy cô chị vẫn còn ngồi yên như tượng, Hoàng ngán ngẩm thở dài, gõ từng nhịp đều đặn vào thành ghế.
"Tiếc à?" Anh lên tiếng hỏi. "Loại đấy thì tiếc làm gì?"
"Mắt nhìn người của chị đây hơn mày nhiều. Đừng nói móc mỉa chị." Gia Hân tươi cười đáp lại rồi đứng dậy, một thân chạy ra ngoài trước.
Hoàng biết Hân đang đề cập đến chuyện gì nên đâm ra khó chịu. Chỉ vì tuổi hai mươi lầm lỡ mu muội trong câu chuyện tình ái "độc hại" nên hiện giờ cứ hễ gặp mặt là anh lại bị trêu vài ba câu.
Anh chàng vác cặp lên vai, đảo mắt một vòng rồi cũng bước lững thững ra xe của Hân.
Hai chị em rời quán cà phê, quay trở về nhà cũ, trên đường cũng tiện thể ghé qua mấy khu chợ để mua nguyên liệu nấu ăn trưa.
Trên suốt dọc đường đi hầu như chỉ có Minh Hoàng nói chuyện, kể lể hết mọi thứ trên đời. Chị gái như thường lệ, vẫn luôn lắng nghe những điều anh nói, dù hiểu hay không hiểu vẫn thêm mấy câu cảm thán vào cuối.
Hoàng gạt cần gạt số, chân hơi nhấn phanh nhưng câu chuyện vẫn chưa dừng lại.
Khi con xe dừng lại chờ đèn đỏ, anh đánh mắt về phía chị, tự nhiên tò mò rồi hỏi một câu: "Chị có người yêu à?"
Gia Hân đang lướt điện thoại, nghe thấy câu hỏi thì quay mặt về phía anh, lắc đầu: "Không."
"Thế cái anh mà ông Cường nói lúc nãy là ai?"
"Hưng."
Cái tên này mang tới sự an tâm cho Hoàng. Gia Hưng dẫu sao cũng là bạn thân nhất của anh, tính tình Hưng thế nào anh cũng biết rõ.
Hoàng gật gù: "Thế thì thôi. Em còn tưởng."
"Tưởng bở gì." Hân bỏ điện thoại xuống, ngả lưng về phía sau. "Còn mày? Có ai chưa?"
"Chị chả chê mãi mắt nhìn người của em còn gì. Làm gì có ai." Minh Hoàng nhún vai phụ hoạ, thái độ không lấy làm khó chịu.
Hân thấy thế thì nghiêng đầu một cái, nheo mắt nhìn anh: "Tưởng gần đây mày đang chát chít qua mạng với ai cơ mà. Không phải à?"
"À, cái đấy." Nói đến đây thì đèn xanh cũng chuyển, Hoàng nhấn ga, xoay vô lăng một vòng. "Cũng nhắn lâu rồi, cỡ hai, ba năm nay."
"Thích không?"
"Chịu." Anh lặng lẽ thở dài một tiếng, ánh mắt lắng đọng thứ cảm xúc nào đó khó nói. "Em còn chả biết là nam hay nữ. Còn không biết có phải người thật không nữa."
Hân chớp mắt một hồi rồi tự nhiên buột miệng nói: "Trước thì thích cạm bẫy không lối thoát, bây giờ gu mày lại là Vô Diện à?"
Đôi lông mày thanh thoát nhíu lại, con ngươi sắc lạnh chĩa thẳng vào mặt phẳng tĩnh lặng nọ.
"Kệ em." Hoàng cộc lốc trả lời, vùng vằng quay mặt đi.
"Trẻ con." Hân cũng đáp lại, khoanh tay trước ngực mà nhìn ra khung cửa sổ.
Khi hai chị em về đến cổng chung cư nhà cũ thì đã hai rưỡi chiều, ai nấy đều mệt lả, chỉ muốn đánh một giấc ngon lành.
Minh Hoàng đang vòng xe vào bãi đỗ nên Gia Hân tự mình lên phòng trước. Cô nàng còn đang chầm chậm bước đi chờ em thì đột nhiên trông thấy điềm không lành.
Cách cô gái năm mét là ba người đàn ông ăn vận bụi bặm, tướng tá trông rất côn đồ. Bọn họ vừa nhìn thấy cô thì ngơ ngơ rồi bước tới, còn mang theo cả gậy sắt với que gỗ gì đó.
Qua ánh nhìn và dáng vẻ, Hân nhận ra ngay đây là đám cho vay nặng lãi. Cô chưa từng tiếp xúc qua đám người này nhưng ở Việt Nam, mấy người kiểu này này không thiếu, xem phim hay đọc báo nhiều là nhận ra ngay.
Trước những con người như vậy, dù không liên quan gì đến đám cho vay nợ này, nhịp tim cũng vô thức hẫng đi một nhịp.
Một người cao lớn bước đến trước mặt cô, còn nhìn lại gì đó để xác thực rồi mới đanh giọng nói: "Mày là người quen của Trịnh Trung Kiên?"
Theo phản xạ, Gia Hân lắc đầu ngay, thái độ cũng đã dè chừng đi nhiều.
"Mày đừng có chối. Nó bảo người quen ở đây."
Bãi đỗ xe nằm ở sau toà chung cư, thuộc trục đường vắng. Hiện tại còn là giữa trưa, người người đều ngủ trong nhà, hiếm lắm mới có mấy cái xe tải chở hàng đi qua con đường quốc lộ gần đó.
Nếu bây giờ xảy ra chuyện, khi bảo vệ tới cũng đã quá muộn rồi.
Nhận thấy cô gái này không có phản ứng, một tên khác mới lết cái gậy dài tới, nhíu mày nhìn: "Mày không chối được đâu. Thằng Kiên bảo ở đây thì tức là ở đây. Mày là Trần Gia Hân có đúng không?"
Đến lúc ấy thì bên trong Hân giật thót.