Những ngày cuối cùng của học kì một đã chấm dứt, đồng nghĩa với sự kiện quan trọng là đợt xét tuyển và lựa chọn lớp sinh viên ưu tú đi du học.
Vốn là một trong số những người đã giành được vị trí ổn định, Gia Hưng bây giờ mới có thể yên tâm thở phào.
Cậu đã nghĩ kĩ càng dù mẹ không cho cậu có lựa chọn nào, rằng có lẽ việc du học là chuyện nên làm lúc này. Cậu không nói với ai, Hoàng và cả Hân, ôm lấy suy tư một mình.
Hưng lại quay lại việc học hành nhiều hơn, dành toàn bộ thời gian đắm mình trong thư viện rộng rãi.
Dù đã cố tình chọn chỗ ngồi sáng sủa để đầu óc minh mẫn nhưng dòng chữ kia đã đọc đến lần thứ tư rồi mà cậu vẫn chưa thể tiếp nhận, còn không hiểu nó đang viết về cái gì.
Sự lơ đễnh của Hưng rất dễ phát giác, không ít lần Khánh Minh lại phải gõ vào đầu cậu một cái để giúp cậu tỉnh người.
"Lại đầu óc trên mây. Chú đang học hay đang ngồi thiền? Tập trung lên chứ." Minh tặc lưỡi, lại xếp chồng sách cao trước mặt.
Gia Hưng đưa tay lên xoa đầu, nhìn Khánh Minh một hồi rồi lên tiếng: "Anh có biết tặng quà để người ta không khó chịu hay khó xử không?"
"Hả?" Minh vốn đang suy nghĩ, bỗng nhiên như được "giác ngộ", hiểu ra trong tức thì. "Anh có vài cách. Mà chú để ý ai à? Là ai? Học trường mình không? Năm nhất hay năm hai?"
Khánh Minh đi đầu trong việc Gia Hưng tìm được "ý trung nhân" nên lần này rất hào hứng.
"Không quan trọng, em chỉ hỏi cách thôi."
Minh ậm ừ, gạt chồng sách qua một bên: "Thì chú cũng phải nói tặng cái gì? Mục đích gì? Thông tin rạch ròi thì anh mới giúp được chứ."
"Chuyện này có hơi khó nói." Gia Hưng ngập ngừng, đưa mắt liếc xung quanh rồi ghé sát vào Khánh Minh, hạ thấp giọng: "Cô ấy thật ra... có một vết sẹo, em đang định tặng thuốc mờ sẹo hay gì đó."
"Em thì không có vấn đề gì với chuyện đó, kể cả cô ấy có mười cái cũng không ảnh hưởng." Hưng vẫn tiếp tục. "Em nghĩ cô ấy vì nó mà hơi tự ti mà thế thì không được. Trời nóng không dám buộc cao, nếu buộc cao cũng là áo có cổ hoặc kín như bưng. Như vậy không thoải mái."
Không hiểu Khánh Minh đang ngẫm nghĩ cái gì mà bộ dạng suy tư lại có phần nghiêm trọng. Anh liếc Hưng tới mấy lần, còn quan sát thêm biểu cảm của cậu cả vài phút.
"Vậy là chú muốn tặng nhưng không muốn thể hiện là bản thân để ý đến khuyết điểm của người ta?"
"Vâng. Tặng là tấm lòng còn dùng hay không em cũng không phải người quyết định."
"Anh thấy..." "Sao?"
Khánh Minh lắc đầu: "Không có gì. Tóm lại chờ anh nghĩ đã."
"Hai người làm cái gì đấy?" Hoàng Long không biết nhảy từ đâu vào chỗ trống bên cạnh Khánh Minh, vui vẻ mở lời.
Khánh Minh đẩy Long ra, giọng nói bực bội: "Tư vấn tình cảm."
"À!" Hoàng Long gật gù rồi nhìn Hưng đầy tò mò, buộc cậu phải mở lời giải thích lại từ đầu.
Lắng nghe xong xuống, Long chỉ mất đúng hai giây ngẫm lại là lên tiếng ngay.
"Không khó. Chú mày cứ nhét chung với mấy thứ khác tương đương công hiệu, đem tặng cả rổ là xong. Cứ nói là lỡ mua nhiều quá không dùng hết, thấy có công hiệu nên mang sang."
"Mày nghĩ nhanh thế?" Khánh Minh cau có nhìn Long.
Anh chàng kia hất cằm tự mãn: "Tất nhiên, đâu phải ai cũng độc thân như anh."
Gia Hưng mặc kệ hai người kia chành choẹ nhau, tay đã tìm trên điện thoại mấy món đồ rồi địa chỉ mua, sao chép cẩn thận.
Trong khi bận bịu với công việc kia, bên tai cậu đã dừng tiếng cãi vã và thay vào đó là giọng điệu hối hả của Khánh Minh.
"Nghe nói thằng Anh nhà mình sắp thành công rồi đấy." Tiếng của Khánh Minh cũng khá lớn nên lọt vào tai Hưng dễ dàng, đủ để cậu khựng lại.
"Hả? Anh làm sao đấy?" Hoàng Long nhăn nhó. "Hai người chia tay chả ba, bốn năm rồi. Thành công là thành công cái gì?"
Khánh Minh lắc đầu: "Hôm trước anh nghe bên trường thằng Anh rộ lên tin gì đó cũng xôm lắm, bảo là có đứa chụp ảnh hai đứa đi chung với nhau ở phố đi bộ. Với cả Hân nó có tránh mặt Trường Anh nữa đâu, chắc lại kịch bản gương vỡ lại lành thôi, mà hai đứa này còn không được tính là vỡ nữa."
Hoàng Long còn đang quay sang tranh cãi với Khánh Minh thì đã thấy ánh mắt của Hưng đã chĩa vào từ bao giờ.
Khánh Minh gõ vào bàn: "Sao? Lại muốn hóng chuyện à?"
Minh chớp mắt nhìn cậu, vui vẻ nói: "Nếu nghe bọn anh kể cho. Chú không biết đâu, Hân với Trường Anh ngày xưa cũng tình lắm."
"Em có việc bận rồi, em đi trước." Cậu mỉm cười gượng gạo rồi xách cặp đứng dậy, chậm rãi bước khỏi thư viện.
Quả nhiên mấy ngày gần đây cậu có nghe thấp thoáng mấy lời đồn đại giống như vậy cho nên cả tuần cũng chưa dám đặt chân tới nhà Hân.
Cậu không biết bản thân sợ cái gì, lo lắng điều gì. Cậu chỉ không muốn bản thân là vật cản hay ngáng đường ai, nhất là với Gia Hân nếu cô thực sự có ý quay về với người cũ.
Đơn phương vốn là đau nhất, dù ở ngay trước mặt nhưng chỉ cách một chút cũng không tài nào với tới.
Cô nàng lại nhắn, hỏi cậu vì sao không tới hôm nay. Cậu cũng nhắn lại là do bận học, cố gắng không để cô nghĩ nhiều.
Quan hệ hai người vẫn thế, trò chuyện vẫn luôn gần gũi như vậy. Tuy nhiên cậu cũng cố chuẩn bị tinh thần trước, tránh sau này thất vọng nhiều.
Đồng hồ bây giờ đã bốn giờ ba mươi lăm, quá giờ hẹn hai mươi phút.
Cánh cửa quán cà phê đã bật mở và người phụ nữ với nét mặt nghiêm khắc đã xuất hiện. Bà nhìn về cái bàn nhỏ, nơi đứa con trai lớn đang ngồi, chậm chạp bước tới.
Ánh mắt ấy là hối hận, Gia Hưng âm thầm hiểu ra.
"Mẹ." Chàng trai mở lời.
Lê Hà lạnh nhạt quan sát đứa con, tính đến nay cũng đã ba tháng hai mẹ con chưa hề có một cuộc nói chuyện tử tế.
Người phụ nữ ngồi xuống đối diện với Hưng, chỉ qua loa gật đầu khi phục vụ tới hỏi chứ không mở miệng đáp một lời.
"Con đã gửi mẹ cụ thể thông báo của trường. Sau này còn vấn đề gì thì con sẽ nhắn cho mẹ sau."
"Nếu như đã chọn cái ngành chán ngắt này thì tốt nhất anh nên học hành cho tử tế." Bà Hà mặc kệ việc Hưng vẫn còn đang nói chuyện, trực tiếp chen ngang.
"Học nốt đại học ở Pháp, sau đó lên bằng thạc sĩ, xong xuôi có thể ở đó làm việc một tới hai năm. Công việc ở đây đã sẵn có, sau này anh về thì thư thả mà sắp xếp." Bà còn tiếp tục.
Gia Hưng yên lặng ngồi nghe từng lời mẹ nói, trong lòng dù không đồng tình nhưng cũng không xen ngang.
"Con có thể hỏi mẹ vài câu không?" Cậu chờ cho mẹ đã xong xuôi mới dám lên tiếng.
Bà Hà đổi thái độ ngay, ánh nhìn chiếu vào đứa con sắc lẹm như dao găm.
"Anh muốn nói gì?"
"Con..."
"Nếu như nói đến chuyện không muốn đi thì muộn rồi, thủ tục đã xong xuôi, nhà trường cũng sắp xếp cả."
Hưng vẫn lắc đầu. Cậu thu lấy hết can đảm trong mình, đối diện với đôi mắt của mẹ.
Tuy nhiên khuôn miệng chỉ mới hé mở, chàng trai đã bất ngờ khựng lại.
"Hoá ra tôi nghi ngờ là đúng." Câu nói đanh thép của mẹ đã chặn họng cậu lại. "Có phải anh biết học đua học đòi rồi giờ lại yêu đương nhăng nhít, bỏ bê học hành rồi cãi lại mẹ có đúng không?"
Cậu ngơ ngác nhìn mẹ, lên tiếng biện minh: "Con chưa từng ngó lơ việc học. Mẹ cũng thấy thành tích của con rồi."
Người phụ nữ day lấy trán, tặc lưỡi đầy thất vọng: "Mấy đứa bạn của anh đều nói anh hay đi cùng với đứa con gái cùng trường mặt mũi sáng sủa nhưng tính cách không ra gì. Nhân chứng chình ình ra đấy, anh còn chối nữa à?"
"Mẹ." Cậu có lên giọng song lập tức hạ thấp giọng ngay, bình tĩnh đáp lại. "Bạn bè xung quanh còn đều là người có ăn học, không ai là không ra gì như mẹ nói. Mẹ không thể vì một hai lời nói bên ngoài mà đánh giá cả một con người được."
Chuyện đứa con bình thường vâng dạ răm rắp đến nay đột ngột ngoan cố khiến cho bà Hà vừa tức giận lại vừa ngỡ ngàng.
Bà nắm chặt lấy quai đeo túi, đập mạnh tay xuống bàn làm vài người trong quán chú ý: "Anh thì giỏi lắm, bây giờ lại dám cãi lại mẹ vì một đứa không đâu. Anh chán cái bản mặt của tôi lắm rồi có đúng không?!"
Bây giờ bà đã đứng hẳn dậy, chỉ thẳng ngón tay vào người con trai đối diện.
"Con không hề nói như thế." Hưng cũng đứng dậy ngay sau đó, âm điệu nhẹ nhàng như muốn xoa dịu tình hình.
Cậu thực sự không biết rằng dồn nén tích trữ bao lâu này trong cơ thể nhỏ bé của người phụ nữ đã sắp trào ra.
Bà Hà nhìn vào đứa con trai, thẳng thừng mắng nhiếc: "Tôi nuôi anh ăn học thì anh phải có nghĩa vụ đáp ứng nguyện vọng của tôi. Học hành không đâu vào đâu, anh nghe chửi được nhưng mặt tôi không chịu được nhục nhã."
"Con chưa bao giờ làm mẹ mất mặt, việc học hành của con trước nay đều rất tốt." Hưng không hiểu cơn tức giận của mẹ từ đâu mà có, làm cách nào cũng không khiến bà nguôi ngoai.
Đột nhiên cảm giác tuyệt vọng bao trùm từng dây thần kinh bên trong khiến cơ thể chàng trai tê cứng lại.
Gia Hưng nhìn vào mắt mẹ, tất cả chỉ có căm ghét, hối hận tới tâm can.
Bà căm phẫn nhìn cậu và rồi buông ra một câu khiến cho trái tim con người ấy sụp đổ.
"Vì sinh mày ra đã đủ làm tao mất mặt rồi, mày có nghe không?!"