Tâm trí vốn nặng trĩu phiền muộn không cách nào giải toả đến bây giờ cũng nhẹ tựa lông hồng.
Nhìn nhau một cái, cùng bước đi trên một đoạn đường vậy là có thể san sẻ mọi thứ, phương pháp đơn giản ấy là điều có lẽ hai người họ chưa bao giờ ngờ tới.
Cô nàng ung dung bước đi phía trước, sau lưng luôn là con mèo nhỏ bám đuôi không rời, cứ mải miết băng qua từng hàng người tấp nập. Đôi mắt kia nghịch ngợm ngắm nghía xung quanh tới chán chê, khi mệt mỏi rồi ngoảnh về phía sau vẫn còn một bóng hình thân thuộc sẵn sàng chờ đợi.
Gia Hân mỉm cười vẫy tay với cậu: "Muốn ăn gì không?"
Gia Hưng nhanh nhẹn chạy tới, trên tay ôm gọn gàng một con mèo bông mềm mại rồi chìa ra trước mặt cô nàng.
"Hơi trẻ con một chút nhưng dễ thương."
Hân nhận lấy con thú bông rồi bóp một cái, bỗng nhiên cảm thấy tuổi tác bị rút ngắn cả mấy năm: "Sao tự nhiên lại mua?"
Chàng trai nhún vai, giọng điệu thản nhiên: "Hồi nhỏ em nhát gan, rất hay sợ ma nên cần phải có cái gì ôm mới ngủ được. Bây giờ thành thói rồi, không bỏ được. Với cả em thấy có cái ôm cũng vui, nhất là khi ở một mình."
Hưng giải thích rất thuyết phục nhưng Hân vẫn cảm giác như thể cậu đang "đi guốc trong bụng" mình. Chàng trai này nhạy cảm quá đáng lại có phần quá tinh ý, chỉ sợ với cái tính này thì cậu sẽ lo cho người khác nhiều hơn bản thân, rồi cũng tự thiệt thòi.
Cô nàng vươn tay ra phía trước, nhón mũi chân để với được vào mái tóc của người con trai ấy.
Gia Hưng dù không biết cô gái định làm gì nhưng thấy cô với người thì tự động hạ thấp người xuống, để cho ngón tay của cô đang vào mái tóc sáng của mình.
"Hân làm gì đấy?" Hưng bật cười, chiếc răng khểnh duyên dáng từ đó lộ diện.
Cô gái điềm nhiên đáp: "Vuốt ve thú cưng."
Một lát sau mặt trời đã xuống núi, trả về màn đêm tăm tối kéo dài như vĩnh hằng đặc trưng của trời đông.
Hai con người nọ đứng ở một góc vắng vẻ và thoáng đãng hơn, thanh tĩnh mà tận hưởng khí trời rét buốt.
Người con trai chỉ chăm chăm vào cô nàng kiêu kì phía trước, trong vô thức lại đưa bàn tay chạm vào mái tóc của cô.
"Mùa đông thả tóc thì không sao nhưng hè mà Hân cứ thả tóc thì nóng lắm."
Cô gái vén tóc mai qua sau tai, mỉm cười đáp: "Chị cũng không biết tạo kiểu tóc đâu, thi thoảng búi gọn sau gáy bớt nóng là được rồi."
Nhưng mái tóc ấy rất đẹp, nếu không tận dụng để làm đẹp thì thật sự rất phí.
Hưng ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên đứng sau lưng cô gái rồi giữ lấy toàn bộ phần tóc. Ngón tay cậu thành thục đan xen qua từng lọn tóc, lực tay chắc chắn nhưng nhẹ nhàng, không để lại đau đớn.
"Không biết em còn giỏi tết tóc." Gia Hân thuận miệng khen một câu.
Cậu ân cần đáp lời: "Hồi nhỏ em ở với bác, anh chị họ lại rất thích được tạo kiểu nên em hành nghề từ đó. Mấy năm nay không còn làm nên giờ chắc cũng mai một phần nào. Hân đừng chê nhé."
Mái tóc buông thả cứ thế được vặn lại thành bím tóc có độ phồng và lả lơi nhất định, đi chung với gương mặt nhỏ sắc sảo của cô gái lại càng phù hợp.
"Xinh lắm." Hưng ngắm nhìn thành quả của mình cũng tự thấy hài lòng. "Mùa hè cũng có thể búi cao, sau này em dạy Hân."
Cô gái chỉ lắc đầu: "Chị cũng lười, tóm một cái sau gáy là tiện nhất. Nếu buộc cao quá thì có hơi..."
Câu nói ấy đã khựng lại nhưng cậu không rõ là có chủ đích hay vì cô nàng nghe thấy tiếng chuông của cậu. Cậu lấy điện thoại từ túi áo rồi lùi về phía sau.
"Hân chờ em một lát nhé."
Cô nàng gật gù, nhìn theo bước chân của chàng trai một chút, bỗng dưng lại chạm mắt vào tấm kính gần đó. Diện mạo mới phản chiếu trong gương làm cô nàng lạ mắt vô cùng, bất giác nhoẻn miệng cười.
Ngày hôm ấy đúng là quá ấm áp.
Mặt phẳng kia đã tự ý thêm vào hình dáng cao lớn khác cách đó không xa.
Gương mặt tuấn tú của anh dưới ánh đèn đêm lại càng huyền ảo, ánh nhìn vốn nghiêm nghị chỉ cần chiếu vào cô nàng nọ lại tự khắc dịu dàng.
"Thế mà anh cứ nghĩ em không thích kiểu cách." Trường Anh lên tiếng, giọng điệu pha chút đùa giỡn.
"Con gái mà, đến độ nào đó cũng điệu đà hơn." Hân cũng đáp lại điềm tĩnh, ánh nhìn đã chẳng còn xao động nữa.
Anh bước đến gần cô hơn, nhìn trúng vào con thú bông trên tay cô gái.
Anh quen cô đã lâu nhưng đến giờ cũng phải nghi hoặc liệu anh có thực sự hiểu con người trước mặt mình không. Một cô gái độc lập, cứng cỏi và quyết liệt và một cô nàng trẻ con, hay cười hoàn toàn không có sự tương đồng.
"Đúng là lớn rồi nên thay đổi nhiều."
Hân thấy anh nhìn vào món đồ trên tay thì gật gù: "Tự nhiên cảm thấy thích, có lẽ là đúng lúc."
Câu nói vu vơ không có căn cứ đến cả Gia Hân còn không rõ nghĩa nhưng lại khiến Trường Anh nghe một lần là hiểu.
Bàn tay anh siết chặt lại, giọng điệu có phần tha thiết: "Nếu có thể, anh chỉ cần một lần nữa..."
"Em biết nếu nói ra sẽ khiến anh khó chịu. Nhưng anh cũng hiểu từ đầu với em không có từ nếu."
Cô nàng Gia Hân là người kiên định, dù trước có luyến tiếc, mong mỏi như thế nào, một khi đã quyết định từ bỏ thì không ngoái đầu lại nữa.
Đến tận thời khắc ấy khi đối diện với bóng hình xưa, cô gái mới nhận ra thứ bản thân lưu luyến bấy lâu nay chỉ là kỉ niệm.
Chỉ có hồi ức đẹp đẽ mới khiến người ta xao động.
Mà với Hân thì hồi ức chỉ để cất giữ và tưởng niệm, không phải thứ có thể mang theo cả đời phía trước. Cho nên cô không tiếc, càng không muốn bám víu mãi.
Cô gái mỉm cười nhìn Trường Anh, âm thanh vẫn êm ả: "Em là đứa cứng đầu lại bảo thủ nên em có làm gì cũng không phải do anh. Trong chuyện này em thấy không ai sai cả, chỉ là bọn mình không hợp với loại tình cảm đấy."
Dứt lời, cô gái bấm nhẹ ngón tay rồi bật cười: "Một đứa đòi hỏi quá mức với một người ưu tiên công việc thì khó mà hoà hợp được. Nhất là với hai đứa bướng có tiếng như anh và em."
Đó là âm vang dịu dàng đi cùng âm hưởng vui đùa nhưng lại đẩy Trường Anh xuống đáy vực.
Hai người ấy không phải bất đồng về quan điểm, cũng không phải mâu thuẫn nặng nề. Họ chỉ đơn giản là không đáp ứng được nhu cầu của nhau, không còn tìm được lối đi chung và rồi kết thúc trong êm đẹp. Chẳng ai sai cũng không có điều gì là sai lầm.
Nguyễn Duy Trường Anh và Trần Gia Hân của tháng năm cấp ba cứ thế mà vĩnh viễn tồn tại trong kí ức và chỉ còn là hồi ức mà thôi.
Anh ngước nhìn cánh hoa đã vụt mất từ chính tay mình, bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng. Dù cho làn gió đông hống hách có khiến mái tóc cô gái rối bời, đến câu "Tóc em rối rồi!" anh cũng không cất lên được nữa.
Anh lại quay lưng rời đi, khung cảnh lúc ấy so với bây giờ đều y hệt. Duy chỉ có cảm xúc và tâm trạng của Hân là thay đổi, từng đoạn vương vấn, nặng trĩu cũng để cho gió cuốn đi, chẳng buồn níu lại.
Ngón tay dài thanh mảnh của chàng trai vuốt lấy mái tóc mai, nụ cười rạng rỡ như đoá hướng dương nở rộ len lỏi từng chút vào trái tim cứng rắn ấy.
"Trời bắt đầu lạnh rồi. Về thôi." Gia Hưng lên tiếng.
Cô gái siết lấy con thú nhồi bông, thở ra làn khói trắng trôi nổi trong không trung.
"Về thôi."
Cô gái xoay người bước đi, phó thác từng mảnh kỉ niệm vụn vỡ mà không hề hay biết dòng suy nghĩ trong đầu của con người ấy lại theo chiều hướng đối lập.
Hưng không nhìn được ánh mắt đoạn tuyệt của cô, càng không thể biết được cô đã dứt khoát buông tay quá khứ.
Chỉ là thấy cô nàng đứng với anh chàng ấy rất hợp. Y như lời người ta luôn nói về họ. "Trai tài gái sắc".