Sau khi lên phòng tắm rửa thay quần áo, Hắc Phàm xuống dưới nhà cùng Quách Mẫn Nghi ăn trưa, thế nhưng đồ ăn trên bàn không thấy đâu, chỉ thấy cô đang lấp ló bên cửa sổ nhìn về phía biệt thự lão Hắc.
Hắc Phàm cởi trần đi đến sau lưng Quách Mẫn Nghi, cùng nhìn qua phía biệt thự bên kia, bất ngờ lên tiếng hỏi: “Em xem gì vậy?”
Quách Mẫn Nghi giật mình ôm ngực, sau vài giây cô mới chầm chậm quay sang nhìn anh. Dù trong nhà chỉ có hai người nhưng cô vẫn thì thầm nói nhỏ: “Hắc gia vừa về đã quát la ầm ĩ, chẳng biết Hoa Châu lại tiếp tục gây chuyện gì.”
“Còn chuyện gì, những hình ảnh lần trước chụp trộm anh với Trần Phi ở chung cư, thêm bản kết quả giám định sức khỏe ba tháng trước anh đưa Tô Hải đều gộp chung thành một video phát trong cuộc họp. Ông ta nghe xúi giục từ người phụ nữ kia, cuối cùng bị anh lật ngược tình thế còn chuẩn bị mất chức, quát la thôi thì đã quá nhẹ.”
Nghe Hắc Phàm kể, Quách Mẫn Nghi ngạc nhiên há hốc, nét mặt cũng ẩn hiện sự khó chịu: “Hắc gia làm đến như vậy luôn sao? Ông ấy không xem anh là con hay sao lại nghe lời người ngoài dùng trò đó để dìm anh chứ?”
Thấy Quách Mẫn Nghi cau có bực dọc, Hắc Phàm chỉ bình thản cong môi cười, giữa anh và lão Hắc sớm đã trở mặt, quan hệ cha con kia cũng chỉ là cái danh, thế nên căn bản không thể khiến anh buồn lòng.
Giữa lúc Hắc Phàm đang nghĩ ngợi, cánh tay anh bỗng dưng bị lay mạnh. Quách Mẫn Nghi đứng đối diện gần sát, cô ngước mặt lên nhìn anh, lo lắng hỏi: “Còn Tô Hải thế nào? Nhỡ anh ta trả thù làm sao?”
“Anh ta là người có ăn học, ắt sẽ biết tự chừa đường lui. Hơn nữa chúng ta đang giữ điểm yếu của anh ta, cho nên người cần lo lắng không phải chúng ta.”
“Cũng phải.”
Quách Mẫn Nghi đăm chiêu gật gù, Hắc Phàm bỗng cúi người hôn lên môi cô một cái, hạ giọng nhắc: “Đi ăn đi, anh đói rồi. Lát nữa hai giờ chúng ta phải ra ngoài.”
Nói xong không đợi Quách Mẫn Nghi trả lời, Hắc Phàm đã ung dung quay người đi vào bếp. Cô khó hiểu dõi mắt theo anh, vẫn chưa kịp hiểu được vấn đề vội chạy theo phía sau.
“Chúng ta? Chúng ta đi đâu chứ?”
Hắc Phàm thong thả kéo ghế ngồi xuống bàn ăn chờ đợi, ẩn ý đáp: “Em nói xem?”
Bắt gặp biểu cảm đắc thắng của Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi lập tức nhận ra anh đang ám chỉ đến bản giao kèo trước đó.
Quả nhiên, làm gì thì làm vẫn nên tin tưởng vào trực giác ban đầu, cố chấp chỉ tự làm hại bản thân.
Quách Mẫn Nghi đến đứng bên cạnh Hắc Phàm, tỏ ra ũ rũ nhỏ giọng: “Em sai rồi.”
“Ngay từ đầu em đã sai rồi.”
Nói một câu bị Hắc Phàm phũ một câu, Quách Mẫn Nghi lén lút lườm anh, vẫn cố tìm cách tránh né: “Dù sao chuyện kết hôn cũng không phải chuyện đùa, anh không thấy như thế này là quá gấp sao?”
Hắc Phàm không có chút nào gọi là bị đá động, anh bình thản gác một tay lên bàn chống cằm, từ tốn đáp: “Chuyện này chúng ta đã bàn bạc vào tuần trước, hơn nữa chính em là người tự nguyện ký tên lăn tay kia mà?”
Cãi không lại, Quách Mẫn Nghi cố tình bày ra vẻ mặt đáng thương cam chịu, giọng nói cũng bộc lộ sự không cam tâm: “Tại sao lúc nào em cũng là người phải chịu thua anh chứ?”
“Không, em thắng rồi.” Hắc Phàm nghe thấy liền phủ nhận. Anh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, thật lòng nói: “Chính vì chiến thắng, em mới trở thành người duy nhất lấy được anh.”
Lần này, Quách Mẫn Nghi không cãi được nữa, bởi cô đã thật sự tâm phục khẩu phục.
Sau khi cho Hắc Phàm ăn mì gói vì chưa kịp nấu cơm, Quách Mẫn Nghi cùng anh trở lên phòng xem anh sắp xếp triển khai kế hoạch tiếp theo.
Tạm thời Tô Hải đang bị nắm thóp, chưa kể còn bị Quách Mẫn Nghi gây thương tích, hơn nữa Trần Phi cũng đã giúp cho người theo dõi động thái của anh ta, nên tạm thời Tô Hải sẽ không manh động.
Tô Hải có sự nghiệp vững chắc, cũng từng bỏ ra thời gian dài để phấn đấu, nếu cho anh ta cơ hội quay đầu thì khả năng cao anh ta vẫn sẽ biết điều, nhưng Hoa Châu thì không.
Trong lúc Hắc Phàm kiểm tra lại bằng chứng ghi âm và video về Tô Hải trên máy tính, anh khẽ lên tiếng nhắc Quách Mẫn Nghi đang đứng phía sau đặt cằm lên vai anh.
“Trong thời gian này Hoa Châu không liên lạc được với Tô Hải, người ngu dốt như cô ta chắc chắn sẽ làm liều mà nhắm đến em. Thời điểm hiện tại em phải cẩn trọng hơn, anh còn phải lo chuyện công ty nên không thể ở bên cạnh em suốt ngày như trước đây.”
Khi được Hắc Phàm quan tâm nhắc nhở, Quách Mẫn Nghi không những không lo lắng, ngược lại cô còn có chút hào hứng: “Vậy... em làm gì cô ta cũng được phải không?”
Nghe thấy giọng điệu có phần hí hửng của Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm hơi nghiêng đầu nhìn cô, hoài nghi dò xét: “Anh nói em phản kháng là để bảo vệ bản thân, không phải để em chủ động đi đánh nhau với người ta đâu.”
Quách Mẫn Nghi ngoảnh mặt làm ngơ, vu vơ đáp: “Em không biết, anh có cách xử lý của anh, em có cách xử lý của em, miễn sao anh giữ đúng lời hứa dọn dẹp hậu quả cho em là được rồi.”
Hắc Phàm: “...”