Ngay khi nhìn thấy Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm vội chạy đến ngồi xổm trước mặt cô trong tâm trạng thấp thỏm, anh vừa giơ tay sờ mặt mũi cô, vừa lo lắng hỏi: “Em có sao không?”
Biểu cảm Quách Mẫn Nghi có hơi ngẩn ngơ, nghe hỏi cô chỉ thẫn thờ lắc đầu, bỗng nhiên môi dưới của cô cũng hơi trề ra, nghiêm túc nói: “Thiếu gia, em muốn nôn, em muốn về nhà tắm.”
Nghe thấy những lời này, Hắc Phàm lập tức lấy hơi lên, ấn đường cũng nhíu chặt lại đầy phẫn nộ, thế nhưng khi nói chuyện với Quách Mẫn Nghi vẫn là giọng điệu dịu dàng.
“Hắn ta động vào em rồi sao? Chẳng phải anh đã nói hậu quả để anh dọn, sao em không chống trả?”
Trái ngược với thái độ có phần nóng nảy của Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi vẫn giữ trạng thái không cảm xúc như lúc đầu. Cô chợt cầm lấy bàn tay của Hắc Phàm, sau đó nhét chiếc USB nhỏ vào lòng bàn tay anh, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng phủ nhận.
“Anh ta vừa động vào thì em đã cứa cho anh ta một dao vào cổ rồi. Anh về xem cái này đi rồi biết, còn bây giờ đừng hỏi em nữa, em thật sự rất buồn nôn.”
Nói rồi Quách Mẫn Nghi lôi cây bút ghi âm giấu trong áo bàn giao cho Hắc Phàm: “Em đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Hắc Phàm giương mắt hoang mang nhìn Quách Mẫn Nghi rồi nhìn xuống chiếc USB và bút ghi âm trong tay. Ban đầu anh vốn chỉ đưa cô mỗi bút ghi âm, về sự tồn tại của chiếc USB này anh hoàn toàn không biết, hơn nữa rốt cuộc bên trong chứa thứ gì lại khiến cô buồn nôn?
Trong lúc Hắc Phàm hỏi han Quách Mẫn Nghi bên ngoài, Trần Phi cũng tranh thủ thời gian vào trong nhà Tô Hải kiểm tra tình hình.
Bên trong nhà Tô Hải lúc này là ba bốn người đàn ông trạc tuổi đang bới tung mọi thứ, tất cả đều là bạn bè được nhờ đến hỗ trợ và bảo vệ Quách Mẫn Nghi.
Riêng Tô Hải lúc này đã bị đánh ngất, trên cổ bị rạch một đường nhỏ rướm máu, mặt mũi anh ta cũng xuất hiện vài vết tím đỏ.
Thấy vết rạch cùng mặt mũi bị bầm dập của Tô Hải, Trần Phi bất giác thở dài than phiền: “Tao đã dặn đừng gây thương tích bên ngoài, nhỡ cảnh sát điều tra hỏi đến thì sao đây?”
Nghe Trần Phi than vãn, một người trong nhóm người đàn ông kia liền lên tiếng giải oan: “Tụi tao có đánh hắn ta đâu, vừa nghe tiếng hét của Mẫn Nghi lập tức xông vào, ai ngờ người tụi tao phải bảo vệ là hắn ta đấy.”
“Hả? Là ý gì?”
Trông thấy vẻ mặt khó hiểu của Trần Phi, người kia hạ giọng cảm thán: “Cô bé ấy nhìn nhỏ con nhưng hung dữ lắm.”
Nắm được sự tình, Trần Phi không nhịn được bật cười thành tiếng. Quả nhiên như Hắc Phàm vẫn hay khoe khoang, thế giới của Quách Mẫn Nghi luôn tôn thờ anh hàng đầu.
Sau khi dọn dẹp hiện trường và lấy đi đoạn ghi hình từ camera an ninh, tất cả đồng loạt giải tán để lại Tô Hải vẫn còn bất tỉnh tự chờ xe cấp cứu đến.
Từ chung cư trở về thẳng biệt thự, khi xe vừa dừng lại trong sân, Quách Mẫn Nghi đã vội vàng xông cửa chạy ào vào nhà. Trước phản ứng này của cô, cả Hắc Phàm lẫn Trần Phi dù không muốn nghi cũng phải ngờ rằng Tô Hải đã động chạm đến cơ thể của cô.
Sau khi vào nhà, Hắc Phàm đi lấy laptop để gắn USB được Quách Mẫn Nghi đưa cho trước đó kiểm tra. Cùng ngồi trong phòng khách, cả anh và Trần Phi đều tập trung cao độ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Cửa sổ rất nhanh đã xuất hiện, bên trong bộ nhớ USB hiện thẳng ra file chứa đầy những video có thời lượng dài. Hắc Phàm nhấn đúp chuột mở thử video đầu tiên, hình ảnh cay mắt lập tức hiện lên, âm thanh nhức tai cũng vang lên sống động.
Lúc này, Hắc Phàm cùng Trần Phi không hẹn cùng xoay đầu nhìn nhau, ngoại trừ cười ẩn ý ra, cả hai không hé môi nửa lời.
Cá nhân Hắc Phàm vừa thấy video cũng đã hiểu được phản ứng của Quách Mẫn Nghi khi nãy, thế nên dù đang xem clip nóng anh vẫn chỉ cảm thấy buồn cười.
Có lẽ vì đề phòng Hoa Châu phản bội, Tô Hải đã quay lén mỗi lần gần gũi thân mật. Đáng nói, giữa những video “nội dung đen” của Tô Hải cùng Hoa Châu, có cả cùng với những người phụ nữ khác lại lọt vào vài video giữa anh ta và Triệu Vân.
Ngay khi thấy có mặt Triệu Vân, Trần Phi lúc này chậc lưỡi vài cái, ngoài mặt tỏ ra tiếc nuối: “Xinh đẹp, nhà giàu, giỏi giang lại sống quá buông thả, thật đáng tiếc.”
Hắc Phàm nghe xong cũng chẳng nói gì, có điều từ nụ cười đến ánh mắt của anh lại thoáng toát lên sự gian xảo pha lẫn sự đắc thắng.
Tầm vài phút sau, Quách Mẫn Nghi từ trên lầu đi xuống, cô đã tắm rửa thay quần áo xong, đầu tóc cũng gội sạch nhưng chưa lau khô.
Lúc đi đến chỗ Hắc Phàm và Trần Phi đang ngồi, Quách Mẫn Nghi mặt nhăn mày nhó khó chịu càm ràm: “Ghê quá, bọn họ rãi ADN khắp nơi, em ngồi lên sofa không biết có bị dính không nữa.”
Hắc Phàm không những không đồng cảm trấn an, ngược lại còn tươi cười đưa một tay về phía Quách Mẫn Nghi. Hiểu ý, cô đi thẳng đến ngồi dưới sàn giữa hai chân anh để anh giúp lau tóc.
Vừa ngồi xuống đã thấy file đang mở trên màn hình máy tính, Quách Mẫn Nghi lại tiếp tục lèm bèm: “Đúng là bất ngờ, ngay cả Triệu Vân cũng dính líu đến Tô Hải. Nhưng mà quan hệ lung tung như vậy họ không sợ bị mắc bệnh sao, nghĩ tới em đã buồn nôn.”
Hắc Phàm vẫn tiếp tục im lặng không ý kiến, anh thuần thục dùng khăn lau tóc cho cô.
Mặt khác, Trần Phi âm thầm quan sát Quách Mẫn Nghi, tiếp đó lên tiếng dò hỏi: “Nhưng mà sao em tìm được USB này vậy?”
“Lúc em tới, anh ta đang truyền dữ liệu nửa chừng. Xử lý anh ta xong em chỉ định tìm bằng chứng anh ta qua lại với Hoa Châu, nào ngờ vừa vào phòng làm việc đã thấy mấy cái này đập vào mắt, thật đáng sợ."
Lắng nghe Quách Mẫn Nghi nói, Trần Phi không kìm được bật cười, mặc dù rất muốn trêu chọc nhưng chuyện tắt đèn riêng tư dẫu sao cũng là đề tài nhạy cảm, tốt hơn vẫn không nên đùa quá trớn.
Nói chuyện thêm vài câu, Trần Phi phải trở lại công ty, hơn nữa còn phải giúp Hắc Phàm theo dõi động thái phía bên Tô Hải.
Ngay lúc Trần Phi vừa rời khỏi, Quách Mẫn Nghi đã vội xoay đầu hỏi Hắc Phàm về kết quả cuộc họp. Tuy nhiên, đã về đến nhà anh không còn muốn nhắc đến công việc, bởi hiện tại còn chuyện quan trọng hơn để bàn.
Hắc Phàm không nói không rằng nhấc Quách Mẫn Nghi ngồi lên đùi mình, sau đó anh nhướng mắt về phía laptop trên bàn, ẩn ý nhắc: “Anh thắng rồi.”
“Dạ?” Quách Mẫn Nghi hơi ngạc nhiên thốt lên, nhưng chỉ vài giây sau cô liền hiểu ra anh đang ám chỉ đến Triệu Vân.
Thua kèo một cách thê thảm, Quách Mẫn Nghi tuy thừa biết không còn đường chạy nhưng vẫn cố lảng đi.
“Mà sao anh lại biết con người thật của Triệu Vân?”
“Ban đầu cô ta là do Tô Hải giới thiệu cho mẹ mà.” Hắc Phàm điềm tĩnh giải thích: “Lúc cô ta tìm gặp anh, đồng nghĩa bọn họ đã bắt tay dọn đường, giúp Hoa Châu bước chân vào nhà họ Hắc hợp pháp để có quyền thừa kế. Anh chỉ thuận nước đẩy thuyền, tiện thể giúp chính mình lấy được vợ.”
Nói xa nói gần cũng bị nhắc khéo, Quách Mẫn Nghi tỏ ra ân hận vòng hai tay ôm cổ anh, chân thành nài nỉ: “Thiếu gia, em sai rồi, lẽ ra em không nên nghi ngờ anh.”
Hai khoé môi của Hắc Phàm giương lên cao, anh khẽ xoay mặt hôn lên cổ Quách Mẫn Nghi, từ tốn đáp: “Không sao, dù gì em cũng là người thua, anh không trách em thêm đâu. Nhưng quân tử phải nhất ngôn, câu này do chính miệng em nói đó.”
Quách Mẫn Nghi nghe tới liền vội vã lắc đầu, trở mặt phủ nhận toàn bộ: “Em không phải quân tử, em là tiểu nhân.”
Hắc Phàm cười cười không vội phản bác, anh giơ tay gấp màn hình laptop rồi cầm lên, sau đó đứng dậy bế theo Quách Mẫn Nghi đang ôm phía trước người mình đi lên lầu.
Vừa đi, anh vừa thản nhiên ra đòn chí mạng: “Thế làm phiền tiểu nhân giúp quân tử sinh vài đứa tiểu tử.”
Quách Mẫn Nghi: “...”