Nghịch Trần

Chương 40: Trường Xuân Công Chúa Hồ Phi Linh




Chiều vừa đến, Long Xà thành không khí có chút yên ắng. gió bắc ảm đạm tràn về. Chu An sở tác sở vi triệt để khiến đông đảo tu sĩ chấn kinh.Một chiêu đánh bại Đình thành chủ, áp đảo Tửu công tử, dọa chạy Kim Đan lão quái. Thành tích như vậy quả thật khiến người ta hít thở không thông.

Kim Đan phía dưới, người thứ nhất. Rất nhiều tu sĩ lẫn ma tu đều không hẹn mà khẳng định điều này.

Cũng rất nhiều thế lực bắt tay tìm hiểu lại lịch hắn, để xem hắn là Đại Nam quốc thế lực nào anh tài xuất sơn. Chỉ tiếc, chưa ai tìm được gì cả, bởi vì Chu An cứ như thế tự dưng xuất hiện.

Mọi người đều đặt chú ý lên Thanh La cung, bởi vì Chu An lần đầu xuất hiện là đi cùng cung này đại trưởng lão Vũ Nghê Thường.

Cũng có người dựa vào cuộc nói chuyện giữa Chu An và Tửu công tử, suy đoán hắn đến từ một thế lực lớn nào đó ở Đại Minh triều, dồn dập hít hơi khí lạnh.

Tuy chưa chắc chắn, nhưng chẳng ai dám coi nhẹ Chu An cả.

Đây là một loại uy vọng, so với những tông môn tiểu bối kia, phải để người ta kiêng kị hơn nhiều.

Tu chân giới, bối cảnh, mặt mũi cũng chỉ là một phần, thực lực chân chính mới đảm bảo hoành hành ngang dọc được. Tỷ như Đại Nam quốc hạ cấp tu chân quốc, chiến lực cao nhất là Kim Đan đỉnh cao tu sĩ chừng ấy, mà có cấp Kim đan chân nhân cấp chiến lực đã xem như đỉnh cấp nhất rồi. Mặc dù bao nhiêu tông môn san sát nhưng cũng ít ai đi trêu chọc hư hư thực thực một người sở hữu thực lực như thế.

……………..

Phủ thành chủ phía bắc, tọa lạc tòa nhạc viện ma khí âm u.

Bên trong ngồi một nhóm người mặt mày khó coi đang bàn luận. Phía dưới ghế ngồi chừng 8 tên ma tu mặc áo đen, mặt mày hung ác, tu vi hầu hết là Thông mạch cảnh đỉnh cao, trong đó hai tên có tu vi Khai Trần cảnh sơ kỳ.

Lại nhìn phí trên chính đường ngồi bên trái là một lão giả thân hình thấp bé mặt mày xấu xí, đang nghiến răng nghiến lợi.

Đối diện gã là một tên âm nhu công tử, đôi mắt hiểm độc lóe lên, tựa hồ đang tính toán cái gì.

Nhìn thấy hai vị chủ sự tâm tình trầm trọng, phía dưới tám tên đệ tử đều im lặng phăng phắc bầu không khí nặng nề khó chịu.

“Mặc kệ tiểu tử kia có bối cảnh ra sao, dám giết ta Bách Qủy tông người, đều phải chết”

Bên canh thấp bé lão giả ngẫm nghĩ hồi lâu mới âm trầm đập bàn nói. Lão ta chính là Lệ Quân Tử vừa sáng bị Chu An đánh chạy, không chỉ chẳng làm được gì hắn, còn triệt để mất sạch mặt mũi. Thực ra lúc trước giao đấu, vì sợ pháp bảo bị đoạt mất nên lão ta vội vàng chạy đi, nếu ở lại, thì kết quả ai thua ai thắng vẫn chưa biết.

Có điều thua cuối cùng vẫn là thua, gã quyết tâm lấy về danh dự. Nhưng đúng hơn gã vẫn là tham luyến trên tay hắn Địa hỏa, kim kiếm với cả chiếc gương đồng. Chỉ cần lấy được những vật này, đừng nói địa vị của gã ở Bách Qủy Tông sẽ tăng cao, thậm chí tại toàn Đại Nam quốc cũng có quyền nói chuyện. Cho nên những món đồ này gã quyết lấy được.

Mà bên cạnh lão vị âm nhu công tử khóe miệng vừa nhếch, cười nhạt chầm chậm đánh giá Lệ Quân tử biểu hiện. Danh xưng hiển hách Đại Nam tứ công tử Qủy công tử. Hắn là người tâm cơ thâm trầm, nhiều mưu mô, lòng dạ độc ác, vừa nhìn trước mặt vị Ngũ trưởng lão đứng ngồi không yên liền biết nhất định sự việc không đơn giản.

Hắn biết tính tình của họ Lệ, vốn là kẻ tiểu nhân, làm thế nào lại khăng khăng muốn báo thù cho một kẻ bạn hờ Tiền Xuân Thu cơ chứ. Nhất định là lão đánh chủ ý lên vật gì hoặc điều gì đó từ họ Tiền, mà có lẽ là bị gã Chu An kia chiếm lấy nên trăm ngàn kế muốn chiếm được.

Một thứ để đường đường Kim Đan lão quái đứng ngồi không yên, tất nhiên là bảo vật quý giá rồi, hừm ma môn có thực lực thì mới có quyền tranh cướp đồ vật. Đồ trên người tiểu tử kia nên rơi vào tay ta mới đúng.

Khóe miệng vừa kéo, hắn nhàn nhạt nói: “Trưởng lão yên tâm, ta đã có kể hoạch bắt kẻ này”

…………….

Bên đối diện phủ thành chủ đại sảnh

Đình Bá Khánh một mặt thưởng thức Hương trầm mộc trà thơm, ngón tay gõ bàn gỗ, tuy khuôn mặt khí định thần nhàn nhưng ngón tay thì gõ dồn dập một chút, nói rõ hắn nội tâm vốn không bình tĩnh. Hắn ban đầu vốn chẳng nghĩ Thanh La cung sẽ tham gia lần này thịnh hội. Không ngờ giữa đường giết ra một Chu An. Mà theo như lời Vũ Văn Công Thiên, người này có bối cảnh sâu sắc thậm chí cao hơn so với toàn bộ Đại Nam triều.

Tu sĩ già dặn ít có kẻ ngu si.

Hôm nay Chu An biểu hiện như thế phách lối, chiến lực càng là nghịch thiên, mục đích đầu tiên là giúp Thanh La Môn ra mặt, thứ hai là dọa lui một vài kẻ không có mắt. Chu An lấy sức một mình đè đánh hai người bọn hắn, càng dọa chạy một tên Kim đan lão quái, tuy rằng họ Lệ vừa Kết đan chưa lâu, nhưng cũng là chân chính chân nhân rồi. Kẻ này luận chiến lực có thể nói dưới Kim đan người thứ nhất, e sơ rằng những kia lâu năm lão quái rat ay đều chưa chắc có thể bắt giữ người.

Nói tóm lại, thể hiện ra chiến lực mạnh mẽ, tính cách ngang tàng, cùng mơ hồ thâm sâu bối cảnh để chấn nhiếp vài người. Cái gọi là đả thương địch thủ mười ngón, không bằng đoạn hắn một chỉ, dùng Đại Nam quốc các thế lực lực lượng, nếu không bắt nổi Chu An, giết hắn không chết , lại đắc tội người này, thật là chẳng khôn ngoan!

Cho nên bản thân cần phải cẩn thận đối đãi.

Mà thế đéo nào kẻ ngu mù mắt đầu tiên là con trai mình mới khổ cơ chứ.

“Hazza…phiền phức đây…”

Xác thực phiền phức, nếu Chu An thực lực, vẻn vẹn Giả đan cảnh, với cả tán tu không có thể lực gì. Mình muốn bóp liền bóp chết cả trăm lầm. Ai biết đâu hắn càng là sâu không lường được, ẩn ẩn hậu trường kinh người cơ chứ. Xem ra đối đãi với Thanh La cung, đừng nên như cũ hời hợt, cần có khác đối sách.

“Đau đầu nha..”

Đình Bá Khánh nhíu mày nhấm nháp ngụm trà thơm, chợt liếc mắt nhìn sang bên ngoài cửa, khóe miệng vừa co quắp, xong vội thay đổi sắc mặt mỉm cười hiền lành.

“Ra mắt công chúa điện hạ, thứ lỗi lão phu tập trung suy nghĩ chưa tiếp đón từ xa”

Thì ra trong lúc hắn đang suy nghĩ, từ ngoài đi vào một vị thiếu nữ áo hồng, tuổi chừng 16, 17 vóc người uyển chuyển duyên dáng, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trắng đen rõ ràng. Nàng tư thế ngạo kiều, tay trái cầm roi khua khua, trông có vẻ không mấy cao hứng. Phía sau nàng đi theo một lão nhân độ tuổi lục tuần, khí tức ẩn ẩn, Đình Bá Khánh vừa hay cảm nhận thình lình người này tu vi thâm sâu đạt tới Giả Đan đỉnh cao. Giả Đan cao thủ cũng phân chia cao thấp, tính theo từng Bách pháp lực. Bình thường tu sĩ mới đạt cảnh này pháp lực ước chừng 5 Bách, muốn đạt 8 Bách thì mới coi là Giả Đan đỉnh cao. Mà trước mặt vị này Uông lão thình lình có tu vi đó.

Nhìn trước mặt vị xinh đẹp công chúa đang tâm phiền khí nóng bộ dạng, Đình Bá Khánh cười đau khổ.

Nàng là hòn ngọc quý trên tay hoàng đế, Trường Xuân công chúa Hồ Phi Linh, vốn được yêu chiều nên bản tính điêu ngoa tùy hứng. Lần này đại hội, theo hoàng tộc đoàn người mà tới, cũng trọ ngay phủ thành chủ ở trong, không biết dày vò hắn biết bao lần.

“Họ Đình nghe nói hôm nay có kẻ vô sỉ đánh lén Công Thiên ca ca phải không, hắn tên là gì?”

Vừa vào đến nơi, nàng đã chẳng khách khí ngồi tót lên chủ vị ngạo kiều hỏi.

Đình Bá Khánh nụ cười hơi cứng, hắn từ sớm liền biết công chúa yêu thích Tửu công tử, nên nghe người ta bị đánh bại liền cho là vô sỉ đánh lén, song vẫn thành thật gật đầu:

“ Thưa công chúa người này tên là Chu An”

“Chu An, nghe nói ngươi cũng bị hắn đánh lén, hừ hừ quả nhiên là kẻ vô sỉ, hắn đâu rồi?”

Hồ Phi Linh nhe răng cắn môi vô cùng căm tức.

“Hắn ở trong phủ”


“Trong phủ?” Hồ Phỉ Linh trợn mắt: “Ta nhớ chẳng nhầm, hắn đánh con ngươi, đánh ngươi thậm chí đánh Công Thiên ca ca mà người còn rước về trong phủ, ngươi..ngươi lão hỗn đản”

Đình Bá Khánh mặt mo ửng đỏ, xoắn xuýt hỏi:

“Vậy công chúa cảm thấy ta nên xử lý thế nào?”

“Giết….có gì mà xoắn xuýt, hừ hừ, tuy rằng hắn đánh nhau rất có vẻ nhưng mà dám tổn thương con ngươi, ừm dám làm mất mặt Công Thiên ca ca…bản cung thấy hắn không vừa mắt rồi, cái này Chu An, họ Đình, ta giao ngươi phụ trách, mau giết hắn”

Hồ Phỉ Linh căm phẫn chém đinh chặt sắt.

“Ặc” Đình Bá Khánh suýt nữa phun ra ngụm nước, đau khổ nhìn nàng.

Không hổ vang danh cọp cái Trường Xuân công chúa, cứ thích là làm không cần cân nhắc điều gì.

Công chúa cũng quá để mắt họ Đình ta rồi, đừng nói hắn giết chẳng được Chu An, coi như giết được cũng không dám ra tay. Người ta chưa đến 30 tuổi cốt linh, đều đã có Kim Đan chiến lực, thử hỏi Đại Nam quốc chỗ nào đủ sức bồi dưỡng ra đến.

Đình Bá Khánh không hiểu Chu An sau lưng, lớn bao nhiêu năng lượng, nhưng có thể tưởng tượng, nếu tùy tiện đắc tội hắn, sẽ ăn bao nhiêu đau khổ.

Cho nên, Đình Bá Khánh trừ phi là kẻ ngu si, bằng không vạn vạn sẽ tránh đi trêu chọc Chu An, thậm chí, hắn còn muốn ổn thỏa hòa hảo với Chu An đây này.

Mà Hồ Phỉ Linh tuy thân phận cao quý là thật, những cũng giới hạn ở Đại Nam quốc mà thôi, Nhân Hoàng giới rộng lớn vô ngân, chúng ta chỉ là tiểu tiểu một cái hạ cấp trong hơn 400 tu chân quốc ở Đông thổ mà thôi. Đâu thể cứ làm ếch ngồi đáy giếng mãi được.

Lại nhìn vẻ mặt đỏ lên tức giận của nàng, Đình Bá Khánh đau đầu, Công chúa đây rõ ràng là vì Tửu công tử bị đánh bại mà cảm thấy thay gã cảm thấy mất mặt đây. Chứ có quan tâm gì trời đất đâu, mà nàng vốn là hòn ngọc trong tay hoàng đế, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, muốn làm gì thì làm. Coi như Kim Đan lão quái nàng cũng dám chọc. Nhưng mà Chu An kẻ này lai lịch bất minh, trước khi điều tra rõ ràng, hắn làm sao vọng động chém giết.

Vội vàng khuyên can:

“ Công chúa chớ vội, kẻ này lai lịch chưa rõ, ngay cả Vũ Văn công tử đều kiêng kỵ, công chúa khoan hãy chọc tới hắn”

A! Hồ Phỉ Linh trắng mắt, còn lai lịch chưa rõ, còn cả Công Thiên ca ca kiêng kỵ, hừ hừ tên Chu An này thật quá ghê tởm.

“Mặc kệ, ngươi điều tra ra sao thì điều tra, nhưng ta quyết không bỏ qua cho hắn”

Nói rồi đứng dậy, hừ hừ hai tiếng lắc mông liền đi.

Vừa đi được mấy bước liền quay lại hỏi:

“Tên Chu An kia trọ ở đâu?”

“Phía đông cạnh Thúy hồ”


Đình Bá Khánh vội vã trả lời, trả lời xong mới giật mình vỗ má, chết rồi bằng tính cách của công chúa chắc hẳn sẽ đi tìm Chu An phiền phức. Thôi thôi để nàng đi thôi, dù sao thân phận của nàng ở Đại Nam quốc, Chu An kia nếu biết điều hẳn cũng không dám hạ nặng tay.