Có đánh nhau thì mới có quen biết, Đình Bá Khánh tu đạo mấy trăm năm sao không biết tiến thối lựa thời cơ chứ. Đã Vũ Nghê Thường cho hắn xuống bậc thang, liền thay đổi giọng điệu ân cần xin lỗi, cũng như tận tình mời chào Chu An mấy người tới phủ thành chủ.
Chu An cười nhạt, nhìn trước khuôn mặt chân thành mà điệu thấp thái độ, có chút ý vị thâm trường. Thiên hạ tu sĩ, đều là kẻ biết tính toán, con trai mình bị đánh tàn phế, bản thân cũng bị làm mất mặt. Vậy mà nói đổi giọng điệu liền đổi được ngay.
Đã người ta thịnh tình, hắn đây chẳng làm cái gì thanh cao từ chối , hỏi ý kiến ba nàng liền theo hai người Đình Bá Khánh về phủ.
Lùm xùm xung đột, cứ như thế đầu voi đuôi chuột kết thúc, nhưng có thật sư kết thúc hay chăng thì chẳng ai biết. Đổi lại hôm nay người khác Khai Trần tu sĩ, đánh con trai thành chủ, liền không chết cũng bị lột da, nhưng Chu An thì càng được mời mọc, khách khí. Tất cả âu cũng do thực lực quyết định mà thôi, tu chân giới mạnh được yếu thua, đã bước ra giang hồ, thực lực kém thì nửa bước khó đi, thực lực mạnh muôn người kính ngưỡng.
Nhưng Chu An chưa bao giờ tự phụ bản thân, hắn hòa nhã đáp ứng lời mời tưởng chừng quên mất vừa rồi xích mích, nội tâm thì chưa bao giờ bỏ dỡ cảnh giác.
………………………………
Phủ thành chủ to lớn phi thường, phân làm nội viện ngoại viện. Ngoại viên bao quát mấy dãy nhà để nô bộc, gia tướng nơi ở. Nội viện phủ ngăn cách bởi cánh cổng lớn, có tường cao hai trượng sơn son thiếp vàng, phía trước là một cái sân rộng rãi, bên phải tươi mát hồ nước lớn.
Vừa bước vào phủ, Chu An liền cảm giác được 3, 4 cỗ khí tức dò xét, hẳn nhiên mấy Kim Đan lão quái của các thế lực đang trụ tại nơi đây.
Đình Bá Khánh đi trước, giống như thân hữu lâu năm, nhiệt tình giới thiệu:
“Bên kia giả sơn dãy phòng là nơi ở của Trường Không Tử tiền bối, cùng Tản viên cốc đệ tử”
“Bên kia là nơi ở của Thanh sơn tông Thanh Tùng tiền bối cùng chúng nhân”
………
Xong lại chỉ về đối diện phía hồ nước bảo:
“Phía bên này là nơi ở của Bách Qủy tông đội ngũ, do Lệ Tiền bối dẫn đầu, lúc nãy Chu lão đệ có gặp qua”
………..
A! Chu An tương đương bất ngờ, không nghĩ Đại Nam quốc mấy cái thế lực lớn Kim Đan lão quái đều tập trung ở đây, Tản Viên cốc, Thanh Sơn Tông, Đan vương các, Bách quỷ tông, chỉ thiếu vài thế lực nữa liền đầy đủ. Thú vị, thật thú vị. Mà vị trước mặt Đình thành chủ, càng ân cần gọi hắn Chu lão đệ, thật thân quen. Haha.
Như đón ý Chu An, Đình Bá Khánh cười hàm hậu giải thích thêm: “Hôm trước Song Tu điện, Táng Thi tông, Độc Ma tông…mấy vị tiền bối cũng đến qua, nhưng sau đó đã chuyển ra ngoài”
Chu An gật đầu, tiếp bước hắn đi vào giữa sân.
Ghé mắt nhìn phía sau, Tửu công tử đang vui vẻ trò chuyện với mấy nữ nhân Thanh La tông, Vũ Nghê Thường còn đỡ đôi chút, lâu ởm ờ vài câu tiếp lời. Còn như Thanh Ngọc, Thanh Trúc thì đã hai mắt tỏa vì sao, cười đùa tí tửng. Cũng phải thôi, Vũ Văn Công Thiên thế nhưng Đại nam tứ công tử, vừa tu vi cao cường vừa phong dật tuấn tú, bao nhiêu thiếu nữ si mê. Lắc đầu cười nhạt, thế quái nào cảm tưởng có mùi đào góc tường ở đâu đây.
“Chu lão đệ với Thanh La cung mấy vị tiên tử, chắc hẳn đi cùng nhau, lão huynh ta tự ý quyết định liền sắp xếp chỗ ở bên cạnh Đan vương cốc, không biết lão đệ thấy thế nào”
“Đạ tạ Đình thành chủ, cứ y như vậy đi”
“Được, vậy các vị đi theo ta”
Đình Bá khánh cười cười dẫn Chu An đám người đi sâu vào trong phủ, qua hồ nước đến rồi một tòa viện có bốn gian phòng nằm khuất dưới làn cây.
“Ồ” Khẽ nhìn thân cây cao hai trượng, lá màu tím tỏa sáng dưới nắng, Chu An hơi khẽ ồ lên.
“Không ngờ quý phủ ngay cả Hương Trầm mộc cũng có trồng nha”
Đình Bá Khánh dõi theo mắt hắn, nhìn lá màu tím cây lớn, thâm ý vị trường nói.
“Chỉ một cây nhỏ mà thôi, không ngờ lão đệ nhận ra tới”
Chu An mỉm cười, chưa biểu lộ gì nhiều. Hương Trầm mộc trên 500 tuổi, chính là Địa cấp hạ phẩm linh vật, hoa này pha trà giúp thanh thần sảng khoái, nhưng nhựa trái cây lại có một công hiệu khác đó là đặc chế Xuân dược.
Địa phẩm Hương Trầm mộc, chế xuân dược ngay cả Kim Đan lão quái cũng không chống đỡ được. Còn như gốc trước mặt, tuổi tác ước chừng 100, 200 năm chỉ đạt Nhân cấp trung phẩm, chưa đáng nhắc đến.
Hương Trầm mộc dược hiệu, tu sĩ ít người quan tâm, thường thường do mấy cái gã tu thải âm bổ dương lão quái mới dụng tâm nghiên cứu. gặp Chu An vừa nhìn đã nhận được tên cây, họ Đình khóe mắt ý tứ sâu xa, xem như gặp người đồng đạo.
Chu An lười cùng hắn phản ứng, khách sáo ít câu liền vào phòng. Mà lẽo đẽo theo đuôi Tửu công tử cũng chắp tay tạm biệt.
Chu An vào phòng, khẽ ghé mình lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Vừa đánh xong mấy trận, khí tức phù phiếm đã ổn đinh. Quả nhiên đánh nhau vẫn là phương pháp tốt nhất để củng cố cảnh giới. Suy nghĩ về thời gian sắp tới, ừm từ trận này đại hội kiếm chút lợi lộc, lại thuận tiện tìm kiếm tiểu tử họ Dương kia giải quyết hậu hoạn.
Chính ma đại hội, Thanh sơn phái tham gia, tên Dương Hải tiểu tử kia có lẽ sẽ đến, thậm chí đang ở ngay trong phủ thành chủ. Ừm, nếu đã như thế, bí mật tìm hiểu đôi chút, kín kẽ ra tay rồi trở về cùng Ngọc Giao. Ra đi mấy hôm, cảm giác nhớ tiểu nha đầu này rồi.
Cốc cốc, cửa phòng có tiếng gõ, Chu An khẽ mở mắt, thần thức lướt qua, thấy đang xoắn xuýt bên ngoài Vũ Nghê Thường. Duỗi mình ngồi dậy mở cửa.
“Chúng ta tản bộ một chút đi” Vũ Nghê Thường ngữ khí, lạnh nhạt pha trộn hiếm hoi một tia gượng gạo.
“Ừm”
Chu An gật đầu, đẩy cửa đi ra trước, nhìn cũng không nhìn nàng nhiều vài lần. Vũ Nghê Thường hơi xíu nhíu mày, cảm thấy khó chịu, mình tuyệt sắc dung mạo, được xưng Thanh La tịnh đế song liên, Đại Nam quốc bao nhiêu người theo đuổi. Vậy mà người này, cứ như thế lạnh nhạt, lại nghĩ đến lần đó hắn nhìn thấy sạch người mình, mà vẫn tâm chính không loạn. Cảm khái, không lẽ Chu đạo hữu bị yếu sinh lý. A ta đang nghĩ gì đây, khẽ gắt, hai má chớm hồng hào, thả mình cùng Chu An tản bộ.
Hai người đi bộ dọc theo hồ sen, Chu An đi trước nàng đi sau, đi khá lâu mà chưa ai nói gì.
Đi qua hàng liễu, cơn gió phả qua mặt hồ, Vũ Nghê Thường cắn môi, chưa biết ra sao mở miệng. Nàng muốn nhờ hắn giúp đỡ, nhưng cảm thấy thật khó khăn.
Lần thứ nhất gặp mặt, nàng và hai nữ gặp nạn, hắn không thèm giúp đỡ quay đầu bỏ chạy, thật tâm địa sắt đá. Sau đó cùng nhau chống địch, là vì bất đắc dĩ mà thôi, hộ tống các nàng tới đây, coi như hoàn thành nghĩa vụ. Nhưng mà vừa đến phủ thành chủ, liền cảm nhận được, Đại Nam quốc mấy thế lực lớn đều có Kim Đan lão quái, Thanh La cung chỉ mỗi nàng quả thật yếu thế.
“Vũ tiên tử, nếu có việc liền nói thẳng, mặt mày xoắn xuýt chẳng lẽ cần đi đại tiện sao?” Phía trước Chu An chợt xuất ngôn.
“Ngươi….ngươi sao thô tục như vậy”
Vũ Nghê Thường mặt đẹp đỏ bừng, khẽ gắt, lời nói khinh bạc như thế sao có thể xuất ngôn tùy tiện được.
Hai người tiếp tục im lặng đi về phía trước.
“Đi được nửa hồ sen rồi…” Chu An nhíu mày
“Ừm” Vũ Nghê Thường giật mình từ trong suy tư.
“Vũ tiên tử phải chăng cần nhờ vả ta điều gì?” Chu An tùy ý hỏi, nhưng chưa nghĩ câu nói đầu tiên của mình liền nói ra điểm mấu chốt.
“Ừm …”
“Tọa trấn Thanh La cung?” Chu An quay đầu bình thản hỏi. Vũ Nghê Thường đi vội liền chúi đầu vào ngực hắn. Một đụng nhẹ nhàng khiến nàng giật mình, ngượng ngùng lùi lại phía sau lắp bắp.
“Ừm…ta biết đã nhờ vả đạo hữu nhiều…nhưng lần này…không biết đạo hữu…”
“Cứ quyết định vậy đi” Chu An không nhìn nàng nhiều nữa, liền lướt người bỏ đi.
Cứ quyết định như vậy? Vũ Nghê Thường ngỡ ngàng, vốn tưởng phải tốn nhiều miệng lưỡi, không nghĩ hắn cứ thế đáp ứng. Đợi nàng tỉnh hồn đã không thấy hắn bóng dáng, chỉ nghe thấy vọng lại tiếng cười cợt.
“Thật ý tứ..ta lần đầu tiên thấy nhất tông đại trưởng lão, mở miệng nói chuyện cứ như thế ấp úng, mở mang tầm mắt”
“Ta..” Vũ Nghê Thường cắn môi, nàng xưa nay không giỏi ăn nói, nhưng khi làm việc đều có một bộ, chỉ là cứ hễ cùng hắn trò chuyện, liền ấp úng chẳng đâu ra đâu.
Lại nhìn dứt khoát bỏ đi áo trắng thanh niên, hiếu kỳ, trong lòng không rõ vì sao cảm giác thất lạc.