Nghịch Trần

Chương 34: Tửu Công Tử Vũ Văn Công Thiên




Nhàn nhạt giọng nói vang vọng vào trong tai, Đình Bá Hải nhăn mặt, nhìn qua, đã thấy một tên đồng dạng ôn nhuận áo trắng đứng trước mặt mình.

Hừ! Đình Bá Hải giật nảy, thật to gan, vậy mà có kẻ dám nói với mình như thế.

Gã trầm giọng hỏi dò:

- Ngươi là ai?

- Nói xong rồi? Chu An chẳng trả lời gã, chăm chú nhìn chốc lát hỏi lần nữa.

- Con mẹ nó, ta hỏi....

Đình Bá Hải mặt mo khó coi, muốn mắng chửi tự dưng xuất hiện trước mặt mình tên to gan, thì đã bị một tát choáng váng, đầu óc tốt sầm, bên tai văng vẳng:

- Nếu nói xong rồi, thì cút!

Bùm.

Bức tường bị đục thành lỗ nhỏ, Đình Bá Hải bị tát gãy cổ nằm thoi thóp chưa biết sống chết.

Mọi người xung quanh, lồi cả mắt, ngơ ngác ba giây, sau đó dồn dập nuốt nước bọt, hai tên Khai Trần hộ vệ cũng bừng tỉnh, chỉ Chu An hét lớn:

- Ngươi tên tiện dân to gan, dám....dám đánh thương thiếu gia, ngươi chết đến nơi rồi.

Chu An lạnh lùng một câu:

- Lắm miệng, cút luôn cho ta.

Thêm hai cái tát, lần này Chu An sử dụng năm thành pháp lực. Vừa ra chiêu, hai tên Khai Trần tu sĩ liền bị đập bay, máu tươi phun trào, gần chết.

Ạch! Xung quanh quanh quan sát tu sĩ càng hít vào hơi khí lãnh, dồn dập yên ắng.

Bên cạnh hàng bán, khách khứa cũng nhao nhao dừng tay, ngước nhìn.

Có kẻ dám ở Long Xà thành đánh trọng thương con trai Thành chủ, hơn nữa còn một tát đánh bại hai gã Khai Trần tu sĩ, việc này lớn rồi, náo nhiệt rồi.

Ngay cả Vũ Nghê Thường có chút không đành lòng, khẽ truyền âm cho hắn biểu thị:

- Chu đạo hữu ra tay có nặng quá không?

Chu An nhếch mép cười, chưa để ý nói:

- Yên tâm, đều chưa chết.

Phủi phủi tay, liếc ba nàng xem như chưa có chuyện gì xảy ra giống như nói:

- Đi thôi, chúng ta thuê phòng trọ.

Ực! Cả, Thanh Ngọc lẫn Thanh Trúc đều kỳ quái nhìn hắn. Vũ Nghê Thường nhanh nhất lấy về bình tĩnh, bước theo Chu An vào tửu điếm, hai tên đệ tử thấy vậy cũng vội chạy theo.

- Hết trò vui rồi, mau cho ta giải tán!

Bên ngoài đám người chưa định thần, đã nghe truyền âm nhập mật, liền vội vã hô nhau giải tán, ai về nhà nấy. Vài tên thân thích thì lôi kéo xác Đình công tử cùng hai gã hộ về đi cáo trạng.

Chứng kiến Chu An vô pháp vô thiên, chưa nói liền đánh người phong cách, tửu lâu lão bản cũng vội vội mà sắp xếp hai phòng thượng hạng thậm chí quên thu phòng phí.

Với những điều này, Chu An chẳng thèm để ý. Tu chân giới mạnh được yếu thua, nghe bảo Phủ thành chủ thực lực, xem chừng chỉ bình thường Giả Đan cảnh. Gây chuyện thì gây chuyện, hắn xưa nay không sợ gây hấn. Nếu làm căng, cùng lắm hắn giết luôn một tràng, giết cho sợ hãi, đến khi đó người ta sẽ biết chọc tới hắn hậu quả.

Còn về Hồ thị hoàng tộc, sẽ chẳng vì nhỏ nhoi một tên thành chủ mà truy cứu tới lai lịch chưa rõ bản thân, hơn nữa bên cạnh chẳng phải còn có Thanh La cung, tuy rằng suy yếu, song nội tình nhất định vẫn tại, Hồ thị hẳn là rất khó trở mặt.

Chu An không để ý, nhưng bên cạnh Vũ Nghê Thường lại cực kỳ để ý. Nàng là chính phái tu sĩ, xưa nay phong cách hành sự thường ôn tồn nhã nhặn. Giống như Chu An đợi tý liền động thủ đánh người, tất nhiên khó chịu. Nàng vẫn cho là, Chu An mặc dù thủ đoạn thông thiên, nhưng làm người hiền lành điềm đạm, ít nói.

Bây giờ thấy được, vừa gặp xích mích liền động thủ trọng thương đối thủ, hơn nữa ra tay tàn độc như thế, nghĩ lại, tưởng rằng Chu An từ thâm cốc mới xuất đạo, hành sự lỗ mãng mà thôi.

Nàng ánh mắt phức tạp, hít một hơi khẽ nói:

- Chu đạo hữu, ra tay có phải hơi quá....Đình Bá Hải kia tuy hơi khiếm nhã, nhưng không đáng bị đánh trọng thương, hơn nữa hắn còn là con trai Thành chủ, chúng ta mới đến.....

- Quấy rầy Chu mỗ thanh tịnh, đáng đánh.

Chu An cười nhạt, nhắm mắt trả lời.

- Nhưng mà ngươi phải hiểu chúng ta tình hình hiện tại...thương thế đều chưa lành, nếu vô cớ chọc thêm Phủ thành chủ...

- Nếu sợ phiền phức, Vũ tiên tử có thể rời đi.

Cãi cùn! Vũ Nghê Thường cắn chặt răng, dậm chân bỏ đi. Kẻ trước mắt thật là cứng đầu, nói cái gì cũng mặc kệ, thôi đã bước lên hắn thuyền tặc, nàng thở dài không đi khuyên lơn nữa.

.......................

Phủ Thành chủ hôm nay tổ chức nho nhỏ yến hội, thành chủ Đình Bá Khánh đang tại vui cười uống rượu cùng một tên áo xanh tuấn mĩ công tử ca, vẻ mặt săn đón vô cùng.

Họ Đình vốn là nhất thành đứng đầu, vị thế cao sang, lại làm Chính Ma đại hội phó tổng quản, bình thường Kim Đan cảnh gặp mặt chỉ khách khí chào hỏi mà thôi. Nhưng đối với vị này say sưa công tử, hắn không dám lơ là.

Bởi vì người kia là Đại Nam tứ công tử một trong Tửu công tử, Vũ Văn Công Thiên. Tửu công tử, Đại Nam quốc hàng đầu nhân kiệt, bối cảnh cao xa, thực lực mạnh mẽ, càng phóng khoáng tuấn tú. Bao nhiêu thiếu nữ, tông môn nữ tu đều thầm thương trộm nhớ.

Đình Bá Khánh đây cực lực hạ mình tiếp đón. Hắn tuy rằng được hoàng đế xem trọng, nhưng tại Hồ thị trong mắt, chỉ có nhỏ nhoi một tên thành chủ mà thôi, nâng đỡ lên thì cũng có thể vứt xuống.

Trong khi Tửu công tử là Tam Điệp Cốc thủ tịch đệ tử, tương lại chắc chắn đăng lâm cốc chủ vị. Hơn nữa nghe đồn, Đại Nam quốc Vũ Văn gia tộc, chính xác chi thứ của phía bắc Đại Minh triều một cái đại tộc, có Nguyên Anh chân quân tọa trấn. To lớn như thế bắp đùi, hắn đâu thể bỏ qua.

- Dựa vào Vũ Văn công tử thực lực Bá Khánh mạo muội phán đoán, lần này Chính Ma đại hội nhất định tiến vào hạng đầu, nhân đây xin kính công tử vài ly, chúc mừng thắng lợi.

Đình Bá Khánh liên hồi vuốt mông ngựa nói.

Tửu công tử hai mắt nhắm tịt, say khướt, cũng cụng chén nói:

- Tại hạ chỉ là tên sâu rượu, nào đâu dám tranh cái gì đệ nhất, thôi thì cứ để đám kia tranh nhau đi.

- Haha! Công tử đã vậy quá khiêm tốn rồi, lão phu tu vi giả Đan đã bốn mươi năm, mấy lần đều bị công tử đánh đông đánh tây còn gì.

- Ồ! Vị Tửu công tử nghe nói đánh nhau, mí mắt hơi nhếch, cười cười nói:

- Hay là thành chủ chúng ta đánh thêm vài trận giải rượu.

Đình Bá Khánh cười tít mắt:

- Lão phu đang mong muốn đây.

Sai sử tỳ nữ dọn dẹp sân vườn, Đình Bá Khánh mỉm cười chắp tay nói:

- Công tử mời

Tửu công tử hụp thêm ngụm rượu, loạng choạng bước ra:

- Thành chủ mời.

Hai người vận pháp lực, chuẩn bị ra chiêu.

Bất ngờ đúng vào lúc này, ngoài sân có tên hộ vệ mặt mày lấm lét chạy vào kinh hô:

- Lão gia! Lão gia, xảy ra chuyện lớn rồi.

Đang cao hứng đánh nhau bị người phá hỏng, sắc mặt Đình Bá Khánh khó coi, lại thấy Tửu công tử tỏ vẻ không vui, mặt mày liền đen kịt. Giận dữ quát:

- Chuyện gì?

Vừa nói, sát khí đã phóng thích bao trùm tên kia Thông Mạch cảnh hộ vệ. Người này mặt mũi trắng bệch, run cầm cập. Đình Bá Khánh tu vi cao cường, hơn nữa gần trăm năm tọa trấn Long Xà thành. Nơi đây hỗn loạn, chính ma đều có, tự nhiên thiết huyết vô tình, bình thường âm trầm ít nói, tức giận đồ sát trăm người. Vì vậy, thấy vẻ mặt hắn tức giận, gã hộ vệ vội lắp bắp thưa:

- Bẩm..bẩm...lão gia, công tử bị người đánh trọng thương.

- Cái gì cơ! Tại Long Xà thành ai dám đánh hắn, không lẽ là tám tông môn người, không đúng hôm trước các thế lực Kim Đan lão tổ đến, Hải nhi ta đã giới thiệu qua, chẳng lẽ là Bình Định Tông người. Hừ! Hải nhi cũng sẽ chẳng ngu ngốc như vậy chọc tới đám trận sư kia. Là ai, bọn họ là người thế nào?

- Dạ dạ, tiểu nhân nghe nói, bọn họ là ba cô gái, cùng một tên thanh niên, đang thuê trọ ở Túy Tiên lầu...

- Hừ! Thì ra là đám tán tu! Đình Bá Khánh hừ lạnh, nhắc nhở tên hộ vệ cho con trai mình đan dược, mới quay qua áy náy nói với Tửu công tử:

- Là tên nghịch tử gây chuyện bị đánh, mong công tử thông cảm.

Vũ Văn Công Thiên cười nhạt lắc đầu nói:

- Nếu thành chủ có việc, cứ đi giải quyết khỏi cần quan tâm đến ta.

- Hay là công tử cùng đi với ta, coi như lão phu giới thiệu ngươi Long Xà thành luôn, tiện thể giải quyết vài tên nhãi nhép.

- Ha ha! Vậy tại hạ xin mạn phép xem cuộc vui vậy.

- Ha ha! Đình Bá Khánh cười gượng, trong lòng yên tâm vài phần. Hắn là người tâm tư sâu kín, đâu thể giận dữ công tâm, kẻ ngang nhiên đánh trọng thương con trai mình, nhất định có bối cảnh sâu xa. Bây giờ đi cùng Tửu công tử, nếu có vấn đề, để người ta ra mặt giúp mình giải quyết, thật tốt vô cùng.

Đình Bá Kình hai mắt âm trầm, nhưng vẫn cố ra dáng giận dữ cuồng nộ, chắp tay xong liền bay vọt đến Túy Tiên lầu, tiếng hét vang vọng:

- Kẻ nào đánh con ta, mau ra đây chịu chết.