Nghịch Trần

Chương 33: Trong Truyền Thuyết Thiếu Gia Hoàn Khố




Thương lượng xong tất cả mọi việc, sau ba ngày, Chu An dẫn theo ba nữ tiến về Long Xà thành. Lần này, bắt được pháp bảo của Tiền lão ma, nên cả bốn người cưỡi tiên vân bay chậm, mấy canh giờ liền có thể đến nơi.

Những ngày tới, cự ly tổ chức Chính Ma đại hội chỉ còn hơn nửa tháng, khắp nơi tu sĩ dồn về thành càng nhiều. Đặc biệt là các tông môn nhỏ, nơi mà ngày trước dọc đường Chu An từng đi qua.

Các thế lực nhỏ dắt tay nhau tụ tập không phải là không có nguyên nhân. Bởi vì mấy nơi bảo khố đều bị Chu An vơ vét sạch sẽ, nghèo xơ nghèo xác, biết Long Xà thành tụ hội, đến đây thuận thế trao đổi chút ít đồ vật. Lại nghe nói Chính Ma đại hội kẻ tham gia nếu lọt vào một trăm hàng đầu danh sách, sẽ có tưởng thưởng hậu hĩnh, thôi thì đưa con em dự thi hi vọng kiếm chác canh cặn. Hiện tại mất bảo khố, thịt muỗi cũng phải thịt.

Vừa vặn đến cổng thành, đã nghe bên hàng quán mấy cái tông môn môn nhân than vãn:

- Con mẹ nó tên trộm tặc, trộm nhà ai không trộm, cứ đè ta Điểm Quang phái cửa nhỏ mà lấy! Ta môn vài trăm miệng ăn coi như xong, mẹ nó tích góp được ba ngàn linh thạch giấu kỹ ở cuối bảo khố hắn càng cho lấy sạch.Thật là vô pháp vô thiên tên trộm cắp.

- Ôi ôi! Đạo huynh cửa nhà mới bị trộm sao, chúng ta đây đồng bệnh tương liên rồi, hơn mười hôm trước tên kia trộm tặc ghé thăm ta Khai Tinh phái, còn giết hai vị Thông Mạch đỉnh cao hộ pháp, cướp sạch bảo khố. Hazz thật đáng nguyền rủa mà, ta phái hiện tại cuộc sống chật vật vô cùng.

- Hí! Khai Tinh phái vậy mà còn ẩn dấu hai vị Thông Mạch đỉnh cao cao thủ! Nội tình quả nhiên ghê gớm, đạo huynh môn phái dấu diếm thật sâu.

- Nội tình cái gì chưa phải bị người ta giết mất rồi hay sao, Đạo huynh bất ngờ làm chi, hiện tại chỉ trông mong nhà ta tiểu đệ tử gắng sức, tiến vào trăm đầu danh sách, coi như vớt vát chút ít.

- Trăm đầu danh sách! Đạo huynh chí hướng thật cao xa, ngươi phải biết lần này Chính Ma đại hội toàn quốc thế lực đều được tham gia. Nói riêng về tám tông lẫn hoàng tộc đệ tử đã vô cùng đông đảo, ta còn nghe ở vùng Trung nam Bình Định tông, Quảng Tịnh tông mấy cái ẩn thế đại thụ cũng đem đệ tử xuất thế. Theo ta đoán chừng Khai Trần cảnh có mấy mươi người, Thông Mạch đỉnh cao cũng dư vài trăm, Khai Tinh phái đệ tử của đạo huynh tu vi gì mà định tranh dành với người ta.

- Ặc! nhà ta đệ tử chỉ có Thông Mạch hậu kỳ, cứ nghĩ ăn chắc, vậy mà...thôi thôi, lần này đại hội Khai Tinh phái rút lui.

- Ấy ấy, đạo huynh chớ nóng! Nghe nói lần này trước thềm thịnh hội, Thiên Bảo Các chừng ba ngày sẽ tổ chức một buổi đấu giá nhỏ, mười ngày tổ chức một hồi đấu giá lớn. Đạo huynh sao không dẫn môn hạ đệ tử đến xem, biết đâu trao đổi được vài thứ tốt.

- Ồ! Thiên Bảo các đấu giá sao, hôm nay còn tổ chức chứ!

- Hôm qua mới tổ chức rồi! Ngày mai chính là cái kia mười ngày lần đấu giá lớn, khi đó tại hại xin mời đạo huynh đi cùng!

- Được được!

Long Xà thành nhốn nháo, đường phố người đi nhộn nhịp.

Tiết trời cuối tháng ba tươi mát, bởi vì tụ tập quá nhiều tu sĩ mà không khí thêm nóng nảy nhiều mùi vị.

Phường thị khắp nơi nào cũng đông vui, nhất là các cửa hàng bán pháp bảo, đan dược khách khứa chật ních.

Hầu hết tu sĩ ở đây đều đi bộ, bởi vì trong khoảng thời gian này, Long Xà thành đặt lệnh cấm bay, Khai Trần trung kỳ cao thủ trở lên mới có thể mượn cao thâm pháp lực bay trên không trung. Có điều đến tham quan Chính Ma đại hội, chín thành đều là Thông Mạch cảnh, Khai Trần thì hầu hết chỉ mới sơ kỳ, nên đám người Chu An vừa vào thành liền chỉ thấy lác đác vài đạo tiên vân bay lượn.

Nhắc đến lệnh cấm bay, tại mỗi khu vực thường thường dùng trận pháp để khởi động. Giống như nơi đây bao trùm toàn thành, cấm bay dưới Khai Trần trung kỳ, thì ít nhất cũng có Đan cấp hạ phẩm trận pháp.

Hắn chậc lưỡi, to lớn hình dáng thịnh hội, vậy mà có thể dẫn tới cả Đan cấp trận sư tham gia.

Bấy giờ, tung tăng bên cạnh Thanh Trúc bỗng nhiên quay ngoắt qua, nghi nghi hỏi hắn:

- Này đại bại hoại, ta nghe mấy tên tu sĩ bảo gần đây có kẻ trộm cắp hoành hành, cướp hết tông môn bảo khố, nói nhanh có phải là ngươi làm không?

- Không phải! Chu An mặt không đỏ tim không run hạ giọng nói. Trong lòng thầm chửi chó má, mẹ nó Chu mỗ đây rõ ràng là cướp lại bị coi thành trộm, quá mất mặt ta rồi. Nhưng thôi, nhìn đám kia cò con tông môn, coi như mình tai họa bọn họ, chẳng thèm chấp nhặt.

- Hứ! Ta không tin! Thanh Trúc càng thêm xoi mói, lắc đầu quả quyết.

- Kệ ngươi! Chu An ném một câu, lủi ra đằng sau mà đi.

- Xì! Thanh Trúc thấy chẳng thú vị, quay sang hỏi Vũ Nghê Thường:

- Sư thúc, nghe bảo ngày mai Thiên Bảo các tổ chức to lớn đấu giá, hay là chúng ta cũng tới xem náo nhiệt đi!

Vũ Nghê Thường vuốt cằm, có vẻ hứng thú, ngước nhìn hắn nói:

- Không biết Chu đạo hữu có nhã hứng sao?

Chu An gật đầu, ánh mắt xa xăm lóe lên. Hiện tại bản thân tiền tài rất thiếu, lần trước từ Tiền lão ma lấy được linh thạch, hạ phẩm dùng bố trí tụ linh trận chữa thương hết, chỉ còn một trăm viên trung phẩm chưa sử dụng. A hèm, đấu giá hội, tất nhiên đều kẻ có tiền.....có tiền, ừm có tiền thì dễ đánh cướp, nên đi nên đi.

Bốn người bước chậm hướng nội thành, đến rồi một tửu điếm muốn vào thuê vài phòng trọ, bất chợt phía sau vọng tiếng cợt nhả kêu gọi:

- Ba vị xinh đẹp tiểu thư xin dừng bước!

Chu An cùng Vũ Nghê Thường đưa mắt nhìn nhau, quay lại nhìn, xung quanh mọi người thấy vậy cũng dồn dập chú ý.

Chỉ thấy dưới nắng, một tên trẻ tuổi thanh niên mình mặc áo hoa, tay cầm quạt xấp, đầu đội mũ quan, bên tai dắt vài bông hoa Sơn trà màu hồng. Này tên thanh niên mặt cười hớn hở bước vội mà tới chỗ Chu An đám người, hai mắt sáng rực.

Tại phía sau gã, bám theo hai gã hộ vệ, mỗi người đều Khai Trần sơ kỳ tu vi cảnh giới.

Khai Trần sơ kỳ, tại tông môn nhỏ đều là hạng trưởng lão hộ pháp, vậy mà cho người làm chân hộ vệ. Có thể thấy, tên thanh niên áo hoa thân phận cỡ nào đặc biệt.

Trong đám đi đường, có đôi ba người nhận được lại lịch tên thanh niên, kẻ thì kinh hô, kẻ thì thảo luận:

- Ta nhớ ra rồi, vị này chính là Phủ thành chủ thiếu gia Đình Bá Hải, lần trước tại đấu giá hội từng thấy qua mấy lần.

- Nghe nói Thành Chủ Đình Bá Khánh đại nhân, được hoàng đế bệ hạ ưu ái, phân phong làm phó tổng quản Chính Ma đại hội ban tổ chức, tính toán đến Bá Hải thiếu gia hiện tại quyền hạn càng thêm nóng bỏng.

- Hí! Thành chủ vậy mà được hoàng đế ưu ái, như thế chẳng phải Đại Nam quốc đều có thể đi ngang rồi.

- Ta lại nghe vị Bá Hải thiếu gia tu luyện Thải âm bổ dương công pháp, đã bắt bớ mấy trăm đỉnh lô.

- Xuỵt, nói be bé thôi, lỡ Đình thiếu gia nghe thấy, đầu lâu nhà ngươi coi như xong.

Đám người kia nho nhỏ thảo luận tự nhiên không sót gì rơi vào tai Chu An. Khẽ nhìn trước mặt hoa hòe tên thanh niên, hắn mặt mày càng cổ quái, đây chẳng phải là trong truyền thuyết công tử hoàn khố hay sao. Mới gần đây, hắn gặp rồi một kẻ và kẻ đó, kết cục quả thật bi thảm. Đến Long Xà thành, lại gặp thêm tên nữa, không lẽ Đại Nam quốc nơi nơi đều xuất hoàn khố?

Không riêng gì Chu An sắc mặt thay đổi, Vũ Nghê Thường đám ngươi cũng chả tốt. Đoạn thời gian trước thoát khỏi ma trảo của Tiền lão ma, giờ liền gặp, thật quá xui xẻo.

- Tiểu sinh xin ra mắt ba vị tiểu thư, chẳng hay mấy vị muốn thuê phòng trọ sao?

Đình Bá Hải phong độ phiên phiên xông tới, chắp tay nhã nhặn nói. Gã bày ra bộ dáng thư sinh trong sạch, song đôi mắt thì sáng rực, miệng suýt chút nữa liền nước dãi tràn ra.

Vũ Nghê Thường nhíu mày, hơi gật đầu.

- Ha ha, tiểu sinh tại Long Xà thành quen biết vài nơi ưu nhã, rất phù hợp ba vị tiểu thư phong cách, hay là để ta giới thiệu giúp sao.

Đình Bá Hải vội vàng cười giới thiệu.

Vũ Nghê Thường nghe vậy lắc đầu bảo:

- Đa tạ công tử ý tốt, chúng ta tự thuê phòng được rồi!

Hí! Mọi người xung quanh lẫn đám người Đình Bá Hải đều hít hơi khí lạnh, nàng vậy mà thẳng thắn từ chối. Phải biết đây là Long Xà thành. Địa bàn của Đình gia, Khai Trần tu sĩ đến đây cũng phải nhượng ba phần lễ, nói chi vài tên bình thường tu sĩ.

Đình Bá Hải nghe nàng từ chối, sắc mặt hơi chút biến hóa, vẫn khá nhã nhặn nói:

- Hay là tiểu thư suy nghĩ lại đôi chút.

Vũ Nghê Thường lắc đầu, nàng đường đường Giả Đan cảnh cao thủ, Đại trưởng lão nhất tông phái. Hiện tại khách khí với vài tên tôm tép, vì cố kỵ hình tượng, cũng như chưa muốn gây chuyện thị phi. Còn chính mình thân phận đâu phải ai muốn mời liền mời được.

Lần nữa cự tuyệt.

Đình Bá Hải sắc mặt khó coi, liếc mắt. Đằng sau hai tên hộ vệ vội vã phóng ra khí thế, Khai Trần sơ kỳ khí tức, chấn nhiếp toàn bộ mọi người.

Gã gằn giọng:

- Ta nghĩ bây giờ, tiểu thư nghĩ kỹ rồi chứ!

Gã nhìn nàng đắc ý, đằng sau hai gã hộ vệ, chính là gã mượn trộm của cha mình đi đường giễu võ dương oai. Có Khai Trần tu sĩ bảo kê, chẳng sợ mấy cái xinh đẹp nữ tu trước mặt chạy khỏi tay. Chỉ là vừa nói xong, trong ba nàng không thấy ai thay đổi sắc mặt, mà bên tai văng vẳng lạnh nhạt một câu:

- Ngươi nói xong chưa?