Tại khu phố X, nhà kho cũ đã bị bỏ hoang từ lâu, Sở Lang Phi trong tình trạng bị bịt kín mắt và miệng, tóm lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể ngửi thấy mùi bụi bay, mùi gỗ cũ kĩ ẩm mốc cùng mùi thuốc lá thỉnh thoảng có vài kẻ lui tới vẫn còn vương lại.
Mỹ Hân cười nhếch miệng, một tay cho vào túi quần đen bó sát, tay còn lại cầm một cây gậy dài, đứng vênh váo nhìn Lang Phi không sức kháng cự dưới đất mà vô cùng thích thú.
"Hôm nay sẽ không phải một màn hoan ái đầy dục vọng, bởi vì tao hơi chán trò đó rồi, lần này sẽ là một màn tra tấn về thể xác để mày có thể dễ dàng tận hưởng cảm giác bị đánh đập tàn bạo."
Lang Phi không đáp lại, dù cho miệng cô không bị lấp kín bởi đống vải vụn cô cũng sẽ không trả lời những câu nói vô nghĩa của một kẻ điên loạn.
Cô dùng sức đập đầu vào vách tường khiến trán chảy rất nhiều máu mà ngã xuống, dù có chết cũng quyết không để chị ta thỏa chí.
Mỹ Hân lấy cây gậy đè lên tay Lang Phi sau đó ấn xuống thật mạnh, nhíu mày nói với hai kẻ kia.
"Sao? Chết rồi hả?"
Tên đàn ông đưa tay lại gần mũi Lang Phi, lắc đầu.
"Vẫn còn thở, chưa chết được."
Mỹ Hân nở một nụ cười đáng sợ.
"Vậy được, cứ tưởng chưa gì nó đã chết thì còn gì thú vị."
Nói rồi cô ta nắm lấy đầu Lang Phi xách lên.
"Tao muốn mày phải xuống địa ngục với sự thống khổ, chắc mày không còn nhớ gì về ngày đó đâu nhỉ?"
Cô ta lại tiếp tục cười sau đó mới nói.
"Để tao nhắc cho mày nhớ..."
Mỹ Hân còn chưa nói hết câu đột nhiên cánh cửa bị mở toang ra, một người đàn ông cao ráo, đôi lông mày đậm sắc nét nhíu lại tay không bước vào.
"Xem ra thế giới này ngày càng nhiều cặn bã, con người với nhau lại có thể làm ra loại chuyện rác rưởi này."
Ánh mắt lãnh đạm của Lý Phong giống như tinh tú soi sáng nơi nhà kho tối tăm bốc mùi ẩm ướt này, anh đưa tay về phía Lang Phi, lại nhìn Mỹ Hân, giống như đang cố kìm nén sự giận dữ.
"Nếu như không muốn bị cảnh sát còng tay thì giao cô ấy cho tôi."
Mỹ Hân vẫn ngoan cố, miệng cười nhếch mép.
"Hừ, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Ở đây ba đối một, sao tôi phải sợ anh?"
Lý Phong dùng một lực vừa đủ hất tay của Mỹ Hân ra, anh nhẹ nhàng đỡ lấy Lang Phi trong tình trạng bất tỉnh một cách nâng niu, thấy cô thương tích đầy người thoáng chốc trong tim dâng trào một cảm giác khó chịu thâu tóm.
Anh đặt cô xuống một vị trí an toàn rồi mới đứng dậy khẽ cười.
"Sai rồi, chúng tôi có hai người, nhìn kỹ lại đi."
Mỹ Hân ngờ vực liếc nhìn xung quanh thì hóa ra trong một góc tối tự khi nào có thêm một người đàn ông đang co rúc một chỗ run rẩy, miệng không ngừng than trách.
"Chủ tịch, anh quá đáng lắm rồi đó, tôi làm tài xế kiêm trợ lí cho anh chưa một ngày yên ổn, hôm nay anh một hai bắt tôi theo anh vô cái chỗ hiểm nguy này!"
Mỹ Hân lau giọt mồ hôi trên trán, cứ tưởng tên này có đồng minh nào đáng gờm lắm, hóa ra là một kẻ vô dụng.
Lý Phong vuốt mũi nở một nụ cười tự tin, nhìn tài xế kiêm trợ lý của anh đang run như cày sấy.
"Vì anh là người tôi tin tưởng nên mới đưa anh theo, anh nên vui mừng vì được tin cậy mới phải."
"Vốn dĩ chủ tịch có thể đi một mình, tôi cá là không ai đánh lại anh hết, nhà tôi còn mẹ già, vợ hiền, con nhỏ, cháu chắt đang chờ tôi về đó huhu!"
Lý Phong không để ý, quay về phía đám người kia, hai tay cung thành nắm đấm trực tiếp hai phát hạ gục hết hai tên cao to lực lưỡng, không cầu kì hoa lệ mà kết thúc nhanh gọn lẹ, khiến Mỹ Hân toát mồ hôi nhìn hai tên kia đang đo ván dưới đất, nghiến răng.
"Đúng là đồ ăn hại."
Lúc này đã tuyệt đối an toàn, trợ lý mới vội đứng lên ăn mừng vẫy tay.
"Đó, tôi biết ngay mà! Chủ tịch nhà tôi là cao thủ số một đứng đầu cuộc thi karate cấp quốc gia, một đấm chí mạng một đá bay màu!!"
Lý Phong phủi phủi chiếc áo sơ mi trắng, cúi người nâng Lang Phi bế trên tay, quay sang trợ lý của anh.
"Anh mau gọi cảnh sát đến đây, còn cả chở tôi và cô ấy đi đến bệnh viện."
"Vâng."
Mỹ Hân tức tối nhưng không thể làm được gì, Lý Phong nói anh ta không đánh phụ nữ nên việc này giao cho cảnh sát xử lí, hiện trường nhanh chóng được thu dọn sạch sẽ.
Chỉ là ngoại trừ việc Mỹ Hân bị đưa đến đồn cảnh sát tra hỏi, Lý Phong và trợ lý cũng bị giữ lại vì được biết rằng trong camera có ghi lại hình ảnh xe của hai người họ vượt đèn đỏ, vì vậy Lang Phi cũng được cảnh sát đưa đến bệnh viện, cô không hề hay biết đã xảy ra chuyện gì.
Cũng chỉ mất một ít thời gian, dù sao Lý Phong cũng là một người có máu mặt, lại nói anh là vì vội vã đi cứu người nên không thể phạt nặng, tra hỏi một chút liền được về nhà.
Về phần Mỹ Hân cô ta lại được người chồng đại gia của mình chuộc ra, lần này cô ta vô cùng hận ý, nói với lòng nhất định phải trả thù Lang Phi.
Trong văn phòng làm việc được bày trí giản đơn, người đàn ông day day thái dương sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh uống một ngụm cà phê sau đó quay sang trợ lí.
"Giúp tôi tìm hiểu về cô gái tên Sở Lang Phi ngày hôm qua."
Trợ lí bày ra vẻ mặt kinh ngạc, hai tay chống lên bàn làm việc, trợn mắt.
"Vì sao vậy chủ tịch? Anh là đã bị say nắng người ta rồi ư? Không được đâu, anh chỉ mới gặp cô ấy có một lần, làm sao biết được cô ấy có phải là người tốt hay không chứ? Ờ thì... Ngoại hình của cô ấy cũng được coi là một mỹ nữ, nhưng mấy cô gái theo anh cũng đâu có ít, cần gì phải..."
Chưa nói xong liền thấy bị Lý Phong trừng mắt, tự biết mình nói quá nhiều mà che miệng cười tủm tỉm.
"Vâng, vậy tôi đi làm việc ngay, hihi, cô gái tên Lang Phi này quả thật có số hưởng, còn định chờ con gái mình lớn lên để làm mai cho chủ tịch, sau đó trở thành ba vợ của chủ tịch, cuộc đời lúc đó sẽ tươi sáng biết bao!"
Lý Phong nghe xong không nói gì, chỉ là trên mặt như viết lên câu "Nếu anh còn không mau đi thì coi chừng tôi!", lại nói, con gái anh ta mới có sáu tuổi chứ mấy!
Cánh cửa vừa đóng lại mở ra, trợ lý ló đầu vào.
"Chủ tịch, có cần điều tra số đo ba vòng không?"
Lý Phong trừng mắt:
"Anh điên à, điều tra cái đó để làm gì!?"
"Ờ ha, vậy tôi đi, haha."
"Khoan đã, nếu được thì nhớ thống kê chính xác cho tôi."
"Vâng."
Lúc đi còn nghe tiếng anh ta lẩm bẩm: "Đã nghiện còn ngại." cùng khuôn mặt xám xịt của Lý Phong.