Nghịch Thiên, Yêu Trong Lửa Hận

Chương 7: "Hoa rơi hữu ý" nước chảy vô tình




Sở Lang Phi mất hết sức lực, nhanh chóng ngã xuống đất trước khuôn mặt đầy đắc ý của Mỹ Hân, lại một lần nữa cô bị ả nắm được thóp, muốn vùng vẫy cũng không được.

Cô tự hỏi, vì sao phải hãm hại lẫn nhau để làm thú vui? Trước đây cô luôn cho rằng Mỹ Hân là một người chị ân cần, một người luôn tạo động lực để cô cố gắng vươn lên trong cuộc sống. Vậy nhưng phía sau vẻ nhu mì và tốt bụng của chị ta là một con rắn độc luôn nhăm nhe cắn chết người bất cứ lúc nào.

Mỹ Hân được coi là có chút nhan sắc, chị ta có một người chồng làm tổng giám đốc của một công ty lớn, được chồng chiều chuộng và thương yêu hết mực. Nên chị ta có thể tùy ý vung tiền bất cứ lúc nào, đáng tiếc người đàn ông mà chị ta lấy đã qua tuổi tứ tuần, có thể coi là bù qua đắp lại.

Từ nhỏ Lang Phi và Mỹ Hân tuy không quá thân thiết nhưng cũng coi là đối đãi tốt với nhau, chị ta cũng không phải ganh ghét hay đố kị cô giống như Mỹ Hồng, nhưng lại hết lần này đến lần khác cùng với Mỹ Hồng thông đồng nhau hãm hại cô, rốt cuộc là vì cái gì?

Mỹ Hân né sang một bên để hai kẻ lạ mặt bước tới giữ chặt lấy tay Lang Phi, bịt miệng cô lại, giả vờ như đang làm hành động thân mật để không bị người ngoài phát giác mà dắt cô đi theo, mặc cho cô có giãy giụa bao nhiêu vẫn không thể thoát ra được.

Lang Phi bị bọn chúng đưa đi hết dãy hành lang dài bên trong nhà hàng, đến đại sảnh đông nghịt người vẫn không ai chú ý đến lời cầu cứu từ trong ánh mắt của cô. Cho tới khi ra đến phía ngoài bậc thềm, đã có thể nhìn thấy thành phố xa hoa tráng lệ đằng xa, nhìn thấy bầu trời đêm đầy các vì sao lấp lánh cô vẫn chưa bao giờ từ bỏ, cơ hội sống lại lần thứ hai nếu như cô lại bị bọn người này hành hạ, vậy thì trọng sinh còn có ý nghĩa gì? Chẳng thà làm thức ăn cho đám sinh vật dưới nước từ từ cắn xé cũng không muốn rơi vào tình cảnh này thêm lần nữa.

Chính lúc mà Lang Phi đã dần tuyệt vọng, khi mà bọn người Mỹ Hân đã sắp đưa cô lên chiếc xe hơi màu đen ở cuối bãi đậu xe, đột nhiên có bóng dáng một người đàn ông với chiếc áo sơ mi trắng thắt cà vạt cùng chiếc quần tây đen lịch lãm, trên vai là áo khoác vest vừa được cởi ra.

Tia hy vọng một lần nữa sáng lên, Lang Phi dùng hết sức giãy giụa, đôi mắt ngấn lệ hét lên "Ưm... Ưm" cầu cứu.

Nhưng cô nhận ra anh ta, anh là người đàn ông ngày hôm nay mà cô đã tình cờ gặp ở trung tâm mua sắm, chỉ là một cuộc gặp gỡ không mấy vui vẻ, nói đúng hơn là một cuộc tranh cãi về vấn đề "thực tế và thực dụng", cuối cùng kết thúc là ấn tượng không mấy tốt đẹp về đối phương.

Cô ra sức vùng vẫy, dùng mọi cách để anh ta nhận ra cô đang cần giúp đỡ.

Rất may, anh có lẽ đã nhận ra điều gì đó, liếc nhìn cô một cái, đôi mày hơi nhướn lên, sau đó lại ngoảnh đi nơi khác như không nhìn thấy.

Chẳng lẽ anh ta vẫn chưa biết cô đang gặp nguy hiểm sao? Lang Phi trong đầu đưa ra một câu hỏi với tinh thần đầy hoảng sợ.



Lúc chân cô đã bị đám người Mỹ Hân kéo lê lên xe, Lang Phi dùng hết sức lực cắn một cái thật mạnh khiến tay tên đang bịt miệng cô chảy máu không nhịn được phải rụt tay về, chớp thời cơ này, cô nhanh chóng hét lên thật lớn về phía người đàn ông đang ở gần đó, một cánh tay đã vùng thoát được vội giơ ra ngoài cửa xe.

"Cứu tôi!"

Sở Lang Phi không ngừng huơ huơ tay, nhưng không lâu sau đó thì dường như mất hết sức lực mà động tác cũng chậm lại, câu nói vừa thốt ra khỏi miệng cũng tắt lịm dần:

"Làm ơn... Đi..."

Có một điều chắc chắn là dù anh ta có ở xa khoảng cách đó thêm bốn, năm lần đi chăng nữa, tiếng kêu cứu của cô anh ta vẫn có thể nghe thấy, vậy mà người đàn ông vẫn dửng dưng như không biết gì, tiếp tục bước đi lên một chiếc xe hơi gần đó, nhàn nhạt mở cửa xe.

Trừ khi anh ta bị điếc... Hoặc chỉ có thể anh ta cố tình ngoảnh mặt làm ngơ.

Gương mặt cô gái xinh đẹp nhanh chóng trở nên mất hồn, vậy là không còn cách cứu vãn nữa rồi, hai mắt trở nên mơ hồ, cánh tay cũng buông thõng xuống.

Lý Phong từ đầu tới cuối nhìn thấy toàn bộ sự việc, anh cố tình không muốn nhúng tay vào những chuyện phiền phức thị phi ngoài lề, huống hồ, anh sắp có một cuộc gặp gỡ với đối tác lớn, đối với những thứ không cần thiết, tốt nhất nên vờ như không nhìn thấy, không nghe thấy.

Anh trầm lặng bước lên xe, từ trong góc tối còn có thể nhìn thấy độ cao của sóng mũi cùng đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt không góc chết, anh tựa đầu vào ghế, có điều chưa đầy vài giây sau khi nhắm mắt dưỡng thần liền nhận ra điều gì đó, không tự nhủ mà bật dậy, nói với tài xế riêng phía trước.

"Mau, đuổi theo chiếc xe vừa rời khỏi đây ban nãy!"

Lý Phong nói với điệu bộ vô cùng hối thúc, không đợi tài xế hỏi thêm câu nào liền bổ sung:

"Đừng hỏi tôi thêm gì cả, chỉ cần anh đuổi kịp chiếc xe đó."



Người tài xế vốn đã quen tính cách của anh, không chần chừ nhanh chóng phóng hết tốc lực có thể đuổi theo chiếc xe ở phía trước, cũng không thấy nét mặt biến sắc của Lý Phong hiện tại, thứ biểu cảm hiếm khi bày ra của một người như anh.

Anh nhận ra, trên tay cô gái ban nãy có một vết bớt tựa cánh hoa hồng vô cùng đặc biệt mà chỉ người đó mới có, người mà anh đang tìm kiếm bấy lâu nay.

"Nhanh lên, nếu như anh để chiếc xe đó chạy mất thì tôi hứa kể từ ngày mai anh sẽ là một công dân thất nghiệp đáng thương nhất đất nước!"

Người tài xế đang tập trung hết mức cũng phải nhăn nhó mặt mày.

"Chủ tịch, nếu như tôi ngoan cố tăng thêm tốc lực ở đại lộ lớn, chưa nói đến may mắn tôi sẽ chỉ bị ghi vào sổ đen của cảnh sát, sợ rằng ngày mai tôi sẽ trở thành công dân xui xẻo nhất đất nước, được vợ khiêng xác về nhà đấy ạ!"

"..."

Thấy Lý Phong đột nhiên im lặng, tài xế lại cười nói:

"Thôi nào chủ tịch, anh lại giận lẫy nữa rồi, tôi hứa sẽ đuổi kịp chiếc xe đó giúp anh, xong việc sẽ tặng anh kẹo socola có được không?"

Lý Phong: "..."

"Haha."

Thời điểm 9:00 pm, một chiếc xe đang chạy về phía nhà kho cũ ở khu phố X ít người qua lại, mà phía sau còn có thêm một chiếc xe đang lao vun vút bám theo mặc kệ chướng ngại vật phía trước, tóm lại đèn đỏ đèn vàng đều mặc kệ hết, thẳng tiến về phía trước.

Cảnh sát: "Xin lỗi, chúng tôi vẫn còn sống đây!"