Lang Phi sau một giấc ngủ dài, cuối cùng cũng phục hồi lại đôi chút, dần mở mắt ngước nhìn xung quanh. Hiện tại cô đang nằm trong một căn phòng hồi sức cao cấp được trang bị đầy đủ thiết bị hiện đại, hẳn là trợ lý Trần là thu xếp ổn thoả tất cả.
Mải mê nhìn quanh một lúc, sự chú ý của cô dừng lại trên chiếc giường bên cạnh: Lý Phong đang say sưa ngủ miên man trông đến là ngon giấc, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng nói mớ vô thưởng vô phạt, bên mép trái còn vãi cả một hành nước bọt. Nhìn anh không khác với mấy đứa con nít là bao.
Lang Phi nhìn mà không nhịn được cơn buồn cười, khẽ bụng miệng cười lí nhí vài tiếng. Quả thật chỉ có những lúc như thế này, cô mới được thấy những mặt đáng yêu của chồng.
Rất nhanh sau đó, cô bắt đầu nghiệm lại những gì mình đã trải qua, đã có quá nhiều sóng gió, bão tố ập đến cuộc đời của cô. Dù là trước hay sau khi được trọng sinh, thử thách gian truân vẫn không có giấu hiệu thuyên giảm, trái lại nó còn kéo Lý Phong vào trong vòng nguy hiểm. Nghĩ thế nào Lang Phi cũng một mực cho rằng: tất cả đều do cô mà chồng đã phải chịu vạ lây.
Nhưng trái với lý lẽ thông thường, Lý Phong không những không tránh né, ngược lại còn đâm đầu vào, cùng cô vượt qua tất cả. Không biết phải đi đâu mới tìm được Lý Phong thứ hai. Nghĩ thế, nước mắt Lang Phi không hẹn mà rơi xuống lả chả.
Cô đã suy nghĩ thấu đáo rồi, chẳng còn rào cản nào ngăn cản cô và anh nữa, chuyện gì cần biết cũng đã biết hết. Anh chính là định mệnh, là món quà ông trời đã ban tặng, cô không cần phải tránh né, càng không phải thấy mặc cảm, tội lỗi… chỉ cần mở lòng đáp lại tình cảm của anh.
Lang Phi đặt chân xuống giường, từng bước nặng nề tiến đến giường bên cạnh. Cô nhìn gương mặt thanh tú của chồng hồi lâu, không ngại mà đặt lên trán anh một nụ hôn.
"NÈ! Em đang nghĩ gì mà dám làm hành động đó với người đang ngủ hả?" - Lý Phong bất thình lình cất giọng khiến cô giật bắn mình.
"Em… em không có!" - Cô xấu hổ vội quay người tính chạy về giường của mình.
Lý Phong đưa tay kéo vợ lại, biểu cảm gương mặt từ lúc nào đã trở nên lém lỉnh khó tả:
"Nè! Đã là vợ chồng thì ngại gì nữa hả?"
Anh kéo Lang Phi giật người lùi lại. Trước lực quá mạnh, cô mất đà mà loạng choạng té ngã người về phía sau. Lý Phong nắm bắt thời cơ, nhoài người lên phía trước, chồm hẳn cơ thể rắn chắc chắn trước vợ:
"Nếu em chịu nói lý do vì sao em thực hiện hành động vừa rồi thì anh sẽ suy xét thả em ra! Chẳng lẽ… vợ của anh có sở thích hành sự khi đối phương đang ngủ sao?" - Lý Phong cười gian, biểu cảm đáng yêu ngủ say khi nãy giờ đây nhường lại cho gương mặt cáo già của một người trưởng thành.
"Anh nói gì vậy? Em không có ý gì hết?" - Cô cục cựa muốn thoát ra, hai má đã ửng đỏ lên vì ngượng: "Anh mau thả em ra đi! Lỡ có y tá hay bác sĩ vào thì xấu hổ chết mất!"
Lang Phi nói rất đúng, nhưng lý lẽ của cô đều nằm trong lòng bàn tay của Lý Phong:
"Phải làm sao đây nhỉ? Anh đã dặn với trợ lý Trần khi nào được anh ra chỉ thị mới được mời bác sĩ vào thăm khám. Căn phòng này dù sao cũng đã được anh thuê trọn lại, nên anh toàn quyền được sử dụng nó. Sao hả? Còn gì trăn trối không… thưa quý cô?"
Lang Phi thật chẳng tài nào nghĩ đến tình cảnh này, biết trước mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy thì khi nãy thay vì hôn, cô sẽ tẩn một cú đấm vô gương mặt đẹp trai lừa người này thì hơn.
Hít thở một hơi thật sâu, cô nói tiếp:
"Lý Phong à! Em… xin lỗi anh về mọi chuyện! Xin lỗi vì trước giờ đã giấu anh nhiều thứ!"
Anh bất giác khựng lại trước lời nói của vợ, tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc nhưng cô vẫn còn đau đáu về nó sao?
Thở hắt ra một hơi, Lý Phong nhoài người ngồi dậy, biểu cảm gương mặt dần đanh lại, dõng dạc:
"Phi Phi à! Anh biết đã có rất nhiều chuyện xảy ra với em, trong đó vừa có những chuyện anh không biết và cả những chuyện em đã giấu anh. Anh đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, và rồi anh nhận ra rằng… anh không có quyền oán trách em bất cứ điều gì cả! Bởi vì vốn dĩ những nỗi đau em phải chịu… anh hoàn toàn không biết hết. Nhưng mà…"
Lý Phong nén cơn xúc động, nhìn người phụ nữ trong bộ đồ bệnh nhân trước mắt, mỉm cười ôn nhu:
"Tất cả những điều đó đều đã là của quá khứ, nó thuộc về cô gái Lang Phi chứ không phải thuộc về phu nhân nhà họ Lý. Em không cần cảm thấy có lỗi và cũng chẳng cần bận lòng về nó. Bây giờ em đang ở đây, với anh, là con dâu của ba mẹ anh. Em không còn một mình nữa, càng không phải sống chỉ để trả thù. Vậy nên… hãy sống vì chính mình, sống vì những gì em yêu thương, và vì anh nữa. Phi Phi… anh yêu em! Yêu em nhiều lắm! Yêu nhất trên cõi đời này! Em đừng bao giờ nói xin lỗi anh chỉ vì những vết thương lòng trong quá khứ nữa! Được không? Hứa với anh! Chúng ta sẽ đặt giấu chấm hết cho thứ bóng ma chết tiệt này!"
Lý Phong kéo tay Lang Phi lại, đưa ngón út móc vào ngón út của vợ. Những lời nói chân thành ấy đã chạm được đến trái tim Lang Phi, như những tia sáng rực rỡ xua tan đi màn đêm lạnh giá, nằm sâu thăm thẳm dưới góc khuất của trái tim. Cô cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn đi như vừa trút được gánh nặng, cơn xúc động cũng theo đó tràn lên khoé mắt. Con người giàu nghĩa tình và tốt bụng trong cô như được sống lại. Bây giờ Lang Phi mới được sống là chính con người cô, cùng với chồng và với những gì cô trân quý:
"ƯM! Em cũng yêu anh rất nhiều! Xin hứa với cái danh phu nhân họ Lý này, từ giờ em chỉ sống vì anh và những gì em yêu quý! Sẽ không ai có thể chia cắt được đôi ta, mãi mãi… chúng ta sẽ ở bên nhau! Lý Phong! Anh chính là định mệnh của đời em!" - Nước mắt lăn dài trên gò má ửng hồng của Lang Phi, cô nhìn anh mỉm cười trông mới đẹp làm sao.
Những lời nói tiếp theo dần nhường chỗ cho một nụ hôn nồng thắm.
Ngoài trời bắt đầu lất phất cơn mưa nặng hạt khiến bầu trời tối sầm lại, đèn đường theo đó được bật lên sáng chói hắn cả vào gian phòng hồi sức. Những gang màu sắc khác nhau từ các biển đèn led ở nhiều toà nhà xung quanh, hoà lẫn với ánh đèn xe lưu thông, tiếng mưa lách tách cùng tiếng bước chân qua lại của dòng người tấp nập… tất cả dường như đều chậm lại trong nhận thức thời gian của đôi trai tài gái sắc. Họ vẫn đang chìm đắm trong dư vị tình yêu nồng cháy. Cả hai chẳng nói với đối phương thêm một lời nào nữa nhưng hai trái tim đã hoà chung nhịp đập.
Cuối cùng sau tất cả, tình cảm của họ lại một lần nữa thăng hoa. Cô công chúa tội nghiệp với mảnh đời thương tâm cuối cùng đã có thể về bên vị hoàng tử đích thực của cuộc đời mình. Những thế lực tàn ác quấy nhiễu đều đã gặp quả báo tương xứng, chẳng thể nào quay trở lại ám hại vị công chúa và hoàng tử ấy nữa. Thuyền nào rồi cũng sẽ tìm được bến đỗ. Một cái kết vô cùng viên mãn! Cầu cho bọn họ sống với nhau đến đầu bạc răng long.