Nghịch Thiên, Yêu Trong Lửa Hận

Chương 53: Hành ác gặt quả ác, đã gieo hạt giống nào, người phải gặt quả nấy




Hai thanh trụ gỗ nhọn hoắt đâm sâu vào hai bàn tay của Bạc Gia Kiệt theo một đường thẳng rất mượt. Tiếng xương người bị đục lủng, thấu tận tuỷ đỏ vang lên giòn tan trong không gian bập bùng ánh lửa đỏ rực. Khung cảnh lúc đó thật giống với một địa ngục sống, bức tranh về cõi chết được hoạ ra sinh động với hình ảnh một con người độc ác đang phải trả giá cho những tội ác mà hắn đã gây ra khi còn sống.

Bạc Gia Kiệt gào rú lên đau đớn, tiếng thét của hắn hoà cùng với tiếng thiêu rụi của ngọn lửa hung tàn, từng khúc gỗ vẫn liên tục rơi rụng xung quanh va vào sàn nhà, góp vui với hai âm thanh kinh hoàng ở trên… tất cả tạo nên một bản hoà ca trả giá mới rùng mình làm sao!

Bây giờ thì có cố gắng vùng vẫy cũng vô ích vì cả thân dưới gần như bị dập nát và dần trở thành mồi châm lửa, hai bàn tay giờ đây cũng vô dụng- nếu không nói quá thì chính chúng đang ghim chặt khiến Bạc Gia Kiệt không thể thoát ra.

"CÓ AI KHÔNG! CỨU TÔI VỚI!!! Tôi còn ở trong này… làm ơn… cứu tôi với!" - Vừa gào thét tuyệt vọng, hắn vừa run giọng rơm rớm nước mắt.

Có lẽ hắn ta cũng dần nhận ra hương vị của hai chữ "quả báo". Bây giờ hắn muốn từ bỏ tất cả, ai cũng được, có mất hết tất cả cũng không sao, thực tâm cái tên chết bằm này vẫn chưa muốn chết.

Nghĩ thế, Bạc Gia Kiệt lại gào lên lớn tiếng hơn, cổ họng gần như bị xé toạc bởi quá sức và khói lửa… Thật là một kết cục thoả đáng cho kẻ làm ác! Có hối hận muốn quay đầu cũng chẳng kịp nữa. Hắn phải trả giá cho những ác nghiệp mà bản thân đã gây ra.

Một lẽ tất nhiên, Thần Chết không đời nào chỉ trừng phạt mỗi tên đàn ông thối tha này. Tiếp sau đó vẫn còn hai tên nữa…

An Nguỵ khi này vừa kịp lúc kéo Mỹ Hân thoát khỏi đám cháy từ cổng sau. Nằm bải hoải trên mặt đất, cô ta liên tục thở dốc, khẽ hỏi người phụ nữ cạnh bên:

"Chị không sao chứ? HỘC… HỘC…"

Mỹ Hân vẫn đực mặt ra ngồi bất động, đưa tay chạm vào những thương tích trên mặt, bất giác không khống chế được cảm xúc:

"CON… CON CHÓ LANG PHI! Tại sao nó dám… tại sao nó dám đánh tao đến mức độ này! AAAAAAA!" - Ả ta hét lên đinh tai, con người long lên sòng sọc vô cùng giận dữ, trong đầu lại nung nấu âm mưu trả thù.

Nhưng lần này tất cả đã kết thúc, cô ta sẽ không thể tác quai tác quái được nữa.

An Nguỵ đang định lên tiếng nói gì đó, bỗng cô ngửi thấy một mùi hương là lạ hơi hắc sộc vào mũi:

"KHỊT… KHỊT… Cái mùi này là…"

Mỹ Hân cũng nhận thấy điều bất thường bèn quay mặt nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm.



Nhưng rồi khi cả hai vẫn chưa kịp định thần, một vụ nổ ngay sát cạnh bức tường gỗ cháy gần với ả lẳng lơ Mỹ Hân bất ngờ xảy ra.

"ẦM…"

Chỉ thấy An Nguỵ bị lực đẩy hết văng ra xa, cơ thể mất đà lăn vài vòng trên mặt đất, đầu đập vào đá mà bất tỉnh nhân sự. Về phần Mỹ Hân thì không được may mắn như vậy, bởi vì cô ta đứng quá gần vụ nổ: những mảnh gỗ và tàn lửa văng ra với một lực kinh hồn, tung bắp khắp tứ phía. Tất cả không hẹn và ồ ạt bắn khắp lên người cô ả, phá nát dung nhan và nửa thân người bên phải bị găm chi chít những mảnh gỗ nhọn hoắt, đen kịt vì lửa cháy.

Mỹ Hân ré lên một tiếng thét hãi hùng rồi cả cơ thể mất hết sức lực, té sụm người xuống nền cỏ dại.

Sau này khi đội lính cứu hoả và đội cảnh sát kiếm tra hiện trường mới phát hiện ra rằng: có một lượng thuốc nổ nhất định được bọc kĩ càng trong các túi nhỏ chống nhiệt. Không khó hiểu khi lửa cần một khoảng thời gian nhất định để thiêu rụi đống bịch chống nhiệt đó, và thật xui xẻo làm sao khi Mỹ Hân lại đứng gần nhất với nơi được đặt lượng thuốc nổ. Ác giả ác báo, luật nhân quả không chừa một ai cả.

Nhưng Nữ Thần Số Mệnh và Thần Chết vẫn quyết chỉ dừng lại ở hai con người này, vẫn còn một mục tiêu nữa cần được phán xét công bằng.

Tại một khu đất trống, nơi cách khá xa so với căn nhà đang rực cháy bập bùng kia. Gã đàn ông bặm trợn đã châm lửa muốn thiêu sống những người còn sống, đang ngồi bệt trên nền đất mà thở hỗn hễn.

"HAHA! Chắc bây giờ… đám đó đã cháy hết rồi!"

Sau một tràng cười pha lẫn sự mệt mỏi, gã mới lồm cồm tiến đến bốn chiếc vali đầy tiền ngay bên cạnh rồi mở ra, vừa đếm vừa nhoẻn miệng cười khả ố như vừa đạt được một thành tựu rất lớn:

"Với số tiến này… mình sẽ sống an nhàn đến cuối đầu!" - Mặc dù máu trên mũi vẫn đang rỉ từng dòng chầm chậm, gã vẫn không quan tâm mà chỉ chăm chăm vào đống tiền tỷ của Lý Phong.

Tên gian ác này vừa mới ra tay giết người, giết luôn cả người đồng bọn của mình mà chẳng mảy may hối hận. Trái lại còn xem việc đó là cần thiết và không hề cảm thấy áy náy, thật là kinh tởm. Hắn ta đáng bị trừng phạt thích đáng.

Đang mãi mê cầm xấp tiền trên tay, gã chợt thấy một luồng khí lạnh thổi nhanh qua gáy:

"AI ĐÓ!" - Gã giật bắn mình quay phắt mặt lại.

Tuy nhiên trước mặt gã vẫn là một khoảng đất trống với tiết trời đêm. Nhưng gã bắt đầu cảm thấy kì lạ, không khí lạnh đã từ đâu xộc thẳng vào cơ thể khiến gã hơi rùng mình.

Một lần nữa, luồng khí lạnh vừa nãy lại chạy ngang qua gáy gã. Không thể nhầm lẫn được, đây là cùng một loại cảm giác. Gã cảm nhận như có ai đó… đang đứng sau lưng mình và thở ra từng tràng khí vào gáy.



Bây giờ thì gã sợ thật rồi, cả người run run lên không sao khống chế được. Nuốt một ngụm nước bọt, gã chầm chậm ngoảnh mặt lại…

Đập vào mắt gã lúc này, gương mặt bê bết máu của tên đồng bọn cũ đang dí sát mặt gã. Mùi tanh tươi của máu cùng mùi cháy khét của thịt người xộc thẳng vào mũi, dáng vẻ kinh dị như những con quỷ từ địa ngục cứ thế tiến gần hơn với con người độc ác.

"Mau… trả mạng cho tao! Trả mạng cho tao!" Tên đồng bọn vừa thều thào bằng thứ chất giọng như từ âm ti vọng về, vừa vặn vẹo người phát ra thứ âm thanh rắc rắc như xương gãy.

Tất cả thu vào nhận thức của kẻ đối diện, gã rú lên một tiếng kinh hoàng:

"AAAAAAA! CÓ MA!!!!!"

Gã sợ hãi giật người lùi về sau, gót chân đụng phải viên đá lớn, mất đà rồi loạng choạng té bịch xuống đất. Hai tay của gã khua khoắn lung tung rồi đập thẳng xuống một nhúm cỏ gần đó. Và rồi thật không may cho gã, có hai con rắn hổ cực độc đang ấp trứng bên dưới.

Bị động bất ngờ, hai con rắn cái hung hãn vồ đến cắn phập chiếc răng nanh cực độc vào tay gã.

"AAAAA!!!"

Gã đau đớn thu tay lại, vừa định dơ tay lên xem xét vật gì vừa cắn mình thì gương mặt quỷ dị của tên đồng bọn vồ đến áp sát mặt.

Gã lại rú lên đinh tai, hai con rắn kia bị kích động thêm một lần nữa. Nhanh chóng trườn đến, cắn liên tục vào mặt và cổ gã. Cực chẳng đã, chúng lấn xuống cắn loạn xạ trên cái cơ thể thô kệch của tên ác nhân.

Chỉ nghe thấy tiếng gã yếu ớt dần đi rồi tắt ngúm… Phải một lúc lâu sau, khi đám cháy bị dập tắt, các cảnh sát đặc nhiệm mới tản ra tìm người. Kết quả, họ thấy một người đàn ông đang nằm sõng soài trên nền cỏ cách đám cháy một đoạn khá xa. Trên người ông ta chi chít những cái lỗ li ti, gương mặt tái mét há hốc như vừa nhìn thấy thứ gì đó rất kinh hoàng, chết không nhắm mắt.

Người đàn ông đó được đưa về cho tổ giám định kiểm tra. Sau một loạt các thẩm định, họ kết luận người này chết do độc của rắn, nhưng họ không biết vì sao người đàn ông này lại mở trừng trừng mắt khi chết. Những người cảnh sát và pháp y nào có ngờ được, trước lúc nọc độc giết chết gã đàn ông độc ác này, hắn đã bị hồn ma của tên đồng bọn vờn đến điên loạn tinh thần, chẳng phân biệt được thực hay mơ…

Chết đi cả thần trí lẫn thể xác, một cái kết không thể nào xứng đáng hơn cho kẻ làm ác.

Hành thiện gặt quả thiện, hành ác gặt quả ác.

Đã gieo hạt giống nào, người phải gặt quả nấy.