Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 249




Trong phòng, Dung Mị nhìn không sót toàn bộ cảnh tượng vừa rồi.

"Người đó…."

Bạch Lăng đứng gần nghe thấy: "Quân thượng, sao vậy?"

Dung Mị trầm ngâm một chút rồi nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy nàng ta là một nhân tài, vừa xuất hiện đã thay đổi cục diện của Vạn Ác Thành."

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ..." Bỗng dưng có tiếng nhỏ gọi Dung Mị.

Bạch Lăng: "Lại là ngươi à, tiểu bạch kiểm?"

Hữu Ý cười hì hì nói: "Ta đi theo ngươi, nãy giờ vẫn luôn ở đây mà. Vừa nãy trong phòng có người… đáng sợ quá ta không dám vào."

Bạch Lăng nghe vậy quét mắt qua phòng thì đã không thấy bóng dáng Dạ Mặc Thần và Dạ Tứ.

"Phòng của bổn điện muốn tới là tới đi là đi vậy sao, đừng tưởng Minh Vương thì ghê gớm, chậc." Bạch Lăng bất mãn lầm bầm.

Dung Mị nghĩ đến Minh Vương điện hạ liền nhoẻn miệng cười. Dạ Mặc Thần vẻ mặt nghi ngờ hầm hầm lại còn phóng khí lạnh, Dung Mị cảm thấy buồn cười cực kỳ.

Đừng nói hắn nhận không ra nàng, cho dù biết rồi, chỉ cần nàng chết cũng không thừa nhận, Dạ Mặc Thần có thể làm gì?

Quả nhiên, trêu chọc Minh Vương điện hạ đúng là thú vị.

Dung Mị hỏi thiếu niên shota: "Thế, ngươi đi theo chúng ta làm gì, đừng quên ngươi có rất nhiều hiềm nghi, không sợ bị Bạch Lăng đánh chết?"

"Ta có linh cảm ở bên tỷ tỷ rất an toàn, chỉ cần ngươi chịu thu nhận ta thì ta liền nghe lời ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó!" Thiếu niên hai mắt tròn xoe, thành khẩn đáng thương nói.

Hữu Ý lấy hạt châu từ trong túi đeo bên hông ra, "Cái này cho ngươi."

Bạch Lăng khoanh tay, "Không phải ngươi bảo bối viên châu này lắm sao, vừa nãy nhanh tay nhanh chân nhặt lại bây giờ lại dễ dàng giao ra, coi bổn điện là kẻ ngốc chắc?"

Dung Mị nhàn nhạt nói: "Trước tiên thì nói xem lai lịch của ngươi đi, còn có, làm sao ngươi biết ta là nữ."

Hữu Ý cười gượng gãi đầu: "Ta nói là nhờ trực giác các ngươi tin không?"

"Ngươi nói xem?" Bạch Lăng cười lạnh, xắn tay áo chuẩn bị đánh người.

"Oa, đừng đừng, ta nói thật mà! Từ nhỏ ta đã có trực giác rất chính xác, vừa nãy linh cảm mách bảo ta chạy vào phòng này sẽ thoát khỏi đám người Thù Môn nên mới gặp được tỷ tỷ..." Tiểu Hữu Ý ôm đầu, nước mắt lưng tròng.

Trực giác, linh cảm?



Cái này lại khiến Dung Mị nhớ đến người nam tử trầm lặng như ao nước mùa thu kia. Ca ca nàng, không biết bây giờ sao rồi?

Kể ra đã năm năm không gặp, sau chuyện này nàng nên đi tìm hắn. Dung Mị có rất nhiều thắc mắc vẫn luôn muốn hỏi Dung Kỳ, có lẽ đây là lúc giải đáp.

"Hạt châu này trước tiên cứ để chỗ ngươi đi." Dung Mị xua tay, nàng không dại động vào hạt châu này thêm một lần nữa.

"Bạch Lăng, trông chừng hắn."

Dung Mị phân phó một câu rồi đứng dậy ra ngoài. Bên ngoài tiếng hò hét ngày càng lớn, xem ra đã sắp mở cổng thành nghênh chiến rồi.

Ầm ầm---

Cổng thành nặng trịch dần dần hé mở, một luồng khí hôi tanh làm người sởn gai óc ập vào bên trong.

Đại quân quỷ linh rậm rạp thay thế toàn bộ rừng rậm thành màu đen, người trong thành không khỏi sững sờ, nỗi sợ hãi lại một lần nữa trỗi dậy.

Dung Mị và Bạch Lăng đứng ở nơi cao nhất Vạn Ác Thành, vạt áo đón gió tung bay.

"Quỷ tộc lần này tiến công quy mô lớn nhất từ trước đến giờ, xem đám này ít nhất cũng 300 vạn quỷ linh quỷ tướng, Vạn Ác Thành tính hết những người chiến đấu được cũng chỉ có 1 vạn, trung bình một đấu ba trăm, e là không lâu cũng sẽ bị tiêu diệt." Bạch Lăng phân tích rồi lắc đầu.

Hữu Ý chật vật trèo lên nóc nhà, hoãn lại hơi thở nói: "Nhưng mà không phải có tỷ tỷ ở đây sao? Tỷ tỷ sẽ không để bọn họ chết, đúng không?"

Dung Mị còn chưa nói, Bạch Lăng đã lên tiếng trước: "Tỷ tỷ? Ta thấy ngươi ngứa da lắm rồi!"

"Ách..." Hữu Ý tức khắc lúng túng, vội vàng sửa miệng: "Kh-không có gì, vừa nãy ngươi nghe nhầm thôi, ta gọi là… quân thượng..."

Bạch Lăng hừ lạnh một tiếng: "Xem như ngươi thức thời!"

Hữu Ý cười gượng, đáng sợ quá!

Dung Mị khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ đứng, "Muốn bổn quân cứu thì còn phải xem biểu hiện của bọn họ thế nào."

Vạn Ác Thành, đừng làm cho nàng thất vọng.

Ầm ầm---

Cửa thành đã mở ra toàn bộ!

Một bóng đen vụt ra!

Hắc y nữ tử không nói không rằng, đơn thân độc mã xông vào giữa quỷ quân, một đám quỷ linh tép riu hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng, nhưng mà chúng nó quá đông, cuồn cuộn dâng lên.



"Môn chủ!" Vân Thường thấy vậy sốt ruột, "Toàn bộ Thù Môn nghe lệnh, tiến công!"

Mọi người trong Thù Môn lập tức theo sau môn chủ của họ gia nhập vào quỷ quân.

Những người còn lại nhìn nhau, rốt cuộc có người cắn răng xông lên, dần dần tất cả mọi người đều hò hét xông vào chiến trường.

Chém giết!

Máu tanh!

Nhưng đối mặt với 300 vạn đại quân, dù đám người trong thành thường ngày hung hãn cỡ nào cũng dần dần bị kiệt sức, số người bị thương vượt quá phân nửa!

Đáng tiếc từ lúc đầu đã không có đường lui!

Lúc này, một cái bóng từ nơi xa trong quỷ quân vút bay với tốc độ nhanh như chớp!

Hắn có vẻ ngoài là nhân hình nhưng làn da màu tím kỳ dị chứng minh hắn không phải con người!

"Quỷ thần của chúng ta!"

"Cấn đại nhân ra trận rồi!"

Một đám quỷ linh quỷ tướng bên dưới hò hét, lần nữa sôi trào.

Quỷ thần Cấn, không nghi ngờ chính là kẻ cầm đầu 300 vạn quỷ quân này!

Nhưng bọn chúng cũng không nghĩ tới hắn sẽ tự mình xuất hiện! Dẫu sao chỉ là một thành trì nhỏ bé, 300 vạn quỷ quân dư sức nghiền nát!

Khi Cấn xuất hiện, bầu trời đều thay đổi mây đen mù mịt, không khí căng thẳng gần như không thể hô hấp! Chỉ bằng một luồng quỷ khí trên người hắn đã làm cho kể cả người Vạn Ác Thành cốt cách run rẩy, cảm giác cận kề bờ vực tử vong.

Vân Thường trong lòng kinh hãi.

Hắn rốt cuộc là cái thứ gì?

Lại có thực lực như thế nào!

Vân Thường biết đây vốn dĩ là một trận chiến không thể thắng nổi, nhưng vẫn muốn làm suy yếu quỷ tộc một chút, không ngờ lại vẫn còn thủ lĩnh ở phía sau!

Vượt qua Vạn Ác Thành là các thành nhỏ, Tinh Lương thành vv… Cứ dần dà này, đại chiến, thực sự sắp nổ ra!

Hắn dường như đã tưởng tượng được cảnh Thần Ma đại lục chìm trong chiến hoả, tâm như tro tàn!