Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 304: Đấu lôi đài lần thứ nhất




"Nhóc con còn chưa dứt sữa lại dám cả gan tham gia trận đấu của người lớn, chỉ cần ngươi quỳ xuống gọi một tiếng ông nội, bản đại hiệp sẽ tha cho ngươi một con đường sống." Đứng sau lưng gã là bốn linh thú khế ước hình thù vô cùng dữ tợn gồm có Thạch U xà linh thú, Hồng Giác linh thú, Lôi Hoàng Sư linh thú và Thiết Song Đầu Điêu linh điểu.

Bốn linh thú mặc dù có vẻ ngoài khá đặc biệt nhưng sức chiến đấu lại vô cùng mạnh mẽ, nhất là Thạch U xà cùng Thiếu Song Đầu Điêu, hai con linh thú này khi tấn công đều rất điên cuồng khó lòng khống chế, còn Hồng Giác thì thuộc vế bị động hơn nên thường được lựa chọn làm thú thủ vệ để bảo vệ chủ nhân, Lôi Hoàng Sư tấn công không yếu bất quá so với hai linh thú còn lại thì kém hơn rất nhiều.

Đứng dưới sự áp bách của bốn linh thú cùng một kẻ tự cao tự đại, Hàn Băng không thèm tiếp lời của đối phương, yên lặng rút kiếm ra chờ đợi lời bắt đầu từ đệ tử chủ trì.

Tư Đồ Vũ Thiên hai mắt lạnh lẽo nhìn gã hán tử thô kệch như nhìn người chết, nếu không phải gã đang ở trên lôi đài thì có lẽ gã đã chết trăm nghìn lần khi dám dùng ánh mắt *** uế tục tĩu đó đánh giá Hàn Băng rồi. Chỉ là một con kiến hôi mà lại dám lên mặt nói chuyện, thật đáng chết vạn lần.

Đệ tử chủ trì lôi đài lui về sau đến vị trí an toàn mới hô lên. "Trận đấu bắt đầu."

Gã thô kệch còn muốn mở lời sỉ nhục thêm, ý đồ khiến nàng tức giận đến mất lý trí không thể tập trung tấn công rồi từ đó nhân cơ hội giành lấy chiến thắng. Gã biết người có thể đạt được thẻ trúc kí hiệu số hai không phải là người tầm thường nhưng vẫn hi vọng chiêu trò gã hay sử dụng có thể thành công.

Nhưng lại không nghĩ tới, đối thủ của gã chỉ trong chớp mắt gần như ngay khi chữ 'bắt đầu' kết thúc, thân ảnh của nàng đã mờ dần đi chỉ còn lại tàn ảnh. Hoảng hốt xoay xung quanh để tìm kiếm mục tiêu tấn công, gã thô kệch lo lắng sợ hãi đến mồ hôi tuôn ra đầy trán.

"Hồng Giác bảo vệ ta, còn lại ba ngươi thủ lên cẩn thẩn, nhìn thấy oắt con đó thì giết ngay không được chần chừ."

Nghe chủ nhân ra lệnh, bốn linh thú không thể làm gì khác ngoài nghe theo. Thanh U xà tốc độ rất nhanh, lần theo tàn ảnh mà Hàn Băng để lại mà đuổi theo sau nàng, tiếng trườn 'sột soạt' của lớp vảy cứng va chạm với mặt đất vang lên vừa rùng rợn vừa đáng sợ.

"Hừ, một con chuột nhắt chỉ biết chạy trốn khắp nơi, đến ngay cả mặt cũng không dám lộ ra vậy thì còn chiến đấu làm gì? Thà nhóc con ngươi quỳ xuống nhận thua có khi còn đỡ bị thương tích đầy mình thậm chí là bỏ mạng, chạy mãi như vậy biết đến bao giờ mới có thể thắng được bản đại hiệp đây?!"

Gã hán tử thô kệch rút bản đao nắm chặt trong tay, cả người bày ra tư thế bất cần không thèm để ý lại âm thầm cứng ngắc chờ đợi để có thể tấn công bất cứ lúc nào, miệng lại liên tục phát ra những câu từ xúc phạm sỉ nhục coi thường đối thủ, muốn chọc tức nàng để nàng lộ ra nhược điểm.

Hàn Băng liên tục di chuyển xung quanh lôi đài, ngay khi gã hán tử nói hết câu thứ ba liền dẫm mạnh chân, lính khí tụ tập bao quanh lấy cơ thể cùng thanh kiếm, cả người nàng phi đến chỗ đối thủ tựa như một mũi tên rời khỏi cung, chớp mắt đã tiếp cận thành công.

Rầm!!

Hồng Giác linh thú bị Hàn Băng đạp một cước nhẹ nhàng bay ra khỏi lôi đài, cơ thể cồng kềnh nặng nề đập mạnh xuống mặt đất, bụi cát dưới sức đè ép bay lên tán loạn. Mà gã hán tử thì lại mở mồm gào thét ôm lấy một bên tay máu chảy đầm đìa, cả cánh tay gã không biết đã bị chặt đứt từ bao giờ.

"Aaaaa! Tay của ta! Tay của ta!!" Khuôn mặt gã đã vốn không ưa nhìn, nay vặn vẹo bởi đau đớn lại càng thêm xấu xí. "Bắt nó lại cho ta! Ba con súc vật các ngươi mau bắt nó lại cho ta!!"

Thanh U xà liếc mắt nhìn chủ nhân của nó một cái, ánh mắt tràn ngập khinh thường cùng chán ghét. Gã nhân loại này nếu không phải nhân cơ hội nó bị trọng thương rồi ép buộc nó khế ước thì có lẽ gã đã thành thức ăn trong bụng của nó từ lâu rồi, sao còn có cơ hội kêu gào ra lệnh ở đây!?

Không thể làm trái mệnh lệnh, Lôi Hoàng Sư linh thú nhảy bổ về phía Hàn Băng, móng vuốt sắc bén trong đệm thịt vươn ra ngoài, chuẩn xác cào ngang người nàng, nhưng ngay khi nhìn lại nơi Hàn Băng bị thương vậy mà lại không chảy ra chút máu nào, cơ thể còn dần biến thành mờ ảo, Lôi Hoàng Sư mới biết thứ mà nó vừa tấn công thật ra chỉ là một tàn ảnh.

Ngay sau đó, một cơn cuồng phong đánh tới, Hàn Băng nhẹ nhàng giơ chân lên tặng cho nó một cước trực tiếp rơi xuống khỏi lôi đài, cả cái đầu bù xù đập thẳng xuống mặt đất. Cánh tay thứ hai của gã thô kệch cũng bị Hàn Băng tước mất, tiếng gào thét của gã vang vọng khắp cả sân đấu khiến người nghe phản cảm nhíu mày.

Nhìn thấy tình thế trước mắt hoàn toàn không có lợi cho bản thân mình, gã lăn lộn hai vòng xong liền dừng lại thở hổn hển, ánh mắt sợ hãi không còn chút ý chí chiến đấu, đôi môi run rẩy hé ra muốn mở lời. "Ta... ta nhận..." thua.

Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, đầu lưỡi của gã đã lăn lóc trên mặt đất, cả cơ thể run rẩy quằn quại, máu từ miệng vết thương chảy đầy đất, tiếng 'ú ớ a ê' không chút ý nghĩa từ cổ họng gã phát ra.

Thanh U cùng Thiết Song Đầu Điêu đều là linh thú có linh trí cao, biết bản thân không thể đánh lại nàng liền dứt khoát phủ bệt dưới mặt đất im ru không dám phát ra tiếng động, chấp nhận sự phản hệ của việc không nghe lời chủ nhân mà đau đớn run rẩy còn hơn việc tấn công nàng.

Hàn Băng liếc nhìn hai linh thú quy thuận phía xa kia, ngồi xổm xuống trước mặt đối thủ, nhìn gã đau đớn khổ sở trừng to mắt nhìn mình hơi há miệng, âm thanh chỉ đủ để hai người nghe thấy. "Ta ghét có hai loại người, một là lừa dối phản bội ta, hai là loại người thích bắt nạt người già, phụ nữ cùng trẻ nhỏ. Mà ngươi, lại xui xẻo để cho ta nhìn thấy."

"A ú ú ớ a á!" Gã hán tử nằm trên mặt đất như một con sâu béo không thể tự ngồi dậy, cả khuôn mặt bởi vì lăn lộn trên chính vũng máu của bản thân mà nhìn cực kỳ dữ tợn, tựa như huyết quỷ từ địa ngục bò lên đòi mạng.

Hàn Băng nhìn thẳng vào ánh mắt cầu xin tha thứ của gã, không chút thương tiếc mà chặt đi hai chân của đối phương, cắt hai lỗ tai cùng lỗ mũi, móc hai con mắt rồi ép gã nuốt sống vào trong bụng, cuối cùng lại dùng một cước đá gã bay xuống khỏi lôi đài.

Cả không gian yên tĩnh đến đáng sợ, Tô Quân ngây người nhìn một màn tra tấn biến người thành nhân trệ đầy máu me này, ngoại trừ cảm thấy có chút khó chịu vì mùi máu tanh nồng thì còn có chút tán thưởng. Y cũng rất chán ghét loại người như gã, chỉ biết dẫm thấp nịnh cao, lại còn chuyên gia ức hiếp những người yếu đuối. Nếu không phải gã là thí sinh tham gia thi đấu, có lẽ Tô Quân đã rút kiếm ra chém bay đầu gã vào cái ngày gã bị chỉ tội.

"Trận đấu thứ mười ba, đại hiệp sở hữu thẻ trúc kí hiệu hai chiến thắng. Trận đấu tiếp theo..."

Hàn Băng bước xuống khỏi lôi đài tiến về phía Tư Đồ Vũ Thiên, vừa đến gần đã bị hắn nắm lấy cổ tay kéo vào lòng. "Huynh không thấy ta rất đáng sợ sao?"

"Có gì đáng sợ?" Mỗ nam nhân nhíu mày lấy khăn tay ra, cẩn thận lau đi vết máu dính trên ngón tay nàng. "Những chuyện như vậy lần sau Băng Nhi cứ nói để ta làm, đừng tự mình động thủ khiến bản thân bẩn tay."

"... được." Hàn Băng phối hợp xòe lòng bàn tay ra cho đối phương lau, đợi hắn lau đến khi tay nàng đỏ bừng lên rồi mới dừng lại.

"Đợi khi về tửu lâu, ta đun một ít nước ấm cho nàng rửa lại." Tư Đồ Vũ Thiên vẫn cảm thấy máu của gã nam nhân xấu xí kia làm bẩn tay Băng Nhi, chỉ lau khô như vậy thì không thể nào sạch được.

"Đã sạch lắm rồi." Hàn Băng dở khóc dở cười nhìn bàn tay sạch bóng đến không thể sạch hơn, mềm mại đan bàn tay vào giữa những ngón tay của hắn.

Hai người thì thầm tình tứ không thèm nhìn đến những người xung quanh, mỗ nam nhân nào đó càng thêm ngang nhiên công khai thể hiện chủ quyền, hận không thể cho cả thế giới rộng lớn bao la này biết, Hàn Băng là nữ nhân của hắn.

Gã thô kệch bị mất máu quá nhiều lại còn bị mất hết các bộ phận quan trọng, nhóm đệ tử xử lý vết thương liền bỏ mặc gã tự sinh tự diệt.

Về phần bốn linh thú, chủ nhân yếu ớt đến không thể phản kháng như vậy chính là thời cơ tốt nhất để phản lại khế ước, không con nào chịu yếu thế hơn con nào, chấp nhận chuyện tu vi bị tụt lùi mà lao lên cấu xé gã, chẳng mấy chốc nơi gã nằm chỉ còn lại một vũng máu đỏ. Sau khi khế ước chủ chết đi, linh thú khế ước ngay lập tức bị thu vào trong giấy khế ước bắn thẳng lên trời không rồi di chuyển về nơi lần đầu tiên nó bị ký kết, sau khi đến nơi, giấy khế ước sẽ thả linh thú đó ra rồi tan thành tro bụi, mọi ràng buộc với nhân loại cũng hoàn toàn biến mất.