Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 120: Lễ hội ẩm thực (3)




Thạch Sơn Quy xoay tròn trên không rồi nặng nề rơi xuống đất, những chiếc gai nhọn ghim sâu xuống bùn cỏ khiến nó không thể di chuyển thêm.

Càng bất ngờ hơn khi Thạch Sơn Quy mở người ra, bốn chân của nó lại giơ lên trời, không tài nào lật ngược cơ thể cồng kềnh đó lại.

Hàn Băng nắm cây kiếm đi đến cạnh Thạch Sơn Quy đó, lấy kiếm chỉ vào một số nơi giải thích.

"Thạch Sơn Quy mặc dù có lớp bỏ bên trên rất cứng nhưng dưới bụng lại hoàn toàn mềm mỏng. Cách giết cúng nhanh nhất chính là đâm vào..."

Hàn Băng giơ thanh kiếm lên, ngay tại vị trí trái tim của Thạch Sơn Quy mà đặt mũi kiếm.

"Đây... là?" Nam Thiên Sang ghé đầu nhìn vị trí nàng chỉ.

Hàn Băng cũng không đâm kiếm xuống, xoay người một cái lại hất tung một con Thạch Sơn Quy khác lên.

"Đó là tim của nó. Ta không yêu cầu đệ giết chúng, chỉ cần đánh bại đủ số lượng ta muốn là được!"

"Dạ, đệ hiểu rồi!" Nam Thiên Sang nắm chặt chuôi kiếm, hai mắt dán chặt vào Thạch Sơn Quy đang lăn đến.

Theo động tác vừa học được từ Hàn Băng, tiểu tử này rất nhanh liền đánh bại được linh thú đầu tiên.

Đã có được kinh nghiệm, Nam Thiên Sang cũng không còn chật vật như lúc đầu, chả mấy chốc liền đánh bại một nửa số Thạch Sơn Quy trên bãi cỏ.

Hàn Băng gật đầu vừa ý, đợi tiểu tử đó tiến đến bên cạnh, nàng liền phất tay đánh ra một chưởng, những Thạch Sơn Quy bị ghim dưới đất liền ngã sang một bên, sau đó chúng bắt đầu lăn tới vị trí khác.

Nhìn khuôn mặt lấm lem của Nam Thiên Sang, Hàn Băng khẽ cười rồi đưa cho cậu một chiếc khăn tay.

Nam Thiên Sang vui vẻ nhận lấy lau mặt mình sạch sẽ rồi cẩn thận gấp gọn lại, cất vào trong vạt áo trước ngực.

Tiểu Hồ trước khi được thu lại vào trong giấy khế ước liếc mắt nhìn Nam Thiên Sang, trong ánh mắt mang theo khinh thường cùng trêu chọc!

Có lẽ nó đang chê tiểu tử hắn bẩn thỉu, xấu xí!

Vì lời hứa sẽ trở về của bản thân với đại nhân vật khó chọc nào đó, Hàn Băng tháo dây buộc ngựa rồi leo lên, hướng về cửa thành mà đi.

Lúc trên đường về, Hàn Băng liếc mắt nhìn qua một gian hàng đồ gỗ bày bán bên đường, cây sáo trúc để trên quầy sạp ngay lập tức thu hút ánh mắt nàng.

"Lão nhân gia, cây sáo trúc này ngài bán bao nhiêu vậy?!"

Lão nhân bán hàng ngẩng đầu nhìn tiểu nữ hài một thân bạch y, trên đầu còn đội mũ voan sa, bình tĩnh trả lời.

"Sạp hàng của lão nhân ta chính là lấy vật đổi vật, tiểu cô nương nhà ngươi có vật gì để đổi không?!"

Hàn Băng liếc nhìn hết một lượt những món hàng bày bán trên bàn, nào là tượng đất nung, sách cũ, nào là sáo trúc, ngọc bội gỗ,... những thứ linh tinh kỳ lạ!

Trên sạp hàng chỉ có cây sáo trúc cùng một chiếc vòng tay trân châu trắng hợp ý Hàn Băng, nàng liền cần lấy hai vật đó lên.

"Lão nhân gia, tiểu nữ lấy Sinh Sinh Chi Hoa đổi với ngài có được không?!"

Sinh Sinh Chi Hoa là một loại hoa có tác dụng bổ trợ tăng khả năng tu luyện nội công, lại cường thân kiện thể, ba trăm năm mới có một bông, vô cùng quý hiếm!

Lão nhân bán hàng đưa bàn tay gầy gộc của mình lên vuốt bộ râu dài màu trắng như đang cân đo đong đếm, sau một hồi liền gật đầu.

"Được thôi, lấy Sinh Sinh Chi Hoa của ngươi đổi hai vật này đi, coi như buôn bán lỗ vốn cho ngươi vậy!"

Hàn Băng từ trong tay áo móc ra một chiếc hộp gỗ dài rồi đưa cho lão giả. Lão nhân gia liền mở hộp gỗ ra kiểm tra, sau khi xác nhận đúng là Sinh Sinh Chi Hoa mới gật đầu một cái, Hàn Băng liền mỉm cười cầm đồ rời đi.

Khi về đến khách điếm họ thuê thì trời đã tối hẳn, Hàn Băng đưa ngựa cho tiểu nhị chăm sóc, phân phó hắn mang nước nóng lên phòng của nàng cùng Nam Thiên Sang xong liền trở về phòng.

Lúc đi qua phòng của Tư Đồ Vũ Thiên nàng hơi dừng chân lại, nhìn cây sáo trúc xinh đẹp mà bản thân vừa trao đổi được, do dự có nên đem tặng hắn hay không.

Đúng lúc Hàn Băng toan bước đi thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Tư Đồ Vũ Thiên một thân trung y trắng ngà xuất hiện trước mắt nàng.

"Băng Nhi đứng trước phòng ta là có chuyện gì sao? Hôm nay ra ngoài có mệt không? Có muốn vào ngồi một chút không?"

Hàn Băng lắc đầu hai cái, dúi vào lòng hắn cây sáo trúc đó xong liền quay đầu về phòng, nàng cần phải tắm rửa thay y phục, bộ đồ này toàn mồ hôi cùng cỏ đất!

Nhìn thân hình nhỏ bé biến mất sau cánh cửa, Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười nhìn đồ vật trong tay mình.

Cây sáo trúc toàn thân một màu xanh lục ngọc vô cùng quý hiếm, trên thân sáo trạm trổ hình cá chép vờn liễu cực kỳ sinh động!

Từng chi tiết điêu khắc phải nói là dùng rất nhiều tâm huyết, tỉ mỉ mà thành! Tài nghệ này có thể so với người đứng đầu của Thiên Linh quốc.

Tư Đồ Vũ Thiên xoay người vào phòng, dưới ánh nến mờ ảo đàn cá dường như đang bơi ra khỏi thân sáo, tự do nô đùa trong không khí!

Nếu hắn đoán không nhầm thì cây sáo trúc này được làm từ Diệp Ngọc trúc trăm năm mới mọc một cây, ba mươi năm mới thành trúc trưởng thành, so ra còn quý hơn sáo trúc bạch ngọc trong tiệm châu báu!

Hàn Băng về phòng không bao lâu, vừa tiến vào thùng nước nóng liền nghe thấy tiếng sáo du dương phát ra, vừa ấm ấp vừa dịu dàng.

Có lẽ hắn không chê món đồ mà nàng đưa nên dùng cách này để nói cho nàng biết, cảm ơn nàng sao?!

Nghĩ như vậy, Hàn Băng hơi mỉm cười rồi vận khí lưu thông qua các h.u.y.ệ.t v.ị trên cơ thể, tăng cường khả năng hấp thu của chính mình.

Nước tắm trong thùng từ màu chàm dần dần trong lại, mà cơ thể của Hàn Băng lại sáng lên rõ rệt, da dẻ như mịn màng hơn.

Mỗi một lần tắm nước thuốc xong cơ thể nàng đều mịn màng trắng trẻo hơn trong chốc lát, xong sau đó sẽ trở về bình thường.

Lúc bước ra khỏi bình phong, tiếng sáo thổi đã không còn nên Hàn Băng liền dự định thâu đèn đọc sách, học hỏi thêm kiến thức.

Bên ngoài đường, phố xá cũng yên tĩnh lại, các thương nhân buôn bán lớn cùng những quán hàng rong nhỏ đều đã thu dọn đồ đạc trở về nhà, chuẩn bị cho lễ hội ngày mai.

Hàn Băng chậm rãi lật từng trang sách, ghi nhớ lại những thông tin hữu ích cho bản thân.

"Chi chi!"

Trong không gian tĩnh lặng, tiếng kêu của vật nhỏ nào đó đặc biệt vang dội rõ ràng. Hàn Băng giật mình đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn về phía cầu lông nhỏ.

"Chi chi chi!" Bản tôn đã trở lại rồi đây!

Vật nhỏ kia từ trên gối vèo một cái đã dừng trước mặt nàng, nhảy lên nhảy xuống tỏ vẻ vui mừng.

Vậy là tròn 120 chương rồi nha! Sau chương này trở đi mình sẽ không ghi tiêu đề chương nữa, chỉ ghi số chap thôi! Hi hi, lý do chình là mình lười nghĩ tiêu đề á ? mọi người ném gạch nhẹ tay nha ???