Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 119: Lễ hội ẩm thực (2)




"Chủ nhân, ngài có cần thuộc hạ đi theo chủ mẫu không?" A Nhất nhìn chủ tử của mình lưu luyến như vậy, không đành lòng hỏi.

Tư Đồ Vũ Thiên nhìn bóng dáng nàng khuất dần, cuối cùng lạnh lùng xoay người đi vào giường nằm xuống, vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.

"Không cần! Nàng ấy sẽ trở về, ngươi lui xuống đi!"

"Vâng!"

A Nhất đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa phòng lại. Trong lòng cầu mong Hàn Băng đi về sớm một chút, nếu không chỉ sợ chủ nhân sẽ phát điên lên, hóa thành tu la đòi mạng mất!

Lắc đầu thở dài một hơi, A Nhất trở về phòng của hắn nghỉ ngơi, cũng thông tri cho hai người còn lại, đừng ai chọc giận chủ nhân lúc này.

Chủ nhân hiện tại không còn dáng vẻ ôn hòa như lúc ăn cơm nữa, ngài giờ chính là tu la đến từ địa ngục, người mà bọn họ luôn kính ngưỡng cùng sợ hãi.

.....................

Hàn Băng cưỡi trên lưng một tuấn mã, đi ở phía trước Nam Thiên Sang, một đường không tính là chậm đi ra khỏi thành, tiến vào sâu trong rừng.

Để đến được thành Lạc Gia phải đi qua núi Hoàn Duyệt, mà sau khi ra khỏi thành Lạc Gia thì phải băng qua một khu rừng rộng lớn nguy hiểm, chính là nơi hiện tại Hàn Băng đang đứng, rừng U Thác!

Khi tiến vào sâu trong rừng U Thác, Tiểu Hồ được nàng triệu hồi ra, vui vẻ ngồi trên đầu ngựa vẫy đuôi.

Nam Thiên Sang cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hồ, nhưng mỗi lần nó xuất hiện, tiểu tử Thiên Sang lại không nhịn được muốn đem nó ôm lên rồi hôn mấy cái.

"Tỷ tỷ, chúng ta vào đây làm gì vậy?!"

Hàn Băng không trả lời hắn, giục tuấn mã chạy chậm tiến vào những con đường toàn bụi cây, được tầm một khắc mới bắt đầu dừng lại.

Phía trước hai người là một vùng đất cỏ non xanh tốt, cao qua mắt cá chân người. Mà trên bãi cỏ xanh, những tảng đá lớn ngang hông màu xám vàng nằm rải rác lộn xộn nhìn vô cùng nổi bật.

Từ xa nhìn đến sẽ nghĩ những tảng đá đó phá hoại mỹ cảnh, đem một thảm cỏ non xinh đẹp như vậy hủy đi, giống như trên một khuôn mặt nhẵn nhụi tự dưng lại mọc ra một đống mụn trứng cá!

Nam Thiên Sang nghi hoặc nhìn Hàn Băng, lại chăm chú nhìn về vùng cỏ non xanh biếc đó.

Hàn Băng sau khi xác định nơi này đúng là địa điểm nàng muốn đến liền nhảy xuống ngựa, buộc dây cương vào một gốc cây ngay đó.

Nam Thiên Sang thấy nàng xuống cũng ngay lập tức xuống theo, bám sát theo nàng.

"Nhìn thấy tảng đá đó không?!"

"Dạ thấy." Theo hướng Hàn Băng chỉ, Nam Thiên Sang nhanh chóng gật đầu trả lời.

"Nhiệm vụ của đệ ngày hôm nay chính là đánh bại mười tảng đá đó."

"Đánh bại... sao?!"

Hàn Băng mỉm cười gật đầu, bình thản đưa cho Nam Thiên Sang một thanh kiếm sắc rồi trải một miếng vải xuống đất sau đó ngồi lên. Tiểu Hồ nằm trong lòng nàng, hưởng thụ âu yếm của chủ nhân.

Nam Thiên Sang cầm cây kiếm trong tay đánh giá. Vỏ kiếm có tông màu chủ đạo là màu xanh da trời, bên trên vỏ còn điêu khắc hình hoa văn sóng nước cực kỳ nổi bật!

Chuôi kiếm khảm ngọc trai trắng, khi rút kiếm ra, lưỡi kiếm sắc bén cũng nhuộm một màu xanh ngọc bích vô cùng xinh đẹp.

"Tỷ tỷ, đánh bại tảng đá... kiểu gì ạ?!" Nam Thiên Sang nắm chặt thanh kiếm trong tay, có chút không hiểu yêu cầu của nàng.

"Cứ tiến lên đánh bại chúng là được rồi!" Hàn Băng cười nhẹ không nhìn hắn, bàn tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của Tiểu Hồ.

Nam Thiên Sang trong lòng căng thẳng, từng bước tiến đến cạnh một tảng đá gần nhất.

Bề ngoài tảng đá thô ráp sần sùi, có những khe hở chồng chéo lên nhau, nhìn qua rất giống như vảy cá.

Nam Thiên Sang cầm kiếm cẩn thận chọc chọc vào tảng đá đó hai cái, sau khi không cảm nhận được sự bất thường gì, liền rút kiếm ra giơ cao lên rồi chém xuống.

"Keeeng!"

Tay cầm kiếm của Nam Thiên Sang run lên, cảm giác tê dại từ cánh tay truyền khắp cả người, thanh kiếm từ tay của hắn rơi 'bịch' một cái xuống đất.

Cứng! Rất cứng! Cực kỳ cứng!

Nam Thiên Sang ôm lấy cánh tay tê dại của mình nhảy nhảy hai cái, Hàn Băng từ xa nhìn tới cảm giác có chút cạn lời.

Tảng đá sau khi bị Nam Thiên Sang tác động vào đột nhiên chuyển động, chậm rãi cao lên.

Bề mặt dưới của tảng đá bắt đầu thò ra bốn cái chân màu đen, tiếp theo là một đầu rùa mọc ra.

"Thạch... Thạch Sơn Quy!?"

Thạch Sơn Quy là một linh thú thuộc họ hàng nhà rùa, thích hoạt động ở nơi khô ráo, có tập tính sống theo bầy đàn.

Thế tấn công của chúng chính là cuộn tròn lại giống như tê tê rồi phát động mà lăn về phía đối thủ. Trong lúc tấn công, vỏ ngoài của chúng sẽ mọc ra vô số gai nhọn dài tầm ba phân*, nếu bị lăn qua thì xác định máu chảy lênh láng, người đục lỗ như tổ ong.

*ba phân: 3 cm.

Nam Thiên Sang lập tức cúi cuống nhặt thanh kiếm rồi bật nhảy cách xa Thạch Sơn Quy, hai mắt nhìn chằm chằm vào nó.

Thạch Sơn Quy thò dài cái đầu nhìn đối thủ của nó, sau đó há miệng ra, gào lên chói tai.

"Khàaaaaa....!"

Nam Thiên Sang nắm chặt thanh kiếm trong tay nhíu mày chịu đựng âm thanh đáng sợ đó.

Sau khi kêu gào đủ, Thạch Sơn Quy chầm chậm xoay người về phía Nam Thiên Sang. Mà những "tảng đá" yên tĩnh phía sau cùng rục rịch đứng dậy, tầm mắt đặt chung một chỗ.

Hàn Băng ngồi đằng xa nhìn Nam Thiên Sang chật vật tránh né Thạch Sơn Quy cuộn mình lao đến, lại phải tìm cách hoàn thành mục tiêu mà Hàn Băng đưa cho, đánh bại mười Thạch Sơn Quy.

Nhìn qua tiểu tử đó quả thật có chút chật vật, quần áo nhem nhuốc đầu tóc dính đầy cỏ non nhưng lại không hề bị thương ở chỗ nào.

Nhìn bước chân và tư thế di chuyển của Nam Thiên Sang, Hàn Băng mỉm cười gật đầu.

Có một số lúc phản ứng của tiểu tử bị chậm lại, tạo ra sơ hở khiến Thạch Sơn Quy được đà lao đến tấn công, khiến hắn càng thêm chật vật.

Cả một cánh đồng cỏ xanh um tươi tốt đầy xinh đẹp chỉ sau một khắc liền bị vùi dập nát bươm, nhìn rất kinh khủng!

Thời gian kéo càng dài, tốc độ di chuyển của Nam Thiên Sang càng chậm lại, mà số lượng Thạch Sơn Quy lại không có xu hướng ít đi. Hàn Băng thở dài một hơi, tung người nhảy đến cạnh Nam Thiên Sang, rút kiếm bên hông ra chỉ dạy.

"Vì Thạch Sơn Quy có vỏ rất cứng nên không thể tấn ông trực diện với chúng! Đệ cần phải tìm ra điểm yếu của nó..."

Vừa dứt lời, một con Thạch Sơn Quy lấy tốc độ nhanh chóng lao tới phía Hàn Băng. Nàng đơn giản bước qua một bên, thân kiếm hơi chéo xuống đất.

Khi Thạch Sơn Quy gần chạm vào lưỡi kiếm thì Hàn Băng liền lật cổ tay lại, đường kiếm chém ngược với chiều lăn cua Thạch Sơn Quy.

Bịch!

Thạch Sơn Quy xoay tròn trên không rồi nặng nề rơi xuống đất, những chiếc gai nhọn ghim sâu xuống bùn cỏ khiến nó không thể di chuyển thêm.

Chúc mọi người buổi tối vui vẻ! Các cú đêm nhớ ngủ sớm chút nhé, mặc dù gấu trúc khan hiếm cũng rất dễ thương nhưng mà nhìn mắt không đẹp đâu! ???