“Rơi nước mắt? Tôi tại sao phải rơi nước mắt?” “Lễ nào em bị ném bỏ rồi, trở thành phi tần bị vứt bỏ vào lãnh cung không nên rơi nước mắt sao?”
Lâm Bắt Nhiễm suy nghĩ một chút, đích thật có lý: “Vậy Hàn Vương mau vê sớm một Hài đi! Những châm đỏ Trên mặt tôi chẳng những kiên tiêu, còn càng ngày càng nhiều, tôi sợ thực sự là bệnh truyền nhiễm gì đó, đến lúc đó lây sang anh”
Trương Hàn híp mắt nhìn cô từ trên xuông dưới: “Những chấm đỏ đã lan sang trên người của em rồi?”
Có ý gì?
"Vậy để cho tôi xem một cái, trên người em có bị lan đến hay không!”
Hắn làm cái gì?
Cầm thú al Lâm Bắt Nhiễm vươn tay che kín quân áo mình: “Trương Hàn, anh còn như vậy, virus trên người tôi thực sự sẽ truyền nhiễm lên trên người anh đấy!”
Trương Hàn tự tay đầy ngã Lâm Bất Nhiễm xuống sàn nhà, hản từ trên cao nhìn cô: “Vậy không bằng đề virus tới nhanh Ban chút đi! Như vậy cũng chánh hảo thành toàn em”
Nói xong, hản hôn lên môi cô.
Lâm Bát Nhiễm trọn to hai mắt, cô mắt vài giây là để phản ứng kịp hẳn đang làm những gi, cô hủy dung thành dáng vẻ thê này mà hãn còn hôn được, khẩu vị của hắn thật sự rất nặng.
Hai tay để ở trên ngực Trương Hàn, cô dùng sức đầy hẳn ra phía ngoài: “Ưm ưm... buông!”
Trương Hàn cũng không buông cô ra, hắn mở mắt nhìn dáng vẻ cô giãy giụa, còn hôn sâu hơn.
Cô thực sự rất ngọt, như là kẹo sữa bò mẹ hẳn cho khi còn bé, không quá ngọt, lại làm cho thòm thèm, nhớ mãi không quên.
Trương Hàn cạy ra hàm răng của cô, hướng về phía cô công thành đoạt đât.
Lâm Bắt Nhiễm không hề có lực chống đỡ, dù sao lực đạo của cô chỉ đủ gãi ngứa cho hắn, cô chỉ đành bị động cho hãn hôn.
Cô tưởng nụ hôn này sẽ rất nhanh kết thúc, thế nhưng hắn giống như bị nghiện, đè nặng cô hôn rât lâu.
Nụ hôn vốn thô bạo bá đạo cũng từ từ trở nên dịu dàng, đây là thời khắc hiếm có mà hắn dịu dàng.
Lâm Bát Nhiễm vẫn cảm thấy mình chưa từng hiểu người
đàn ông này, cô chưa từng chạm được trái tim thật sự của hãn, có đôi khi cô thậm chí không biết hắn có trái tìm hay không.
Không biết qua bao lâu, ngay lúc Lậm Bát Nhiễm cảm thấy môi lưỡi bắt đầu tê dại, gân như không còn tri giác, Trương Hàn mới buông lỏng cô ra.
Nụ hôn này làm cho tâm trạng của hẳn tốt, hắn vươn tay xoa xoa tóc mái cô, lộ ra vài phần cưng chiều.
Người đàn ông như Trương Hàn vô cùng có dã tính, như là dã thú trong rừng rậm lúc nào cũng có thê sẽ nhào lên, khiên người ta run sợ, nhưng lúc nào cũng tản ra mị lực, hiện tại hăn đột nhiên bồ thí dịu dàng với cô, Lâm Bất Nhiễm không khỏi giật mình.
Cô xoay mặt đi: “Hàn Vương, đủ chưa, đủ rồi thì có thể buông tôi ra chưal?”
“Nếu như tôi nói không có đủ thì sao?”
“Tôi tới tháng rồi, hôm nay mới ngày thứ hai!” Lâm Bất Nhiễm không thể không tốt bụng nhắc nhở hẳn.
Trương Hàn bỗng thầy mắt hứng, hắn chau mày kiếm sau đó lật cả người, nằm ở bên người Lâm Bất Nhiềm.
Hai người cứ như vậy lặng lặng nằm, không nói gì thêm.
Rất nhanh Lâm Bắt Nhiễm liền bò dậy, cô không muốn nằm với hắn ở đây: “Hàn Vương, khuya lắm rồi, anh cũng tới chơi rôi, về sớm nghỉ ngơi một chút đi, tôi vào phòng đây”
Lâm Bát Nhiễm muốn vào phòng.
Thế nhưng Trương Hàn vươn bàn tay to dùng sức kéo một cái, trực tiếp kéo cô trở vệ trong ngực. mình, cánh tay có lực của hắn rơi vào vòng hông nhỏ nhắn mềm mại của cô: “Nằm với tôi một lúc đi.”
Lâm Bắt Nhiễm đánh lên bắp thịt rắn chắc của hắn cảm thấy đau, thế nhựng. cô giận mà không dám nói gì: “Năm ở đây sẽ bị cảm.