Nhưng là quản gia cảm giác mình quá nhỏ bé, ông ta cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Trương Hàn nhanh chóng biên mắt trong tâm mắt của mình.
Lâm Bắt Nhiễm hiện tại tiền vào lãnh cung, hoàn cảnh của nơi này đơn sơ một ít, nhưng cũng đủ đề người ở, thanh tịnh, cách xa những tâm cơ huyện náo kia, cô cảm giác tâm hồn mình đều được tỉnh lọc.
Không nghĩ tới nơi ở của Trương Hàn còn có chỗ tốt như vậ. Lâm Bắt Nhiễm ngồi xếp bằng, sau đó lấy ra bàn vẽ, cô lại bắt đầu thiết kế.
Rất nhanh cô liền trầm mê trong đó, ngay cả tiếng bước chân của Trương Hàn từ xa đên gân cũng không nghe được. Trương Hàn liếc mát liền thấy được cô, cô vần im lặng như: thê, dáng vẻ vinh nhục không sợ hãi, hắn ở phía xa nhìn cô một hồi, sau đó đi lên trước ngồi ở bên cạnh GÓ”
Động tác của hắn rất nhẹ, cộng thêm Lâm Bát Nhiễm quá chú tâm, cho nên hoàn toàn không nhìn thấy hả Trương Hàn cũng không lên tiếng quấy rồi, hắn lấy ra văn kiện bắt đầu phê duyệt, cả thế giới đều là an tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Lâm Bát Nhiễm đã hoàn thành một bản thiết kế, bản thiết kế này cô rất hài lòng, tối nay cô rất có cảm hứng.
Cô buông xuống bản vẽ, chuẩn bị cho tự mình rót một ly
nước nóng, nào biết bên cạnh đột nhiên thò ra một cái tay, đưa cho cô một ly nước.
“Cảm ơn” Lâm Bắt Nhiễm nhận lầy uông một ngụm. Nhưng còn chưa kịp nuốt, Lâm Bắt Nhiễm liền cứng lại rồi, tay ở đâu ra, nước ở đâu ra?
Lâm Bát Nhiễm chậm rãi quay đầu, nhìn về phía người bên cạnh
Trương Hàn nhìn cô, cười cười ôn hoà.
Phụt!
Lâm Bắt Nhiễm phun hết nước trong miệng lên trên mặt Trương Hàn.
“Xoát” một cái, khuôn mặt tuấn tú của Trương Hàn đen thùi.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi không phải cố ý, bây giờ tôi sẽ giúp anh lau sạch”
Lâm Bát Nhiễm không biết hắn tự dựng lại chạy đến đây, còn giải thần giả quỷ hù dọa cô, nhưng cô biết con người hắn đặc biệt thích sạch sẽ, mặc bệnh sạch SE CO phun nước lên trên mặt hắn, chắc hắn đã có ý muốn giết cô luôn rồi.
Lâm Bắt Nhiễm cuống quít dùng ống tay áo mình giúp hăn chà lau khuôn mặt tuần tú.
Trương Hàn cảm thấy cô là có ý, cho nên kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô: “Lâm Bất Nhiễm, em ngứa da đúng không?”
Hân định tát cô.
Lâm Bắt Nhiễm sợ đến co người.
Thế nhưng bàn tay kia chậm chạp không rơi xuống, Lâm Bát Nhiễm len lén mở mắt nhìn hản, thì ra hắn ở giữa không trung ngừng tay.
“Tôi... Tôi thật sự không phải là cố ý, xin anh bớt giận” Lâm Bật Nhiễm liền vội vàng giải thích.
Trương Hàn nhìn cô, cộ tuy đã hủy dung, thế nhưng đôi mắt vẫn xinh đẹp như vậy, bên trong giông như có xuân thủy róc rách chảy, liếc mắt đưa tình đại khái chắc là để miêu tả cô! Trương Hàn thu hồi bàn tay to của mình, ghét bỏ nói: “Xâu chết! Em bây giờ chính là một người quái dị!”
Lâm Bắt Nhiễ . Ừ, tôi chính là người quái dị, Hàn Vương, sao anh có thời gian rảnh rỗi đến đây nhìn người quái dị, người quái dị có gì để nhìn?”
Lâm Bát Nhiễm dùng sức rút cỗ tay mình vê.
Thê nhưng, không thành công, bởi vì Trương Hàn kéo một cái, trực tiếp kéo cô vào trong ngực mình: “Người quái dị không có gì đề nhìn, thế nhựng người quái dị rơi nước mắt chắc sẽ rât đẹp!”