Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 3006




Mạc Họa thật sự rất luyến tiếc, tay cô đặt trên bụng mình lưu luyễn VuÔt ve, buông bỏ đứa bé này, cô cũng rất đau đớn.

Lúc này Lê Hương nói: “Họa Họa, mẹ có thể bảo vệ đứa bé này”

Cái gì?

Mạc Họa cứng đờ: “Mẹ ơi, mẹ nói thật không, con con có thể thuận lợi sinh ra?”

Lê Hương gật đầu: “Thật, mẹ có thệ bảo vệ đứa bé này, đảm bảo thằng bé bình an ¡0 ra, thế nhưng, mẹ Không bảo vệ được con, hoặc có lẽ là, mẹ có thể bảo vệ được cọn, thế nhưng sau khi lầy tâm đầu huyết lần thứ ba, mẹ phải lập tức cho con sinh non, đứa bé này có thể cũng sẽ mắt”

“Họa Họa, con hiểu ý mẹ không, con bây giờ lại phải lựa chọn, thăng bé và con, con chỉ có thể chọn một”

Lê Hương có cách, thế nhưng mẹ và con, bà chỉ có thê cứu một, giờ chỉ phụ thuộc vào Mạc Họa lựa chọn.

Mạc Họa không chút do dự nào nói ngay: “Mẹ, con muốn. giữ lại đứa bé này.

“Nhưng tánh mạng của con...”

“Mẹ, chỉ cần Thượng Quan Mặc và đứa bé khỏe mạnh bình an sống trên thế giới này, con đã thỏa mãn, ngược.

lại nêu như giữa bọn họ có một người rời bỏ con đi, vậy cả đời con cũng sẽ không vui Vẻ, con yêu hai bố con, hơn cả sinh mệnh mình”

Lê Hương kỳ thực đã đoán được lựa chọn của Mạc Họa, cho. nên bà nhẹ nhàng gật đầu: "Được”

“Con muốn trở về thăm Thượng Quan Mặt Lê Hương lắc đầu: “không được”

“Vì sao?”

“Thân thể con đã không thích hợp đi lại, từ giờ đến lúc sinh, con đều phải ở trong phòng thí nghiệm dưới đất dùng dược thảo kéo dài sinh mệnh, quá trình này sẽ vô cùng đau đớn” Mạc Họa đã chuân bị tâm lý, thê nhưng cô thực sự không yên lòng Thượng Quan Mặc, cho nên cô câu xin: “Mẹ, con nghe lời mẹ, về sau con = không ‹ đi ra ngoài nữa, nhưng, con thực sự rất muốn gáo Thượng Quan Mặc một lần cuối, chỉ một lần cuối, có được không ạ?”

Dù sao cũng là con gái mình thương yêu nhất, Lê Hương mềm lòng: “Được, mẹ dẫn con đi”

Mạc Họa về đến nơi Thượng Quan Mặc, trong phòng, Thượng Quan Mặc lặng lặng năm ở trên giường.

"Mẹ, sao anh ấy còn chưa tỉnh, anh ây...

Lê Hương dùng ánh mắt trấn an cô: “Yên tâm đi Họa Họa, mẹ đã cho dùng châm, cậu ấy chẳng máy chốc sẽ tỉnh lại” Vậy là tốt rồi.

Mạc Họa ngôi ở bên giường, cô vươn ngón tay mình chậm rãi vuôt ve gương mặt anh tu: đầu ngón tay của cỗ từ trán anh, đôi mắt, cánh mũi rồi về đến miệng, mỗi một chỗ không bỏ quên, nhẹ nhàng vuốt ve.

Ông trời mới biết cô thương anh đến mức nào, quyến luyến anh đến mức nào.

Đây là lần gặp mặt ‹ cuối cùng, trong lòng cô bắt đầu khổ sở: “Chồng ơi, nói cho anh biết một tin tốt, anh sẽ khỏe trở lại, ngay cả con của chúng ta cũng sẽ bình an ra đời, hết thảy đều sẽ tốt đẹp, có phải không?”

Mạc Họa ghé vào trên người anh, tùy ý để nước mắt trơn ướt viền mắt: "Những là, em phải vĩnh viễn rời xa hai bô con, hai bỗ con đừng quên em, nếu như hai bố Con quên em, em sẽ vô cùng tức giận.”

Mạc Họa nhìn Thượng Quan Mặc, cuội cùng lại nhẹ giọng nói: “Bỏ đi, chồng ơi về sau... anh cứ quên em đi...”

Vẫn là, để anh quên cô đi!