Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 3005




Cô nhìn chung quanh một lần, lúc này mới phát hiện mình đã không còn ở chỗ Thượng Quan Mặc nữa, cô dã về đến nhà mình.

Vừa rồi cô thấy ác mộng, mơ thấy Thượng Quan Mặc máu me khắp người ngã vào trong vũng máu.

Không đúng.

Đó không phải là mộng.

Thượng Quan Mặc thực sự đã phát độc rôi, e răng bây giờ còn đang hôn mê.

Mạc Họa lúc này vén chăn lên muốn xuông giường, nhưng hai chân vừa rơi trên mặt đất mới phát hiện toàn bộ cơ thê. mềm nhñũữn vô lực, cô lập tức xụi lơ ở trên thảm.

Lúc này phần bụng lại truyền tới cơn đau âm Ï, cô đặt tay trên bụng mình, nơi đây còn có con của bọn họ.

Hiện tại thực sự là liên tiếp gặp nạn.

“Họa Họa, con tỉnh rồi, sao lại ngã lại rồi?” Lúc này Lê Hương bưng một chén thuốc Đông y vào, bà nhanh chóng đỡ Mạc Họa lên.

Mạc Họa cầm ngược tay Lê Hương: “Mẹ ơi, có phải mẹ đã biết hết rồi không a2?”

Những bác sĩ kia đều tra không ra cô bị làm sao, thế nhưng với y thuật của mẹ, rất dễ dàng biết được tình trạng cơ thể hiện tại của cô.

Lê Hương gật đâu: “Đúng vậy Họa Họa, con có thể đưa ra lựa chọn với cuộc sống của bản thận, thế nhưng con chớ nên gạt bố mẹ”

Viền mắt trắng nõn của Mạc Họa lúc này hồng hồng, cô rất hỗ thẹn, bó mẹ nuôi côlớn như vậy, cô còn chưa kịp hiếu thuận bọn họ, lại làm cho bọn họ loạn thêm: “Mẹ, con xin lỗi”

“Họa Họa, con không hề có lỗi với bố mẹ, con có lỗi với bản thân con, chuyện lớn như vậy con lại lựa chọn chông đỡ một mình, con nên nói cho bố mẹ biết, bố mẹ sẽ giúp con”

Mạc Họa ứa nước mắt, trong khoảng thời gian này cô thực sự sông rât thống khổ rất kiềm nén, cô cảm thấy có lỗi với mọi người, cô nỗ lực muôn chuyện trở nên tột hơn, thế nhưng kết quả lại trở nên càng thêm †Ệ, cô cảm giác mình không làm gì tốt cả, giờ khắc này cô thật hận mình bất lực. Mạc Họa vươn tay ôm lấy Lê Hương, nức nở nói: “Mẹ ơi, con cảm thấy rất khó chịu, con thực sự không biết nên làm sao. bây giò, là con hại Thượng Quan Mặc, con rất muốn cứu anh ây, con đã chuẩn bị hy sinh, nhưng... con đã mang thai, đây là đứa bé đầu tiên của con và Thượng Quan Mặc, con luyến tiếc anh ấy...

Lê Hương nhẹ nhàng vuốt lưng Mạc Họa, làm mẹ bà rất hiểu con gái mình, năm đó lúc bà mang thai cũng là gặp phải khốn cảnh nhự thế, mang tam thai trở về Lan Lâu cắt đứt với Mạc Tuân.

Bà biết như vậy đau đớn đến mức nào, không ngờ con gái bà hiện tại cũng phải nêm trải cơn thông khổ này.

“Họa Họa, không sao, mẹ sẽ vẫn ở cạnh con, mẹ sẽ giúp con”

“Mẹ, Thượng Quan Mặc thế nào rồi, lúc con đi anh ây hôn mê, con bây giờ muốn đi xem anh ấy một chút”

“Mẹ đã phái người nhìn Thượng Quan Mặc rồi, trước mắt cậu ây không sao, có hai lần tâm đầu huyết của con, cậu Ấy vẫn chống đỡ được, nhưng cậu ấy cần tâm đầu huyết lần thứ ba, nếu như không có lân thứ ba, cậu ây vân sẽ chết” “Mẹ, vậy mẹ còn chờ gì, mẹ mau lấy tâm đầu huyết của con đi! Con muốn cứu anh ây!”

“Họa Họa, con đã quyết định rồi?”

Mạc Họa dùng sức gật đầu: “Dạ, con đã quyết định rồi, nêu như anh ấy chết, con và con của con sông cũng không có bắt kỳ ý nghĩa gì nữa.

Lê Hương sớm đã biết, Mạc Họa vì Thượng Quan Mặc có thể buông bỏ sinh mệnh.

“Được, mẹ sẽ giúp con, còn về phần đứa bé bên trong bụng con..”

Đứa bé này.