Thượng Quan Mặc phát động mí mắt, nhàn nhạt liếc Thanh Thanh: “Tôi hiện tại không muốn nhìn thấy cô. Cút!"
Thanh Thanh lúc này lộ ra vẻ mặt hy hãi, giống như nai con bị thương, c ta căn môi dưới run rẫy nói: in nà lỗi chủ nhân, tôi không phải cố ý, anh đừng Lo giận, đều là tôi không tốt, tôi đi liên...
Thanh Thanh xoay người muôn đi, trước khi đi tay cô ta lệch một cái, ly cà phê trực tiêp đô vào trên quân tây Thượng Quan Mặc.
“Ôi, chủ nhân, xin lỗi, là tội quá ngu ngóc, tôi vẫn luôn vụng về như thế, đề tôi lau cho anh” Thanh Thanh: nhanh chóng rút ra vài tờ khăn giây, lau lên trên quân tây Thượng Quan Mặc.
Thế nhưng không thành công, bởi vì Thượng Quan Mặc đã kéo lại cô tay Cô ta.
Thanh Thanh ngắng ‹ đầu, hiện tại hai người dựa vào rât gân, cô ta đủ để thây rõ gương mặt đẹp trai kia của Thượng Quan Mặc, nhưng giờ phút này nó lại khiến người †a run sợ.
Hàng mi Thanh Thanh run run: “Chủ nhân, anh làm sao vậy, có phải... tôi đã chọc anh tức giận hay khôn, Thanh Thanh không phải cô ý. Thượng Quan Mặc vận không nói gì, lúc này bên tai đột nhiên truyền đên một giọng nói hài hước; “Xem ra em trở về không đúng lúc rồi, đã làm phiền chuyện tốt của hai người!”
Thượng Quan Mặc ngăng đầu, Mạc Họa đã trở vê.
Mạc Hoa mới vừa vào cửa, hiện tại đôi mắt sáng của cô rơi vào trên người hai người, hài hước nhìn.
Thượng Quan Mặc vươn tay vung, trực tiếp hất văng Thanh Thanh.
A.
Thanh Thanh không đứng vững, lập tức té ngôi ở trên thảm, vô cùng chật vật.
“Chủ nhân, đau quá..” Thanh Thanh trong mắt đều là nước mắt, cô ta làm bộ đáng thương nhìn về phía Thượng Quan Mặc.
Thế nhưng Thượng Quan Mặc đã đứng dậy, dáng vẻ kh cứ như rất sợ Mạc Họa hiểu lãm.
“Họa Họa, em đã về rồi à?” Thượng Quan Mặc ởi tới trước mặt Mạc Họa.
Mạc Họa nở nụ cười nhìn anh: “Đúng vậy, em tưởng em đã không về người nào đó sẽ rất buồn, xem ra là em tự mình đa tình, người nào đó rất vui vẻi”
Mạc Họa ở ba chữ “rất vui vẻ” này càng thêm nặng giọng. Mi tâm ban nãy còn nhíu chặt của Thượng Quan Mặc đã giãn ra hết, ngay cả khuôn mặt tuần tú cũng từ âm trầm sang rực rỡ, anh kéo tay Mạc Họa: “Họa Họa, anh...” “Đừng gọi em, anh cứ tiếp tục chàng chàng thiệp thiệp với người ta đil”
Nói xong, Mạc Họa lên lầu.
Thượng Quan Mặc nhìn dáng điệu cô ghen càng phát cảm thấy cô rất đáng yêu, anh nhắc chân dài đuổi theo.
Trong phòng.
Mạc Họa cởi áo khoác ra, lúc này phía sau lưng truyền dến ấm áp, ,hượng Quan Mặc từ phía sau ôm lây cô. “Buông em ra” Mạc Họa từ chối hai cái.
“Anh không buông, đề anh ôm một cái” Thượng Quan Mặc chôn khuôn mặt tuân tú vào phân gáy cô cọ cọ, ngửi mùi thơm ngát trên người cô.
Mạc Họa hừ một tiếng: “Quần anh không phải ướt rôi sao, sao lại chưa thay đi?”
"“Lát nữa thay”
“Thượng Quan Thiếu chủ thực sự là mị lực vô hạn ây nhỉ, em đây. chân trước mới vừa đi, phía sau liên có tuyển thủ thay. thê khẩn cập ra sân, bàn tay của cô ta cũng biết điều lắm đấy, đỗ hết cà phê lên trên quần anh”