Năm đó con trai thứ của bà từng lưu lại tiên đoán "Nhất ngộ thiếu niên lầm chung thân, hôi phi yên diệt".
Những lời này dường như đã định trước kết cục cả đời này của Mạc Họa.
“Mẹ ơi~” Lúc này bên ngoài truyên đến giọng Mạc Họa. Lê Hương chỉnh lại tâm trạng: “Họa Họa, mẹ đây”
Mạc Họa chạy tới xoa xoa cái bụng tròn vo của mình: “Mẹ, con đã ăn xong cơm tôi rôi, con muôn trở vê nơi của Thượng Quan Mặc” “Con gấp như vậy à?”
“Con sợ anh ấy không thấy conb sẽ Sôt ruột”
Lê Hương không lay chuyển được con gái, chỉ đành nói: “Được, mẹ bảo tài xế tiễn con về”
“Dạ” Mạc Họa dùng sức gật đầu, sau đó không ngừng hua hua tay chào tạm biệt: “Bô mẹ, con đi ạ”
“Da”
Mạc Họa đi lên xe, tài xé đã kéo cửa xe ra, lúc này cô dừng bước chân lại, quay 'đầu nhìn về phía bố mẹ mình. Lê Hương: “Họa Họa, sao vậy con, có phải còn có chuyện gì không?”
Mạc Họa đột nhiên chạy tới, một tay ôm lấy Lê Hương, cô nhẹ giọng nói: "Mẹ, con xin lỗi...
“Sao tự dưng lại nói xin lỗi?”
Mạc Họa rũ xuống hàng mí, che giấu ướt át trong hôc mất, cô ở trong lòng mẹ cọ cọ, vô cùng quyền luyến: “Con chỉ là đột nhiên nghĩ đến lớn như vậy còn chưa có cơ hội hiệu thuận với bỗ mẹ, còn cứ làm cho bố mẹ lo lắng cho. con, con thực sự là một đứa con gái rât hư”
“Họa Họa, bố mẹ là bố mẹ của con, chỉ cần con có thể bình an hạnh phúc là được."
“Bố mẹ, còn có các anh trai, con yêu mọi người.”
Lê Hương dịu dàng cười nói: “Con bé ngốc, chúng ta cũng yêu con”
Mạc Họa hít hít cái mũi nhỏ đỏ bừng sau đó phất phát tay: “Con đi thật đây”
“Đi nhanh đi, trong khoảng thời gian này bố mẹ đều sẽ ở lại chô này, cũng không phải không gặp được, bât cứ lúc nào có thể gặp lại, đừng có làm như sinh ly tử biệt vậy con bé này”
Mạc Họa lên xe, biến mắt.
Thượng Quan Mặc về biệt thự, khuôn mặt tuần tú vẫn bình tĩnh, nhóm người làm nữ trong biệt thự không dám thở mạnh một tiếng, đều đã cảm thấy chủ nhân tâm trạng không tốt, họ cũng không muốn đụng vào họng súng. Thế nhưng có một người cảm giác cơ hội của mình tới, cô ta chính là Thanh Thanh.
Thanh Thanh đi tới: “Chủ nhân, cơm đã chuẩn bị xong, anh có thể dùng cơm rôi ạ.
Thượng Quan Mặc ngồi trên ghế salon, anh không nhìn Thanh Thanh, mím môi không nói gì.
“Chủ nhân, anh sao vậy, sao từ bên ngoài trở lại liền tâm trạng không tốt, Mạc tiểu thư đâu, Mạc tiêu thư tại sao. không cùng về với anh?” Thanh yêu ớt, ngay cả giọng nói cũng giông như sẻ nhỏ, là kiêu khiến đàn ông đều.
không từ chối được, cô ta đang bẫy lời nói của Thượng Quan Mặc.
Chỉ tiếc Thượng Quan Mặc không dính chiêu này, anh vẫn không nỏi gì, xem Thanh Thanh thành không khí.
Thanh Thanh không hệ thây xâu hỗ, ngược lại †a vui vẻ, cô ta cảm thấy Mạc Họa đã bỏ chạy, Sẽ, không trở lại nữa, vậy cô ta có thể thừa lúc văng mà vào rôi. “Chủ nhân, tôi đi pha ly cà phê cho anh nhai”
Thanh Thanh rất nhanh đã đi pha cà phê, vươn tay đưa cho Thượng Quan Mặc.