Đợi cái rắm!
“Cút!" Trương Hàn trực tiếp đuồi người.
A di đà Phật.
Bác sĩ chỉ chờ những lời này, cũng không quay đầu lại, lanh lẹ chuồn đi thật xa.
Trương Hàn ngồi ở bên giường, hắn nhìn Lâm Bát Nhiễm vẫn còn đang ngất xỉu, hắn chẳng. qua là mang cô đi nhìn Thủ Nương, cô lại kinh sợ như thế, làm sao lại vô dụng như vậy!
“Lâm Bất Nhiễm, em mạu chóng tỉnh lại đi, em đừng tưởng răng như vậy thì có thê thoát khỏi tôi, tôi cho em biết, vô ích thôi! Cho dủ lên trời xuống đất, tôi cũng sẽ tìm được em, em không thoát khỏi tôi”
Lâm Bát Nhiễm đã định trước không nghe được lời của hắn, cũng không cho hắn được bắt kỳ lời đáp trả nào. Ban đêm, cơ thể Lâm Bắt Nhiễm không sốt nóng nữa, mà là rét run.
Cơ thể cô lạnh như khối băng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đang hôn mê mà răng vẫn đặp lập cập vào nhau. Lần này cô sốt rất nặng, cả sốt nóng và sôt rét.
“Láy thêm chăn tới đây"
“Vâng”
Hầu gái đắp thêm rất nhiều chăn trên người Lâm Bất Nhiệm, Lâm Bât Nhiễm được phủ một lóp chăn thật dày, chỉ lộ ra môi cái đâu.
Thế nhưng vô dụng, cô vẫn lạnh.
Lúc này hầu. gái bưng chén thuốc đã ninh xong đến: “Chủ nhân, thuốc hạ sốt có rồi ạ, đề tôi đút cho Lâm tiểu thư uông”
Hầu gái muốn mớm thuốc cho Lâm Bất Nhiễm.
Thế nhưng Trương Hàn vươn tay nhận bát thuốc: “Đề tôi, cô lui ra đi”
Hầu gái hơi kinh ngạc, Trương Hàn vôn xuất thân nhà giàu có, từ nhỏ đã ngậm vững thìa ra đời, hiện tại hắn sinh hoạt càng xa hoa lãng phí, ăn mặc ngủ nghỉ đủ mọi phương diện đều người hầu kẻ hạ, hắn còn chưa từng hâu hạ ai khác.
Đây là lần đầu tiên hầu gái chứng kiên chủ nhân nhà mình hâu hạ người khác, mặt trời chắc mọc đằng Tây quá.
Trương Hàn ngồi bên giường, Lâm Bát Nhiễm vẫn còn đang hôn mê, hắn đưa một muỗng thuôc Đông y tới bên môi Lâm Bắt Nhiễm, cứng rắn ra lệnh: “Há miệng, uống thuốc”
Lâm Bắt Nhiễm đang hôn mê căn bản không thể phản ứng.
Trương Hàn nhấp môi mỏng, sau đó trực tiệp đút thuốc vào trong miệng Lâm Bắt Nhiễm.
Nhưng Lâm Bắt Nhiễm không nuốt được, cho nên thuốc. màu đẹn lúc này từ khỏe môi của cô chảy xuông, chảy. vào trong quần áo ngủ màu trắng của cô.
“Giầy! Mau đưa giấy!”
“Giấy đây chủ nhân”
Trương Hàn nhận lấy giấy, vụng về lau cho Lâm Bát Nhiễm, đô ngủ của cô không thể băn, nêu không đợi cô tỉnh lại lại sẽ không vui, lại sẽ sâm mặt với hắn. Trương Hàn thận trọng xoa xoa mặt và khóe môi của cô, xác định đã lau sạch hắn lại tiếp tục mớm thuốc: “Lâm Bắt Nhiễm, mau há miệng, bằng không tôi liền bóp miệng em đút đây, đậy chính là hậu quả rượu mời Hôn uống muôn thích uống rượu phạt!”
Lâm Bát Nhiễm không có phản ứng.
Trương Hàn vươn tay năm mặt cô, thực sự rót vào trong miệng cô.
Lâm Bắt Nhiễm hôn mê không kịp nuốt, nôn một tiếng trực tiệp phun toàn bộ nước thuốc ra, hơn nữa còn là phun lên trên người Trương Hàn.