Ni Tử không có kinh nghiệm yêu đương nên cũng không biết phải an ủi Đoàn Thính Vãn thế nào.
“Chị Thính Vãn, chị sẽ gặp được người tốt hơn."
Đoàn Thính Vãn dựa vào giường, vẻ mặt hiện rõ sự cô đơn, một lúc sau mới từ từ nói: “Có lẽ vậy.”
Yêu Phó Thừa lâu như vậy, cô cảm thấy mình đã vì Phó Thừa mà làm rất nhiều chuyện, nhưng khi nhìn thấy Giang Tự Châu, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tự ti như vậy.
Giang Tự Châu sẽ chặn con dao sắc bén muốn đâm vào Phó Thừa, nói cách khác Giang Tự Châu sẽ lao ra bảo vệ anh khi anh gặp nguy hiểm, còn Phó Thừa sẽ vô thức bảo vệ Giang Tự Châu trong vòng tay vào thời điểm trận tuyết lở xảy ra.
Phó Thừa không phải là người tỉ mỉ nhưng anh luôn quan tâm, chăm sóc Giang Tự Châu rất cẩn thận, cả hai thật ngọt ngào và tình cảm, trong mắt họ chỉ có hình bóng của đối phương.
Đoàn Thính Vãn từng tưởng tượng một ngày nào đó Phó Thừa sẽ yêu cô, nhưng cô chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến việc Phó Thừa đã nói rõ với cô hết lần này đến lần khác.
Tới rạng sáng Giang Tự Châu mới ngủ, khi cậu mở mắt lần nữa, xung quanh không có ai, điện thoại di động đã được sạc đầy, đặt sang một bên, màn hình hiển thị hơn mười giờ sáng. Có một tờ giấy để dưới điện thoại di động, Phó Thừa viết rằng anh phải đến huyện để họp, sau đó sẽ tới bệnh viện, anh dặn cậu nhớ ăn sáng đúng giờ.
Giang Tự Châu nhìn tờ giấy một lúc rồi gấp lại cầm trong tay, sau đó cậu nhấc chăn lên ra khỏi giường.
Cháo trên bàn là cháo mà Phó Thừa đi mua từ sáng, phần tối hôm qua đã bị lấy đi, Giang Tự Châu uể oải, không muốn ăn chút nào, nhưng cậu không muốn lãng phí bữa sáng Phó Thừa mua cho mình, cậu ăn vài muỗng rồi thay quần áo đi ra ngoài.
Đoàn Nghị rất quý Tiêu Cương, khi ông biết được chuyện Tiêu Cương phải vào phòng chăm sóc đặc biệt thì đã lập tức tới đây. Tiết Kỳ An cả đêm không ngủ chạy một mạch đến huyện Phong, hai mắt cậu ta đỏ ngầu đi theo Lưu Dương đi tới phòng của Triệu Lâm.
Phó Thừa đứng ở bên giường bệnh, nghe thấy có người mở cửa liền quay đầu nhìn sang, hai mắt anh cũng đỏ không kém Tiết Kỳ An.
Hai người đi ra khỏi phòng bệnh, Phó Thừa nói với Tiết Kỳ An về tình hình của Tiêu Cương, Tiết Kỳ An nghe xong thì sợ hãi, không khỏi liếc nhìn Triệu Lâm vẫn đang ngủ say.
"Cậu mới đi đâu về à?" Tiết Kỳ An cảm thấy sợ hãi, giọng nói hơi run run, cậu ta cúi đầu không nhìn Phó Thừa.
"Trước khi tới đây, tôi có đi họp trên huyện, hiện tại huyện Phong đã tiếp nhận người dân sơ tán của bảy thôn xung quanh, huyện sẽ phân khu theo tuyến đường để phát nhu yếu phẩm cho người dân." Phó Thừa thở dài: "Lát nữa tôi phải đến sở chỉ huy, bệnh viện phải có người trực, cậu ở lại đây đi."
Tiết Kỳ An gật đầu: "Được."
Cả huyện gần như bị phong tỏa, trường học cho nghỉ, nhà máy đóng cửa, tuyết rơi ngày càng nhiều, có người đã tích trữ sẵn thức ăn nhưng cũng có người chưa kịp chuẩn bị gì.
Trước khi bình minh lên, nhu yếu phẩm đã được sắp xếp tại các trục đường, Giang Tự Châu và nhân viên của Nam Thần bắt đầu phân phát cho người dân trong các khu dân cư.
Dáng người Giang Tự Châu thon gầy, nhìn cậu có vẻ giống như một cậu ấm thường không làm việc nặng nhọc, hơn nữa, bên cạnh nhân viên của Nam Thần còn có dì trực khu phố rất nhiệt tình với cậu, dì đích thân đi chung với cậu, không cho cậu đụng vào đồ vật nặng nào, thậm chí là một cây bắp cải lớn một chút cũng không được.
Các khu chung cư trong huyện hầu hết đều là khu chung cư cũ, người dân khá thân với dì, khi dì đến gặp từng nhà thì người ta đều mỉm cười và chào hỏi vài câu.
“Không biết năm nay tuyết rơi dày thế này trong bao lâu nữa!” Một bà lão mở cửa, dựa vào khung cửa nói chuyện với dì, bà lấy đồ dùng rồi đưa cho người trong nhà.
Dì đút hai tay vào túi áo khoác, lắc đầu lo lắng: “Đã nhiều năm rồi không có đợt tuyết rơi dày như vậy, chắc phải kéo dài đến gần Tết."
Bà lão thở dài, nhỏ giọng hỏi: "Tôi nghe nói ở thôn Phong Đài có trận tuyết lở, tôi có xem tin tức, cảnh tượng trông thật đáng sợ!"
“Đúng vậy!” Dì trực khu phố đáp lại: “May mà có lính cứu hỏa từ thành phố Thiên Tân đến hỗ trợ, họ còn tổ chức sơ tán người dân trong thôn chỉ trong vài giờ đấy!"
Dì trực vỗ ngực: "May quá may quá, nếu không, không biết sẽ có bao nhiêu người chết nữa!"
"Thời sự không đưa tin nhưng tôi nghe nói có một lính cứu hỏa đã bị vùi lấp bên trong thôn đấy!" Vẻ mặt bà lão sợ hãi, giọng điệu tràn đầy tiếc nuối: "Nghe nói nhà bị sập hết, không biết có cứu được người ra không nữa!"
Dì trực khu phố không biết chuyện này nên cao giọng nói: "Thật không vậy? Những người lính trẻ này đến để giúp đỡ chúng ta, bà không nên nói lung tung!"
"Tôi không có nói lung tung!" Bà lão thở dài: "Trước đây tôi từng xem một tin tức, cũng là một trận tuyết lở. Khi đó, có một thanh niên chừng hai mươi tuổi bị đè nát đến biến dạng. Khi cậu ấy được đào lên thì không còn bộ phận nào lành lặn cả, xương gãy hết! Từ khi thấy cảnh tượng đó đêm nào tôi cũng mơ thấy ác mộng hết!"
Dì trực khu phố hít một hơi thật sâu, nhưng chưa kịp hỏi thêm câu nào, Giang Tự Châu ở bên cạnh đột nhiên tái xanh mặt mày, cậu quay người sải bước ra khỏi chỗ này.
"Này, có chuyện gì thế này!" Dì trực khu phố không quan tâm đến việc nghe tin dữ nữa: "Tôi qua đó xem thử! Trời lạnh thế này, thằng bé sẽ bị đông cứng mất!"
Giang Tự Châu chống tay lên tường của tòa chung cư, cậu khom người, bụng cồn cào, sáng nay cậu chỉ ăn có mấy muỗng cháo nên bây giờ nôn ra toàn nước chua.
"Có phải bị cảm lạnh rồi không!" Dì kêu lên, chạy tới vỗ nhẹ vào lưng Giang Tự Châu, dì chợt nhìn thấy một chàng trai trẻ khỏe mạnh từ xa đi qua, dì la lớn: "Này chàng trai kia! Phiền cậu sang đây một chút!"
Nhiệm vụ cứu hộ đã hoàn thành, đội cứu hỏa được phân chia tham gia hỗ trợ các công tác khác. Khi Lưu Dương bước ra khỏi tòa nhà bên cạnh thì nghe thấy có người gọi mình, cậu nhóc vừa chạy tới thì phát hiện Giang Tự Châu ở đây.
“Anh Châu, anh làm sao vậy?" Lưu Dương cúi người nhìn mặt Giang Tự Châu: “Anh bị ốm à?”
"Này chàng trai trẻ, cậu giúp tôi trông cậu ấy nhé, tôi đi lấy chút nước ấm."
Lưu Dương mặc thường phục, dì không biết cậu là lính cứu hỏa, dì lại nói: “Không phải tại bà lão lúc nãy hay sao, nói cái gì mà hiện trường đầy máu, còn nói..."
Dì vừa nói xong liền thấy sắc mặt Giang Tự Châu lại tái nhợt, vội vàng ngừng nói: "Dì đi lấy nước đây!"
"Anh Châu..." Lưu Dương cúi người lo lắng nhìn Giang Tự Châu.
Giang Tự Châu đứng thẳng dậy, cậu mím môi nhìn khuôn mặt trẻ trung của Lưu Dương, cậu nhóc chỉ mới hai mươi tuổi, độ tuổi mà người khác đang học đại học, đang yêu đương và đang tận hưởng tuổi trẻ, nhưng Lưu Dương lại phải đối mặt với sự sống cái chết, phải gánh vác rất nhiều thứ, phải đi đến những nơi không ai muốn đến.
"Chú ý an toàn." Giang Tự Châu nghiêm túc nói: "Lưu Dương, mỗi lần đi làm nhiệm vụ đều phải bình an trở về, biết chưa?"
Lưu Dương gật đầu, cậu nhóc là thông tấn viên của đội trưởng Phó, luôn đi theo Phó Thừa làm nhiệm vụ và rất cảm mến Phó Thừa, bây giờ Lưu Dương đối xử với Giang Tự Châu giống như đối xử với người thân của mình vậy: "Yên tâm đi anh Châu, em biết rồi."
Cậu nhóc đáp lại, buồn bã nhìn Giang Tự Châu: "Anh đó, nếu thấy khó chịu thì đừng cố nhịn, anh về nghỉ ngơi đi, em sẽ gọi điện cho đội trưởng Phó."
"Đừng làm anh ấy phân tâm, anh không sao cả." Giang Tự Châu xua tay, nhìn về phía dì trực khu phố đang cầm nước nóng đi về phía này: "Đi thôi."
Lưu Dương có thể làm việc bên cạnh Phó Thừa không chỉ vì cậu nhóc nghe lời mà còn rất giỏi quan sát cảm xúc của người khác, ngay khi Giang Tự Châu quay đi được một phút thì Lưu Dương lập tức nhắn tin báo cáo cho đội trưởng Phó.
Đương nhiên là lãnh đạo do Sở cứu hỏa thành phố cử đến trở thành niềm hy vọng của các cơ quan chính quyền địa phương rồi, Phó Thừa ngủ mới được hai đến ba tiếng liền chạy thẳng đến sở chỉ huy, suốt buổi sáng anh không hề nhàn rỗi, mãi đến giờ ăn trưa mới có thời gian xem điện thoại di động thì thấy tin nhắn của Lưu Dương.
“Đội trưởng Phó, cơm đã giao đến rồi." Một nhân viên chạy tới: “Anh ăn cơm đi, chúng ta đã bận rộn cả buổi sáng rồi."
Phó Thừa nhét điện thoại di động vào túi áo khoác: “Không cần, buổi trưa tôi ra ngoài một lát, một tiếng nữa sẽ về. Nếu có chuyện gì gấp thì gọi cho tôi.”
"Sao anh không ăn một miếng đã rồi hẵng đi? Nếu không có việc gì gấp..."
Phó Thừa xua tay: “Là việc gấp.”
Dì trực khu phố nấu một nồi mì lớn, dì ân cần múc một bát cho Giang Tự Châu, trong bát mì có thêm vài lá bắp cải, Lưu Dương ở bên cạnh ăn một đũa thôi mà đã hết nửa bát. Giang Tự Châu thật sự không muốn ăn, cậu đẩy bát của mình cho Lưu Dương: “Nếu chưa đủ no thì ăn thêm bát này đi."
Lưu Dương vội vàng từ chối: “Không được đâu anh Châu, anh không ăn thì làm sao có sức được?”
Phó Thừa đứng nhìn xung quanh, anh vô tình phát hiện Giang Tự Châu đang ngồi ở bên gốc cây, cậu đang hướng mặt về phía Lưu Dương, anh đi tới, đưa tay xoa đầu cậu.
Giang Tự Châu bị giật mình, cậu sửng sờ khi nhìn thấy Phó Thừa, cậu ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh.
“Sao không chịu ăn?” Phó Thừa ngồi bên cạnh cậu.
Lưu Dương nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy bát mì, lẳng lặng rời đi.
"Sao anh lại quay về rồi? Không phải anh đang ở sở chỉ huy sao?" Giang Tự Châu nhìn Phó Thừa.
Cậu yếu ớt nói, Phó Thừa dùng đũa trộn mì, dỗ dành cậu: “Ăn mấy miếng trước đi rồi anh sẽ nói cho em nghe."
Giang Tự Châu không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu ăn một miếng mì, có lẽ là vì có Phó Thừa ở bên, nên món mì nhạt nhẽo này bỗng chốc trở nên khá ngon.
“Triệu Lâm đã về phòng nghỉ ngơi rồi, Tiết Kỳ An cũng ở đây, cậu ta đã đến bệnh viện.” Phó Thừa nắm lấy tay trái của Giang Tự Châu đặt lên đùi mình, ngồi nhìn cậu ăn: “Anh nhớ em quá, buổi trưa có thời gian nên anh đến gặp em."
Giang Tự Châu ngước mắt nhìn anh, Phó Thừa cười nói: “Đến xem Tiểu Giang của chúng ta lười biếng hay là chăm chỉ làm việc."
"Vậy đội trưởng Phó thấy biểu hiện của em thế nào?" Giang Tự Châu hỏi.
Phó Thừa thấp giọng đáp: “Không để ý nữa, thấy em mệt mỏi nên hơi đau lòng thôi."
"Hơi thôi à?" Giang Tự Châu nhướng mày.
“Là rất đau lòng,” Phó Thừa cười đáp: “Tối nay làm việc xong thì gọi điện cho anh. Nếu anh không có thời gian đến đón em thì anh sẽ bảo Lưu Dương đưa em về khách sạn nghỉ ngơi trước."
Bữa trưa Giang Tự Châu ăn không nhiều, Phó Thừa dỗ dành mãi cậu mới ăn được nửa bát mì, Phó Thừa ăn hết nửa bát còn lại, anh ở cùng Giang Tự Châu một lúc mới đứng dậy rời đi.
Công việc trên đường sau khi Phó Thừa rời đi cũng không quá phức tạp. Sau khi phân phát nhu yếu phẩm cho người dân xong thì cũng không còn việc gì nữa. Dì trực khu phố lo lắng cho sức khỏe của Giang Tự Châu nên thúc giục cậu nhanh chóng trở về trước giờ ăn tối.
Giang Tự Châu vốn định gọi điện cho Phó Thừa để hỏi xem anh có đến đón mình được không, nhưng vừa lấy điện thoại ra thì Tiết Kỳ An đã gọi tới.