Lưu Dương nắm chặt tay, lay lay người đồng đội bên cạnh mấy cái, cậu nhóc như sống lại, nhảy nhót trên sàn.
"Đội trưởng Triệu, bây giờ anh đã yên tâm rồi nhé, anh mau trở về phòng bệnh nghỉ ngơi đi, ở đây đã có bọn em rồi!"
Lưu Dương vui mừng khôn xiết, giọng nói càng ngày càng lớn, thấy Phó Thừa đồng ý với mình thì cậu nhóc càng vui hơn.
"Đội trưởng Phó, anh cũng nên về đi. Có lẽ anh Châu đã đợi anh cả đêm rồi đấy" Lưu Dương chu đáo nói: "Đừng lo bên phía bệnh viện nữa, anh mau về đi."
Phó Thừa cũng rất lo lắng cho Giang Tự Châu, sau khi nghe vậy thì anh cũng không từ chối mà dặn dò Lưu Dương vài câu rồi xuống lầu bắt taxi đến khách sạn.
Bây giờ vẫn chưa đến bảy giờ, bầu trời xám xịt, cả huyện dường như vẫn còn chìm trong giấc ngủ, Phó Thừa xuống xe, ngẩng đầu nhìn khách sạn năm tầng trước mặt, chỉ có một phòng duy nhất còn sáng đèn ở giữa tầng 3, đó là căn phòng Giang Tự Châu ở.
Bình thường giờ này Giang Tự Châu vẫn chưa tỉnh giấc. Phó Thừa cau mày, ngẩng đầu nhìn một lát mới đi lên lầu, ánh sáng trong phòng len lỏi qua khe cửa chiếu ra ngoài.
Phó Thừa đứng ở cửa gọi điện thoại cho Giang Tự Châu, điện thoại chỉ vang lên một lần liền có người bắt máy, hình như Giang Tự Châu vẫn luôn chờ điện thoại của anh, giọng nói của cậu rất tỉnh táo, không hề pha chút buồn ngủ nào.
"Sao em dậy sớm thế?" Phó Thừa hỏi.
Trong điện thoại im lặng một lát, sau đó giọng nói của Giang Tự Châu vang lên: "Là đội trưởng Phó đã đánh thức em."
Phó Thừa khựng lại một chút, dùng tay gõ cửa.
Giang Tự Châu không nghĩ Phó Thừa sẽ tới đây, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa thì cũng không nghĩ nhiều, cậu cầm điện thoại tới mở cửa rồi sững sờ khi nhìn thấy Phó Thừa ở ngoài cửa.
"Sao anh lại về rồi?" Giang Tự Châu hỏi, Phó Thừa xuất hiện đột ngột đến nỗi cậu quên luôn việc để Phó Thừa vào phòng.
Phó Thừa đặt tay lên vai Giang Tự Châu, anh đẩy cậu lùi vài bước rồi vào trong phòng đóng cửa lại.
Giường đã được dọn dẹp gọn gàng, hộp đồ ăn trên bàn cũng chưa mở, Giang Tự Châu đã thay quần áo, quần ướt và áo khoác vắt đại trên lưng ghế, chúng vẫn chưa đụoce hong khô.
Cậu là một người kỹ tình và chưa bao giờ để cho căn phòng mình ở trở nên bừa bộn như vậy.
“Thật sự là bị anh đánh thức sao?" Phó Thừa cúi đầu, nhìn vào mắt Giang Tự Châu.
Giang Tự Châu áy náy quay mặt đi, bối rối giải thích: “Em không buồn ngủ.”
Phó Thừa nhìn thấy sự lo lắng của cậu. Sau gần một giờ đào tuyết bằng tay không, nội tạng của Tiêu Cương bị tổn thương. Khi được giải cứu, mặt của anh ta dính đầy máu, trông giống như một con búp bê bằng vải tả tơi, khuôn mặt anh ta hoàn toàn mất đi sự sống, mọi người vội vàng đưa Tiêu Cương đến bệnh viện. Bây giờ Phó Thừa nghĩ lại mới thấy việc để cho Giang Tự Châu nhìn thấy hết những điều này là việc quá tàn nhẫn.
"Bác sĩ nói, tình trạng của Tiêu Cương không xấu đi nữa, buổi tối có thể chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt." Phó Thừa thấp giọng nói: "Cả đêm qua anh không ngủ, lát phải đến họp với chính quyền huyện, em đi ngủ với anh một lát nhé?"
Mấy ngày nay Phó Thừa làm việc cật lực, thân thể và tinh lực chịu áp lực rất lớn, đôi mắt anh đỏ ngầu.
Giang Tự Châu đau lòng gật đầu, cậu cũng không suy nghĩ quá nhiều về lời nói của anh, cậu tận dụng thời gian Phó Thừa đi tắm để sưởi ấm giường.
Điều kiện của các khách sạn trong huyện không tốt lắm, may mà trong phòng có máy sưởi điện, Giang Tự Châu đưa tay bật công tắc, lò sưởi điện đỏ rực, khiến căn phòng nhỏ trở nên ấm áp hơn.
Cậu cuộn tròn trong chăn, đột nhiên nhớ tới mấy cuốn tiểu thuyết ABO mà trước đây An Tiểu Mễ thường đọc, cậu cảm thấy lúc này mình giống như một omega đang phát tình, nôn nóng mong chờ hơi thở của Phó Thừa.
Một khi trong lòng đã có ý nghĩ như vậy thì khó lòng mà buông xuống được, trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Giang Tự Châu nhấc chăn lên, đi chân trần xuống giường.
Một bóng người phản chiếu trên cánh cửa của phòng tắm, Phó Thừa không khóa cửa, Giang Tự Châu đặt tay lên nắm cửa và nhẹ nhàng xoay nó, cánh cửa được mở ra.
Trên người Phó Thừa có rất nhiều vết bầm tím, anh quay lưng về phía cửa, anh gội sạch dầu gội trên tóc, nước nóng chảy xuống tấm lưng rắn chắc của anh. Giang Tự Châu bước vào, nhào vào vòng tay của Phó Thừa.
Phó Thừa giật mình, đưa tay ôm eo cậu, tay kia lau nước trên mặt, anh cau mày hỏi: “Sao lại…”
Giây tiếp theo, đôi môi của Giang Tự Châu đến gần, cậu giống như một đứa trẻ mong chờ được hôn, nước từ vòi hoa sen làm ướt bộ đồ ngủ của cậu, nhưng cậu cứ như không nhận ra mà ôm lấy cổ Phó Thừa, tiến lại gần hơn.
Giang Tự Châu cảm thấy Phó Thừa không nhiệt tình đáp lại mình, cậu phát ra vài tiếng r.ên rỉ tủi thân, cậu lùi lại một chút, cau mày nghi ngờ nhìn Phó Thừa rồi ra lệnh: "Hôn em."
Phó Thừa không giấu được sự lo lắng trong mắt mình, anh cúi đầu nhìn hành vi bất thường của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Giang Tự Châu lặng lẽ nhìn anh, cậu im lặng lắc đầu, vẻ mặt rất tủi thân, nhìn anh không chớp mắt.
Phó Thừa ôm Giang Tự Châu vào lòng, cúi đầu hôn thật mạnh lên môi cậu, Giang Tự Châu bị Phó Thừa ôm đến đau cả xương, nhưng cậu lại không chịu nói gì, chỉ khi được anh ôm như vậy mới khiến cậu cảm thấy an toàn.
Mặc dù nước rất nóng nhưng quần áo của Giang Tự Châu ướt đẫm khiến Phó Thừa lo rằng cậu sẽ bị cảm. Anh để cậu quậy một hồi rồi mới tắm sơ cho cậu, lau khô tóc, quấn khăn tắm sau đó bế cậu ra khỏi phòng tắm.
Vất vả cả ngày, Giang Tự Châu rất mệt mỏi nhưng lại không thể ngủ được. Căn phòng nhỏ khiến cậu có cảm giác sợ hãi khó mà giải thích được, cậu có cuộn tròn trên ghế sô pha ngủ một lát, nhưng lại nằm mơ thấy máu chảy trên nền tuyết trắng xóa sau trận tuyết lở ở thôn Phong Đài.
Lúc này nằm trên giường, có lẽ vì Giang Tự Châu đã có Phó Thừa ở bên cạnh nên cậu vừa nằm xuống là cậu ngủ ngay. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm giác được Phó Thừa nằm trên giường đưa tay kéo cậu vào lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ về cậu như dỗ dành một đứa trẻ.
Cậu vẫn ngủ không được ngon, dù mùi hương và nhiệt độ cơ thể quen thuộc bao bọc lấy cậu, nhưng vẫn không thể xua tan được cơn ác mộng của cậu.
Khi cơ thể mệt mỏi đến mức độ nhất định thì sẽ đạt tới tình trạng tỉnh táo, Phó Thừa đã làm việc cật lực trong hai ngày nay, nhưng bây giờ nằm trên giường anh lại không thấy buồn ngủ, Giang Tự Châu cau mày, nằm co ro trong ngực anh, cơ thể cậu thỉnh thoảng lại cựa quậy, rõ ràng là cậu ngủ không ngon giấc.
Giang Tự Châu gối đầu lên cánh tay Phó Thừa, anh nhìn Giang Tự Châu trong ánh sáng mờ mờ của máy sưởi điện rồi ôm chặt cậu vào lòng.
Điện thoại di động bên gối rung lên mấy lần, là số lạ, Phó Thừa trầm giọng trả lời.
"Đội trưởng Phó, em là Ni Tử đây." Giọng con gái trưởng thôn vang lên: "Chị Thính Vãn hiện đang ở bệnh viện huyện. Chị ấy bị cảm và sốt nhẹ rồi, anh có thể qua đây chút không?"
Giang Tự Châu nằm trong ngực anh ho khan hai tiếng, cậu nhíu chặt mày, hơi cử động một chút, hình như là sắp tỉnh giấc.
Phó Thừa nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, nhỏ giọng nói vào điện thoại: “Bây giờ tôi không đi được.”
Ni Từ ở đầu dây bên kia hơi bối rối nói: "Bây giờ em phải đi tìm bố em. Chị Thính Vãn đang truyền dịch, không ai trông chị ấy cả, đội trưởng Phó, nếu như anh tiện..."
“Tôi không tiện.” Nhìn lông mi Giang Tự Châu giật giật, Phó Thừa không vui nói: “Chắc là Thính Vãn có số của Lưu Dương đấy, vừa hay cậu nhóc cũng đang ở bệnh viện, nếu không có người trông coi thì liên lạc trực tiếp với Lưu Dương."
Phó Thừa nói xong thì cúp điện thoại, cúi đầu nhìn Giang Tự Châu một lát, cậu không còn cựa quậy nữa, có vẻ là đã ngủ sâu rồi, nhưng chẳng mấy chốc cậu choàng tỉnh rồi bật dậy.
"Phó Thừa!"
Giang Tự Châu thở gấp, vô thức hét to tên Phó Thừa, trái tim Phó Thừa thắt lại, anh ngồi dậy ôm lấy Giang Tự Châu, nhỏ giọng an ủi: “Anh ở đây, em gặp ác mộng à?”
Trước mắt không có khuôn mặt đẫm máu của Phó Thừa, cũng không có hiện trường thảm khốc, lò sưởi điện phát ra tiếng kêu khe khẽ, ngoài cửa sổ là đường phố vắng vẻ, ánh sáng lờ mờ ngoài trời chiếu vào, cậu có thể nhìn thấy được Phó Thừa lành lạnh trước mặt.
Lúc này Giang Tự Châu mới nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.
"Phó Thừa." Giang Tự Châu trầm giọng lặp lại.
Quần áo của Giang Tự Châu hơi ẩm ướt, trên trán cậu lấm tấm mồ hôi lạnh, hơi thở gấp gáp dần dần chậm lại.
“Được rồi, anh ở đây.” Phó Thừa không cần hỏi cũng đoán được Giang Tự Châu đã mơ thấy gì, anh âu yếm hôn lên trán cậu: “Anh ở bên cạnh em.”
Ni Tử bối rối nhìn màn hình điện thoại bị cúp, sau đó liếc nhìn Đoàn Thính Vãn đang truyền dịch, cô xoa xoa mũi: “Hình như đội trưởng Phó vẫn đang bận.”
Loa điện thoại di động của Ni Tử rất to, Đoàn Thính Vãn nghe rõ mồn một giọng nói cố ý nói nhỏ của Phó Thừa như sợ làm phiền người khác và cả hành động cúp máy dứt khoát của anh.
"Cảm ơn." Đoàn Thính Vãn cười chua chát, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài: "Ni Tử, em đỡ chị dậy được không, chị muốn ngồi một lát."
Ni Tử đưa tay đỡ gối lên, để Đoàn Thính Vãn dựa vào gối, rồi Ni Tử ngồi trên ghế, hơi do dự nhìn cô.
“Muốn nói gì cứ nói đi.” Đoàn Thính Vãn mỉm cười.
Ni Tử do dự một chút: "À thì... đội trưởng Phó và anh Châu kia có quan hệ gì ạ?"
Ni Tử đã sống ở thôn Phong Đài từ khi còn nhỏ, nơi xa nhất cô đi qua là đến huyện Phong, trong thế giới của cô, chỉ có nam nữ mới có thể yêu nhau.
Nhưng nếu đội trưởng Phó và anh Châu chỉ là bạn bè như Lưu Dương nhắc đến thì Ni Tử luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Đoàn Thính Vãn không có trả lời câu hỏi của Ni Tử mà hỏi ngược lại: “Em cảm thấy quan hệ của họ là thế nào?”
Ni Tử nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó bối rối lắc đầu: "Em không biết nói sao nữa, em cảm thấy họ rất thân mật, giống như..."
“Giống như một đôi tình nhân phải không?” Đoàn Thính Vãn tiếp lời.
Ni Tử cảm thấy tam quan của mình bị tác động bởi câu nói này, Ni Tử nhanh chóng liếc nhìn Đoàn Thính Vãn, thấy vẻ mặt nghiêm túc không hề giả của cô thì gật đầu đáp: "Đúng là hơi giống."
Đoàn Thính Vãn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang truyền dịch của mình: “Chị cũng quên mất mình bắt đầu yêu Phó Thừa từ lúc nào."
Cô thở dài: “Từ nhỏ đến lớn, chị được vây quanh bởi những lời khen ngợi. Mọi người đều nói chị xinh đẹp, giỏi giang, sau này sẽ có được công việc ổn định."
Sự tự tin của một cô gái thường được tích lũy bởi những lời nói tử tế xung quanh, Đoàn Thính Vãn có ngoại hình, gia cảnh tốt, dù là công việc hay tính cách thì chúng đều là niềm kiêu hãnh và tự hào của cô.
Cô và Phó Thừa ở bên nhau một cách bình yên, không vội vã, cô luôn cảm thấy ngày dài tháng rộng, rồi một ngày nào đó Phó Thừa sẽ yêu cô.
Nhưng đột nhiên đến một ngày, chủ quán cà phê đặt một tách cà phê trước mặt Phó Thừa, Phó Thừa vốn chưa bao giờ uống cà phê, thế mà lại không hề từ chối.
Khi ấy, cô tưởng đó chỉ là một tình tiết nhỏ trong cuộc sống đời thường của mình, nhưng cô không ngờ từ đó trở đi, trái tim của Phó Thừa đã hoàn toàn bị người ta chiếm lấy.