Nghịch Duyên

Chương 14:




Trong khi mọi người còn đang cười nói, chào hỏi nhau, thì Khanh đã leo lên xe, chọn cho mình chỗ ngồi bên cạnh cửa, ngay sau ghế lái của tài xế. Cô đặt chiếc ba lô lên trước ngực, ôm lấy rồi nhắm mắt lại. Dù đã uống thuốc chống say xe, nhưng nghĩ tới đoạn đường sắp tới, trong người Khanh không khỏi xuất hiện triệu chứng nao nao, khó chịu.

Nhét chiếc headphone vào tai, Khanh hy vọng, âm nhạc có thể giúp mình chợp mắt được một chút, hoặc ít ra, cũng làm giảm đi được phần nào cảm giác say xe. Cảm nhận được có người vừa ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng Khanh coi như không để ý. Cho đến khi một bên tai nghe bị nhấc ra, Khanh mới hé mắt, nhìn xem người nào vừa tự ý lấy nó. Cô mở to mắt, rồi lại nhanh chóng nhíu lại, khi nhận ra Nhật An đang thản nhiên nhét một bên tai nghe của mình vào lỗ tai của cô ấy, trên môi còn nở nụ cười vô tội. Có chút ngạc nhiên, nhưng Khanh không muốn đưa ra câu hỏi. Cô mặc kệ sự xuất hiện của An ở đây là vì lý do gì, hay làm thế nào mà cô ấy lại có thể có mặt được ở đây, mà giữ sức, để lát nữa còn chống chọi với cả quãng đường dài.

Đoàn công tác lần này của bệnh viện có tất cả 10 người, bao gồm cả lái xe. Giờ thêm An nữa, vẫn còn thừa vài chỗ trống trên chiếc xe 16 chỗ. Hơn 10 giờ tối, xe mới bắt đầu chuyển bánh. Khi mới xuất phát, trên xe còn vài tiếng rì rầm to nhỏ, một lát sau lại chẳng thấy ai nói với nhau câu nào. Mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tiếng nhạc bolero vang lên réo rắt, sầu não được phát ra từ đĩa CD, trở thành âm thanh duy nhất còn tồn tại trên xe. Anh Thành – lái xe vẫn tập trung vào đoạn đường trước mặt, thi thoảng lại lấy chiếc chai nhựa đựng cafe được pha sẵn từ trước đưa lên miệng mà tu ừng ực. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã rời khỏi trung tâm thành phố, lao băng băng trên đoạn đường quốc lộ vắng vẻ. Chiếc tai nghe còn lại của Khanh cũng rơi ra từ lúc nào mà cô không hề hay biết. Bên tai cô lúc này, chỉ còn văng vẳng thanh âm ấp áp của mấy ca sỹ thuộc dòng nhạc trữ tình kia. Ca từ giản dị, giai điệu trầm buồn, sâu lắng, mỗi ca khúc là một câu chuyện kể nhẹ nhàng, chân tình, khiến người nghe mê mẩn, chìm đắm vào đó, giống như được gặp lại tâm trạng của mình, ở một thời khắc nào đó trong cuộc đời đã đi qua.

Khanh nhắm mắt, nhưng không phải là không cảm nhận được những gì đang diễn ra xung quanh. Cảm giác mặt mình nóng ran, giống như ai đó cầm bó lửa đặt cạnh. Cô mở mắt, nhìn sang bên, suýt chút nữa thì hét lên vì sợ, khi thấy đôi mắt An đang chăm chăm nhìn mình, như muốn hút trọn cả người cô vào đôi mắt sâu hun hút đó.

Dù đã trừng mắt đe dọa An phải thu ngay tia nhìn đó của mình về, nhưng mọi cố gắng của Khanh đều trở nên vô ích. An vẫn mặt dày mà chẳng chịu buông tha. Cô bực tức, rút chiếc điện thoại trong ba lô ra, Khanh bấm bấm vài chữ, rồi chìa sang cho cho kẻ "biến thái" ngồi bên cạnh mình.

Lúc này, An mới chịu rời mắt khỏi gương mặt Khanh mà nhìn vào màn hình điện thoại.

"Nhìn gì?"

Khóe môi An hơi giãn ra một chút. Cô cũng nhanh chóng gõ vài ký tự, rồi đưa nó trả lại cho Khanh.

"Nhìn chị."

Đọc xong dòng chữ vừa rồi, Khanh chỉ muốn giơ chân, mà đạp con người kia rớt xuống sàn.

"Cô muốn gì đây? Sao lại có mặt trên chiếc xe này?"

"Biết được bệnh viện có chuyến công tác ở vùng cao, nên công ty em cũng muốn góp sức, đến trao quà cho bà con nghèo ở trên đó. Và em là người được giao nhiệm vụ để thực hiện."

"Tốt nhỉ?"

"Ý chị là ai tốt? Em hay là công ty của em?"

Khanh nhận lại điện thoại của mình, khẽ hừ nhẹ một tiếng. Không khó để nhận ra đây là sự cố tình sắp đặt của Nhật An, chỉ là cô không thể lường trước được, cô gái trẻ này lại có lắm chiêu trò đến như vậy. Và rốt cuộc, cô ấy muốn gì khi có mặt cùng cô trong chuyến đi này? Khanh không thể tìm được cho mình câu trả lời. Cô nắm điện thoại trong tay, tiếp tục nhắm mắt, thưởng thức âm nhạc, không muốn tranh luận với Nhật An thêm nữa.

Chưa kịp ngồi yên được vài giây, Khanh liền mở mắt, khi vật trên tay mình đã bị An đoạt lấy.

"Có ai đã từng nói với chị, khi ngủ, trông chị xinh đẹp và dịu dàng hơn lúc bình thường rất nhiều chưa?"

"Tôi chỉ hung dữ với người mà mình không thích thôi."

"Người ta thường nói, "ghét của nào, trời trao của ấy". Biết đâu sau này, em sẽ thuộc về chị."

Khanh nhìn vào màn hình điện thoại, rồi lại ngước lên nhìn nụ cười có phần ám muội trên môi Nhật An.

"Nếu có ngày đó, tôi sẽ tìm mọi cách để hành hạ, sai khiến cô."

"Được, em đồng ý. Chị muốn làm gì cũng được."

Khanh nhăn mặt, nhìn lại An một lần nữa để khẳng định mình không đọc nhầm những dòng chữ được viết trên điện thoại. Cô chỉ là muốn chọc tức cô ấy, nhưng không ngờ, An không những không đáp trả, mà lại thuận ý nghe theo lời đe dọa của mình.

"Ngủ đi."

Lần này thì Khanh chỉ chìa điện thoại ra trước mặt, để An có thể đọc được, rồi cất luôn vào trong ba lô. Cô quay mặt về phía cửa kính, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài đang dần lùi xa khỏi tầm mắt mình. Đã quá nửa đêm, điều hòa trên xe cũng được điều chỉnh cho nhiệt độ tăng lên, nhưng Khanh vẫn có cảm giác lạnh. Cô thu người lại, xoa nhẹ hai bên cánh tay mình để tìm hơi ấm.

Có được lời nhắc nhở của Khanh, An liền thản nhiên, tựa đầu vào vai cô, khép hờ đôi mắt, giả bộ buồn ngủ.

Khanh quay mặt lại, lấy tay đẩy đầu An ra khỏi vai mình, miệng càu nhàu.

"Ngồi ngay ngắn lại đi. Tôi không phải là cái gối ôm."

An đưa tay lên miệng, suỵt nhẹ. Miệng cô ghé sát vào tai Khanh, thì thầm.

"Chị yên lặng đi. Mọi người còn đang ngủ. Chẳng phải chị đang lạnh sao? Em chỉ muốn giúp chị ấm lên thôi mà."

Khanh cảm thấy gai người, khi làn hơi nóng hổi của An vừa thổi vào tai mình. Đôi tay cô ấy đang ôm chặt lấy cánh tay cô, gương mặt không rõ là do vô tình hay cô ý, cứ rúc sâu vào hõm vai, khiến cho toàn thân Tuệ Khanh bỗng nhiên trở nên cứng ngắc. Một lần nữa lấy tay dựng cho Nhật An ngồi thẳng dậy, nhưng người cô ấy lúc này giống như không có xương, nhanh chóng đổ gục vào vai Khanh, tìm điểm tựa.

Vì lo sợ mọi người sẽ thức giấc, hơn nữa, anh Thành có vẻ như đã để ý đến cuộc giằng co của hai người ngồi phía sau, nên Khanh đành chấp nhận, nhường nhịn An thêm một lần nữa. Ngồi thêm được một lát, Khanh bắt đầu có cảm giác buồn nôn, bụng cô cuộn trào lên một cảm giác khó chịu. Mồ hôi trên người Khanh vã ra như tắm, cô hít mạnh lấy một hơi, ngón tay cái ấn mạnh vào huyệt nội quan của mình, hy vọng sẽ khiến cho trạng thái say xe này thuyên giảm được phần nào.

Nhật An vẫn chưa ngủ, nên chỉ cẩn một biểu hiện khác thường của Tuệ Khanh, cô liền phát hiện ra ngay. Qua ánh đèn đường mờ ảo hắt vào trong xe, An phát hiện ra gương mặt đang trở nên trắng nhợt của người ngồi bên cạnh, cô không khỏi cảm thấy lo lắng. An đưa tay, chạm nhẹ vào má Khanh, khẽ thì thầm.

"Chị bị say xe sao?"

Khanh gật đầu. Tùy ý để cho An kéo mình ngả về phía cô ấy. Nếu như lúc trước, là An dựa vào người cô, thì bây giờ, toàn bộ cơ thể cô đã nằm trọn trong vòng tay của đối phương. Khanh hoàn toàn không có ý đồ phản kháng hành động này. Có lẽ lúc này, thuốc chống say mới phát huy được tác dụng, Khanh lơ mơ, chìm vào giấc ngủ.

Chiếc xe lao vào chỗ sóc, khiến cả đoàn giật mình tỉnh giấc, trong đó có Khanh. Cả người cô vẫn đang ngả về phía An, kể từ khi thiếp đi. Cảm giác say xe cũng biến mất từ khi nào. Làn gió mát lạnh từ đâu thổi, giúp Khanh cảm thấy thật thoải mái. Cô ngồi thẳng dậy, ngước nhìn chiếc đồng hồ trên đầu xe. Đã gần 4 giờ sáng.



"Ngủ tiếp đi."

An nhẹ nhàng lên tiếng. Cánh tay quàng qua vai Khanh, ép cô nghiêng về phía mình.

"Tỉnh rồi. Cô không ngủ à?"

"Cũng chợp mắt được một chút. Chị còn mệt không?"

An hạ giọng, trầm ổn, khiến Khanh có phần không thích nghi kịp với sự thay đổi này. Cô tìm cách thoát khỏi vòng tay An đang ôm ghì lấy bờ vai mình, nhìn cô ấy với ánh mắt chứa đầy sự nghi ngờ, cảnh giác. Tựa đầu vào cửa kính. Khanh đưa tay, hứng từng làn gió mát lạnh luồn vào trong xe. Cảm giác thật thoải mái.

"Sao anh lại cho xe dừng lại? Có chuyện gì à?"

Đang mơ màng tận hưởng bầu không khí trong lành, dễ chịu, Khanh liền mở mắt, giọng cô có chút lo lắng, khi thấy Thành tấp xe vào lề đường và đỗ lại.

"Không có gì. Đoạn đường sắp tới hơi khó đi, mình tạm nghỉ khoảng một tiếng, đợi trời sáng rõ thêm chút nữa rồi đi tiếp."

"Mình sắp tới nơi chưa anh?"

"Còn khoảng 50 km nữa thôi. Em yên tâm, trước 8h sáng là chúng ta sẽ có mặt tại trung tâm y tế của huyện rồi."

"Vâng. Anh tranh thủ ngủ một chút đi. Em thức trông xe cho."

"Anh không sao. Em xem, cả một chai cafe thế kia, anh có lái xe thêm một ngày nữa cũng được. À, em còn say xe nữa không?"

"Em đỡ rồi. Cảm ơn anh đã mở cửa kính giúp em."

"Không phải là chủ ý của anh đâu. Là do cô gái ngồi cạnh em đấy. Thấy em mệt quá, nên cô ấy dọa anh, nếu không mở cửa, cô ấy sẽ dùng búa thoát hiểm mà đập vỡ." Thành nghĩ lại vẻ mặt của An lúc đó, nên nửa đùa nửa thật.

Nghe Thành kể, Khanh liền quay sang bên cạnh. An đang nghẹo đầu sang một bên mà ngủ ngon lành. Vậy mà khi nãy còn nói với cô là đã chợp mắt được một lát rồi. Cái tính cách ương bướng này, vẫn mãi chưa thể sửa được. Khanh đưa tay, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu An, để cô được tựa vào vai mình. Vô tình, cô để bàn tay khẽ lướt qua má An. Cảm nhận được sự mát lạnh, mềm mại của làn da truyền qua đầu ngón tay khiến trong lòng Khanh xuất hiện một cảm giác không thể diễn tả bằng lời.

Vội vàng trốn chạy dòng cảm xúc bất ngờ xuất hiện trong lòng mình, Khanh tiếp tục hướng mặt ra bên ngoài, ngắm nhìn những cảnh vật lạ lẫm, đang dần hiện rõ trong ánh sáng lờ mờ của buổi tinh mơ.

Hơn 7 giờ, đoàn công tác của bệnh viện đã có mặt tại trung tâm y tế của huyện Pác Nặm, một trong những huyện nghèo nhất của tỉnh Bắc Kạn. Đồng chí trưởng phòng y tế của huyện đã có mặt sẵn ở cổng, niềm nở bắt tay chào đón từng người trong đoàn. Sau cuộc gặp gỡ với một vài đồng chí lãnh đạo huyện và phòng y tế, mọi người lại vội vã lên xe, đi tới địa điểm khám chữa bệnh cho bà con đã được bố trí trước từ đó. Ai ai cũng đều bận rộn với việc khám bệnh, chỉ còn mình An đứng chỏng chơ, chẳng biết phải nên làm gì. Cô lóng ngóng, đứng nhìn quang cảnh trước mắt mình, đánh giá một lượt, rồi lặng lẽ quay đầu bước đi. Khi nãy, ngồi trên xe, cô chỉ kịp lướt vẻ đẹp nên thơ và hùng vĩ của những thửa ruộng bậc thang, ôm trọn những quả đồi trên đường đi, nên muốn đi dạo một lượt, ngắm nhìn cảnh sắc đó thêm một lần nữa.

"Nhật An."

Vừa kịp bước được vài bước, An liền bị gọi lại. Cô quay đầu, thấy Khanh đang vẫy tay về phía mình.

"Đi đâu vậy?"

"Cảnh ở đây đẹp quá, nên muốn đi ngắm một chút."

"Ở lại giúp chúng tôi đi. Đến chiều hãy đi."

"Em thì giúp được gì?"

Lần đầu tiên An thấy Khanh chủ động nhờ cậy mình, nên trong lòng vừa thấy ngạc nhiên, lại vừa có cảm giác lâng lâng vui sướng.

"Đây là danh sách những người được khám chữa bệnh mà địa phương cung cấp. Cô đọc tên từng người, rồi hướng dẫn họ điền thông tin vào tờ giấy này, để chúng tôi tiện làm việc."

An nhìn đống giấy tờ Khanh vừa đưa cho mình liền không khỏi cười khổ. Bằng từng tuổi này, nhưng chưa một lần cô phải đụng tay vào mấy việc lặt vặt như vậy. Thế mà bây giờ, lại bị người khác sai khiến, đã vậy còn không được quyền từ chối.

"Được. Em sẽ giúp chị. Nhưng đổi lại, chiều nay chị phải đi cùng em."

"Cô có vẻ là người thích trao đổi công bằng nhỉ?"

"Nếu chị không muốn thì thôi. Bà con đang tới ngày càng đông kìa, cứ để họ đứng đó chờ đợi, dù sao thì tới tối, cũng sẽ đến lượt mình thôi."

Khanh lắc đầu, chịu thua tính khí trẻ con của An, cuối cùng đành phải chấp thuận lời đề nghị của cô. An chưa từng tham gia những hoạt động như thế này. Nhìn bà con ở đây rạng rỡ kéo tới trung tâm y tế của xã để được khám bệnh miễn phí, trong lòng cô cũng rộn ràng không kém. Cả buổi sáng, cùng góp sức với các bác sỹ của bệnh viện, An tận tình hướng dẫn người dân mà quên hết mệt nhọc.

++***++

An ngồi bên ngoài, chờ một lúc mới thấy Khanh cùng với ba bác sỹ khác bước ra khỏi phòng họp. Cô đứng dậy, cúi đầu chào mọi người. Tất cả cũng đều gật đầu, mỉm cười thân thiện chào lại cô, trừ Khanh. Cái thái độ đó, thật khiến cho người khác tức chết.

Một cỗ ấm ức trong lòng An liền trỗi dậy. Cả buổi chiều cô không nhìn thấy Khanh, đến khi hỏi thăm thì mới biết cô ấy đã trở về trung tâm y tế huyện trước rồi. Rõ ràng đã nhận lời cùng đi ngắm cảnh với cô, vậy mà vẫn bỏ mặc, đi cũng không nói với cô một lời.mĐể có được khoảng thời gian ngắn ngủi ở đây cùng Tuệ Khanh, An đã phải tạm gác lại cơ hội cuối cùng trong thời gian thử thách ba tháng của mình. Nhưng hình như, mọi cố gắng của cô, đang dần trở nên vô nghĩa, khi mà thái độ thờ ơ của Khanh, từ trước tới nay, vẫn không có dấu hiệu thay đổi. Cô dùng cả thời gian và hành động để chứng minh mình thích cô ấy nhiều như thế nào, mà cô ấy lại dùng cả hành động và thời gian của chính mình để chứng minh cho cô thấy là cô ngu ngốc ra sao. An mỉm cười, thầm tự chế giễu bản thân mình.

"Đi ăn thôi. Tất cả mọi người cũng đã đi ăn rồi về nhà khách của huyện nghỉ ngơi rồi. Chỉ còn em và chị là chưa được ăn."

Cả hai đi một hồi, tới lúc chân mỏi rã rời, chẳng ai muốn bước tiếp, mới nhìn thấy một quán ăn còn mở cửa. Phía ngoài cửa hiệu, ghi đầy đủ, có cơm rang, bún, phở... vậy mà khi bước vào, gọi món nào, chủ quán cũng nói là đã hết. Cực chẳng đã, cuối cùng, hai người đành phải chọn ăn mỳ tôm nấu với trứng để lấp đầy khoảng trống của dạ dày. Ăn xong, lại cả một đoạn đường dài quay trở về. Lặng lẽ đi bên nhau, nhưng chẳng ai chịu nói câu nào, khiến không khí càng trở nên gượng gạo.

Hai người cùng đi ăn, cùng trở về và giờ này lại cùng nằm chung một phòng, trên hai chiếc giường đơn khác nhau, vậy nhưng vẫn chưa hề nói với nhau một câu nào. Trong lòng An lúc này là bộn bề những suy nghĩ. Cô không muốn buông bỏ mục đích ban đầu khi quyết định tiếp cận Tuệ Khanh, nhưng hiện tại thì cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, khi mục đích ban đầu ấy ngày càng rời xa mình.



Còn với Khanh, trong tâm cô cũng đang xuất hiện một cảm giác khó chịu với chính bản thân mình. Thực ra cô luôn rất muốn có một mối quan hệ bình thường với Nhật An, nhưng không hiểu sao, cứ có một khoảng ngăn cách vô hình, khiến cô luôn cảm thấy khó khăn khi cùng tiếp xúc với cô ấy. Dù đã cố gắng, nhưng Khanh chưa thể phá tan được bức tường đó, để có thể đối xử với An như những người khác.

Không gian tĩnh mịch khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. An đặt chiếc điện thoại xuống giường, nhẹ nhàng ngồi dậy, lặng lẽ bước đi ra ngoài. Lại gần chiếc ghế đá ở cuối sân, An ngồi xuống. Cô ngước mắt lên ngắm nhìn bầu trời thăm thẳm của miền sơn cước. Tuệ Khanh đối với cô, giống như vì sao trên cao kia, chỉ có thể ngắm nhìn mà không bao giờ có thể với tới. Người ta thường bảo, tình cảm thì khó đong đếm chính xác, nhưng ước lượng thì chắc cũng không khó khăn gì. Nếu như người đó đã năm lần bảy lượt làm cho mình thất vọng, thì chỉ có một lý do, đối với người ta, mình vốn dĩ không đủ quan trọng để họ bận tâm. An khép đôi mi lại, ngăn những giọt nước mắt đang chảy xuống. Tim cô chợt nhói lên, đau buốt.

"Có một đứa bé đã nhập viện hai ngày, liên tục xuất hiện các dấu hiệu sốt cao, đau đầu, co giật, nhưng các bác sỹ ở đây vẫn chưa tìm ra nguyên nhân nên chiều nay tôi phải trở về, cùng với bác sỹ điều trị chẩn đoán lâm sàng cho bệnh nhân. Việc gấp, nên tôi không kịp thông báo lại."

Nghĩ rằng mình đang mơ, khi bên tai vang lên giọng nói ấm áp của Khanh, nên An không dám mở mắt ra. Cô sợ rằng, bản thân vì nghĩ quá nhiều, nên mới sinh ra thứ ảo tưởng không có thật này, để tự mình an ủi chính mình. Chưa bao giờ cô nghĩ, sẽ có lúc, mình trở nên tội nghiệp như thế này.

"Xin lỗi."

Lần này thì An chắc chắn là mình không nghe lầm, chắc chắn không phải là cô đang mơ. Từ từ mở đôi mi đang khép chặt của mình ra, trước mặt An, là dáng người cao, gầy, mái tóc dài xõa ngang vai, cùng với gương mặt được ánh trăng vàng tươi chiếu rọi, khiến vẻ vẻ đẹp của Khanh càng trở nên huyền ảo, như muốn thôi miên người khác.

"Người này là đang muốn giải thích, muốn xin lỗi, vì sợ mình giận sao?" An vẫn tiếp tục xoáy sâu tia nhìn của mình vào người Khanh, để khẳng định suy nghĩ vừa rồi của mình là có cơ sở.

"Vào ngủ đi. Sương đêm sẽ không tốt cho sức khỏe."

Khanh sượng sùng quay lưng trở vào. Đáng lẽ, cô không nên đi theo Nhật An ra đây. Đáng lẽ, cô không cần phải giải thích với cô ấy mới phải. Cứ để cô ấy hiểu lầm, tức giận cô có phải hơn không? Cô cũng không hiểu được tại sao, bỗng nhiên mình lại quan tâm đến cảm giác của An nhiều như thế?

"Đứa bé đó sao rồi?"

Cả buổi tối giữ im lặng, tới lúc này An mới chịu lên tiếng. Cô cứ nghĩ rằng, mình có thể đã buông được tay, nhưng người con gái này, rốt cuộc đang mang trong mình thứ ma lực gì, mà chỉ bằng vài câu nói, lại khiến cho quyết tâm của cô nhanh chóng tan biến như vậy? Hiện tại, cô ấy chỉ nói vài câu, đã khiến cho mọi nỗi thất vọng trong lòng cô không còn, khiến cô bắt buộc phải trả lời. Dù cho trước đó, cô có nói cả nghìn từ, cũng chỉ nhận lại sự lạnh lùng đáng sợ. Phải chăng, đây chính là sự khác biệt của việc yêu và được yêu?

"Chưa thể xác định rõ, cần phải đưa xuống Hà Nội, để làm những xét nghiệm và kiểm tra khác nữa. Nhưng theo những triệu chứng mà đứa bé gặp phải, rất có thể là ung thư não."

Khanh dừng bước, quay mặt lại. An đã ngồi dịch sang một bên, chừa lại một phần ghế còn trống. Cô tiến tới, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh.

"Nguy hiểm vậy sao?"

Khanh gật đầu. Cô quá quen với những trường hợp giống như đứa trẻ này, nhưng vẫn không tài nào có thể điều khiển được tâm lý của mình, để làm quen được với những điều đó. Lúc nào cũng cảm thấy có sự đồng cảm, với nỗi xót xa, đau đớn cùng với người nhà bệnh nhân.

"Vậy là đã chuyển đứa bé đi rồi?"

"Chưa. Theo dự định là sáng mai sẽ đi, nhưng người nhà bệnh nhân không đồng ý."

"Sao vậy? Họ không muốn cứu chữa cho con mình ư?"

"Ai mà chẳng muốn con cái mình được khỏe mạnh. Nhưng có những khi, người làm cha mẹ phải bất lực mà đứng nhìn con mình phải chịu đau đớn."

Khanh còn nhớ như in vẻ mặt khắc khổ của người phụ nữ trẻ, có lẽ còn ít tuổi hơn cô, khi nghe bác sỹ nói qua tình trạng của con trai mình. Cô ấy muốn khóc, nhưng đôi mắt khô khốc kia chẳng thể trào ra được một giọt nước. Ôm lấy đứa bé trong tay, người mẹ ấy thất thần như kẻ mất hồn, rồi cứ nằng nặc đưa con mình về nhà. Tất cả, chỉ bởi vì gia đình cô quá nghèo. Mới chỉ hai ngày nằm tại trung tâm y tế huyện, mà cô còn lo sẽ không đủ tiền thuốc men, huống chị bây giờ, lại bắt mẹ con cô xuống dưới Hà Nội mà chữa trị.

"Họ không đủ khả năng để đóng viện phí cho con mình sao?"

"Ừ. Cả gia đình chỉ trông vào vài thửa ruộng trồng ngô, trồng lúa, lại còn nuôi thêm ba đứa trẻ khác, thì lấy đâu ra tiền."

Trong đầu An, chợt lóe lên một dự định. Cô tự nhận mình không phải là người quá nhiệt tình, nhưng có những việc, nếu thấy hợp lý, cô sẽ dốc hết sức mình mà thực hiện.

"À, chẳng phải cô nói là mình thay mặt công ty lên đây làm từ thiện, trao quà gì đó sao?"

Khanh chợt nhớ ra lý do mà An có mặt cùng cơ ở trên này. Nhưng kể từ khi đến đây, cô chưa nhìn thây bất cứ một túi quà nào, mà cũng không thấy ai đề cập đến việc đó, nên trong lòng không trách khỏi thắc mắc, hoài nghi.

"Em trao rồi mà."

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác, có phần khó hiểu của Khanh, An liền bật cười.

"Vậy theo chị, số thuốc phát cho người dân ở đây là do đâu mà có? Bệnh viện chỉ cử bác sỹ lên đây khám bệnh thôi, chứ là sao có đủ kình phí mà cấp một số lượng thuốc lớn như vậy?"

Tiếng cười trong trẻo của An vang lên bên tai, tự nhiên lại khiến Khanh cảm thấy vui lây. Gạt bỏ hết mọi phiền muộn chất chứa trong lòng từ chiều, cô thực sự cũng muốn được hòa chung tiếng cười này với An. Giá như có thể thay đổi, cô ước mình sẽ giống như cô gái này, cứ vô tư mà sống, có thể tự do tự tại làm những điều mình thích mà quên đi hết mọi chuyện đau buồn trong quá khứ.

Đôi khi, Tuệ Khanh cảm thấy thực sự rất mệt mỏi bởi vì nghĩ quá nhiều. Vì quá nhạy cảm nên cuộc sống của cô mới vất vả, và dễ dàng bị tâm tình người khác chi phối. Quá nhạy cảm nên lúc nào cô cũng nghĩ ngợi lung tung, kết quả là cô lại mắc kẹt trong mớ cảm xúc hỗn độn, không thể thoát ra. Đột nhiên cô rất muốn xin lỗi chính bản thân mình. Xin lỗi vì luôn để bản thân chịu thiệt thòi, buồn bực, khổ đau. Xin lỗi cho những ngày đã qua. Cô ước gì, mình lại có động lực để từ bỏ tất cả rồi bắt đầu lại từ đầu, giống như Nhật An, vô tâm vô phế, sống một cách vui vẻ, sống không biết mệt mỏi.

"Ngày mai về Hà Nội, tôi sẽ mời cô đi uống cafe, xem phim, để thực hiện lời hứa của mình. Cô chọn ngày đi, rồi báo lại cho tôi."

An ngây người ra một lúc, trước khi kịp thẩm thấu hết lời đề nghị vừa rồi của Khanh. Cô cuống quýt nhận lời.

"Không cần chọn, mình hẹn hò với nhau cả tuần cũng được."

"Nghĩ đi đâu vậy? Cái gì mà hẹn hò?"

Khanh đưa tay, gõ nhẹ vào trán An cảnh cáo. Cô không nghĩ rằng, lời nói của mình là có thể gây hiểu lầm cho người khác đến như vậy. Gương mặt bỗng nhiên trở nên nóng bừng.

"Đáng ghét. Chị cứ như thế này, thì em làm sao có thể từ bỏ được đây?" An lẩm nhẩm một mình, rồi vội đứng dậy, chạy theo người ở phía trước. Cô hồn nhiên, ôm chặt cánh tay Khanh vào lòng, cùng sánh bước tiến về căn phòng dành cho hai người.