Nghịch Duyên

Chương 1:




Tuệ Khanh ngồi trầm ngâm bên tách cafe trong phòng trực ban. Ánh mắt cô xoáy sâu vào tách cafe đen kịt phía trước mặt. Cảm giác mất mát mơ hồ, cứ cuộn trào lên trong lòng cô.

Hôm nay là ngày lễ, nhưng Tuệ Khanh vẫn xin nhận đi trực thay cho những đồng nghiệp khác. Vì ở một mình, nên có lẽ, những ngày này không có ý nghĩa quá nhiều với cô như mọi người. Ai ai cũng muốn được cùng cả gia đình sum họp, quây quần, rồi dắt dúm nhau đi chơi. Còn cô, nếu có ở nhà thì cũng chỉ quanh quẩn bên mấy bức tường im lặng, hết đọc sách, lại ngồi nghe nhạc cho hết ngày. Vì thế nên cô muốn tìm đến niềm vui của mình ở nơi này, nơi mà những bệnh nhân đang cần đến sự chăm sóc của những người bác sĩ, và y tá như cô.

Một lần nữa, Tuệ Khanh lại liếc nhìn chiếc điện thoại đang nằm bất động trên mặt bàn. Cả tối nay, cô gọi cho Hoàng Tuấn đến năm, sáu cuộc mà vẫn không hề thấy anh trả lời. Cô không tin, anh lại có thể quên được cái ngày quan trọng này của cả hai người. Và cô lại càng không thể tin, lời mà Trang, đứa bạn thân nhất của cô đã từng cảnh báo về sự thay đổi của Hoàng Tuấn sẽ trở thành sự thật.

Tuệ Khanh đưa tách cafe lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ. Nguội ngắt và đắng nghét. Nhưng cô vẫn phải nhờ cậy vào thứ chất lỏng này, để giữ cho mình có được sự tỉnh táo, mà hoàn thành ca trực trong đêm nay.

"Chợp mắt một chút đi em. Bệnh nhân đã có bọn chị lo rồi. Chắc là đêm nay sẽ không có ca cấp cứu nào đâu."

Chị Dung, điều dưỡng viên của khoa, khẽ mở cửa phòng, rồi ló đầu vào nhắc nhở Tuệ Khanh.

"Dạ, em cũng không buồn ngủ lắm. Chị vào đây."

"Thôi. Chị còn phải về phòng, mang mấy gói mỳ tôm về nấu, để mọi người ăn khuya nữa. Em có đói không? Sang làm bát cho vui."

"Em không đói. Các chị cứ ăn đi ạ."

Tuệ Khanh mỉm cười, khi thấy chị Dung khệ nệ xách theo cả một túi đồ.

"Ừ. Con gái chưa chồng như em, phải ăn ít để giữ dáng là đúng rồi, không như mấy mẹ sề bọn chị, hơi tý là đói không chịu nổi. Thế em nghỉ đi nhé, chị về phòng đây."

Chị Dung lại nhanh chóng lui ra, như khi mới xuất hiện, trả lại cho Tuệ Khanh không gian tĩnh lặng trước đó.

Nhấc chiếc điện thoại lên, Tuệ Khanh dự định sẽ gọi cho Hoàng Tuấn lần cuối cùng, trước khi kết thúc ngày kỷ niệm của hai người, để bắt đầu một ngày mới. Cô vừa mở khóa màn hình, thì nhận được thông báo trên zalo. Là tin nhắn của Trang.

"Ê, bà già. Tối nay vui vẻ chứ? Hai anh chị tổ chức lễ kỷ niệm ở nơi nào đấy, để mai tao bảo lão Tân đưa đến đó ngay?"

Kèm theo đó là cái mặt cười đầy nham hiểm của cô bạn thân.

"Không đi đâu cả. Tao đang trực ở viện. Cả tối nay gọi điện cho anh ấy đều không được. Không biết có chuyện gì xảy ra không?"

Tuệ Khanh không còn tâm trạng nào để cùng đùa cợt với Trang nữa, cô thành thật tâm sự với Trang tình cảnh hiện nay của mình.

Tin nhắn vừa được gửi đi, Tuệ Khanh đã thấy màn hình điện thoại sáng lên dòng chữ "cuộc gọi đến" từ Trang. Cô không khỏi mỉm cười, với sự quan tâm thái quá của cô bạn thân này.

"A lô."

"Lão ta tắt máy, hay là có tín hiệu nhưng không thèm nghe vậy?"

Đầu dây bên kia, là giọng tức tối có phần phẫn nộ thay bạn mình của Trang.

"Lúc đầu thì có tín hiệu, nhưng không nghe. Rồi sau đó là tò tí te luôn."

Tuệ Khanh cố tìm từ ngữ vui vẻ, để làm giảm huyết áp của bạn mình xuống. Chuyện của cô, nhưng có vẻ, nó còn khiến cho Trang bức xúc nhiều hơn thì phải.

"Tao đã nói rồi mà mày không nghe. Rõ ràng lão đấy đang bắt cá hai tay. Đứa con gái hôm trước cùng với lão từ trong khách sạn đi ra, đích thị là tình địch của mày rồi. Mắt tao 10/10, không thể nhìn nhầm được đâu. Mày nghe tao, bỏ quách lão Tuấn đi, kẻ hai lòng như thế, luyến tiếc làm gì. Người như mày, kiếm đâu chẳng được người tử tế hơn lão gấp bội phần."

Tuệ Khanh vội để chiếc điện thoại ra xa khỏi tai của mình. Với âm lượng có lẽ đã lên tới 150 decibel của Trang, nếu cứ tiếp tục áp điện thoại vào tai, cô sợ màng nhĩ của mình sẽ bị thủng không biết chừng.

"Tao không tin anh Tuấn lại là người như thế. Dù gì thì hai đứa cũng yêu nhau được bảy năm rồi, tao nghĩ là mình đã hiểu được hết anh ấy. Có lẽ, người mà mày vô tình bắt gặp đó, cũng chỉ là một trong vô số những khách hàng của Tuấn mà thôi."

Đợi cho Trang xả hết cơn giận, Tuệ Khanh mới áp điện thoại lại vào tai, cô nhẹ nhàng.

"Mày đừng có ngây thơ như thế. Đàn ông hả? Đừng nói là yêu nhau, kể cả khi đã lấy nhau hàng hai, ba chục năm, có khi còn có cả cháu nội, cháu ngoại rồi, thì họ vẫn ngoại tình như thường. Đấy mày xem, không phải lão ấy có đối tượng mới, thì tại sao, đến ngày kỷ niệm bảy năm yêu nhau của hai người, lão ta cũng không chịu xuất hiện, hay là gọi điện, nhắn tin cho mày lấy một lời?"

"Có thể là anh ấy bận. Được rồi, ngày mai gặp anh ấy, tao sẽ hỏi xem cô gái đó là ai, rồi báo cáo lại cho mày rõ. Giờ thì đi ngủ đi, đừng để anh Tân chạy tới bệnh viện mà trách tội tao."

"Tao không ngủ được. Cứ nghĩ mày phải ngồi vò võ một mình, còn lão ấy đi hò hẹn với đứa con gái khác mà tao tức lộn ruột. Hay là để tao bảo lão Tân đưa qua viện, ngồi chơi với mày đêm nay nhé."

"Thôi, thôi. Cho tao xin. Đừng để sau này, anh Tân nhìn tao bằng ánh mắt thù hận. Mày cứ ở nhà đi, tao vẫn còn phải làm việc mà."

Tuệ Khanh vội vàng lên tiếng can ngăn. Cô dám chắc, nếu không làm thế, sẽ chỉ 15 phút nữa thôi, cô bạn vàng của mình đã kịp xuất hiện ngay trước mặt rồi.

"Yên tâm đi. Lão mà làm thế, tao bỏ luôn. Chồng thì có thể lấy thêm, nhưng bạn thân thì khó tìm lắm."

Trang hùng hồn tuyên bố.

"Ha ha. Hãy nói với tao là ông Tân đang ở trong nhà vệ sinh, hoặc là đang nằm ngoài phòng khách xem bóng đá đi."

"Ơ, sao mày biết?"

Giọng Trang tỉnh bơ.

"Tao quá hiểu mày rồi còn gì. Ngủ đi nhé. Hình như có ca cấp cứu, thấy còi xe hú vang ở ngoài sân. Tao chạy ra đó xem sao đã."

Tuệ Khanh vội buông điện thoại xuống, cô chạy thật nhanh đến khu vực cấp cứu.

"Chị Khanh. Có một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Nạn nhân gồm một nam, một nữ, đang trong tình trạng rất nguy kịch."

Cô y tá trực đêm nay vội thông báo sơ qua tình hình, khi thấy Tuệ Khanh xuất hiện.

"Được rồi. Để chị kiểm tra tình trạng của bệnh nhân trước. Em tìm cách liên hệ cho bất cứ bác sỹ nào ở khoa cũng được, nhờ họ mau chóng có mặt tại bệnh viện. Nếu không được, thì phải gấp rút nhờ sự trợ giúp từ nơi khác. Một mình chị cũng không thể nào giải quyết hai ca cùng một lúc được."

Dặn dò cô y tá xong, Tuệ Khanh tiến lại gần hai chiếc băng ca đang đặt giữa hành lang. Cô đưa mắt nhìn qua nạn nhân nữ trước. Đó là một cô gái còn khá trẻ, ăn mặc thời thượng, gương mặt bị xây xát do va chạm mạnh, máu vẫn còn đang chảy tràn xuống mặt.

Tuệ Khanh rút chiếc máy đo đồng tử trong túi ra, chiếu thẳng vào mắt nạn nhân để kiểm tra mức độ chấn thương.

"Đồng tử co giãn chậm, có thể bị chấn thương sọ não, hoặc chảy máu trong. Cần phải phẫu thuật gấp. Mau đẩy cô ấy vào phòng cấp cứu, tiến hành cầm máu trước."



"Vậy còn người này?"

Tuệ Khanh liền quay sang nạn nhân còn lại. Cô thoát rùng mình, khi nhìn thấy khuôn mặt gần như biến dạng hoàn toàn của anh ta.

Nâng tay nạn nhân lên để kiểm tra mạch đập, Tuệ Khanh như chết lặng, khi nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay của người đàn ông đang nằm bất động trước mặt mình.

"Chị Khanh, chị sao vậy?"

Cô y tá vội chạy lại đỡ Tuệ Khanh. Người cô trở nên lạnh toát, tưởng như không thể trụ vững được nữa.

"Chị không sao. Mau chuẩn bị mọi thứ, chúng ta sẽ tiến hành phẫu thuật ngay, chậm một phút sẽ không giữ được mạng sống đâu."

"Phẫu thuật cho ai trước đây?"

Câu hỏi đó, giống như nhát dao, đâm xuyên qua tim Tuệ Khanh. Nó khiến cô đau đến nghẹt thở.

Hít nhẹ một hơi, Tuệ Khanh liền đưa ra quyết định, mà có lẽ cả đời này, cô sẽ phải sống trong mặc cảm tội lỗi, và nỗi ân hận dày vò, vì sự lựa chọn ngày hôm nay của mình.

"Cứu cô gái."

"Nhưng..."

Cô ý tá có vẻ lưỡng lự. Rõ ràng, nếu quan sát bằng mắt thường, người đàn ông này mức độ chấn thương nguy hiểm hơn nhiều. Cô không hiểu tại sao, bác sỹ Tuệ Khanh lại quyết định cứu cô gái kia trước, mà bỏ mặc người bệnh nặng hơn này nằm ở đây, chờ đợi ê kíp đến sau.

"Người đó không thể cứu được."

Tuệ Khanh nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong, rồi bước vội vào phòng cấp cứu.

++***++

Hơn 5 tiếng đồng hồ trong phòng cấp cứu, giành giật mạng sống của một con người với Thần Chết, đã rút trọn khí lực của Tuệ Khanh.

Để mặc cho mấy người y tá tự kiểm tra lại tình hình sức khỏe của nạn nhân sau mổ, và thu dọn lại dụng cụ phẫu thuật, Tuệ Khanh thẫn thờ bước ra khỏi phòng mổ. Cô dựa vào tường, trượt dần xuống, rồi ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo, mà ôm mặt khóc nức nở.

Một bàn tay rắn chắc, khẽ đặt lên vai Tuệ Khanh, kèm theo đó là giọng nói ấm áp.

"Về phòng nghỉ đi em. Cả đêm đã thức trắng rồi."

Tuệ Khanh ngẩng mặt lên, đôi mắt đầm đìa nước của cô nhìn Đỗ Hưng, như mong chờ một phép mầu có thể xảy đến. Giọng cô nghẹn ngào.

"Anh ấy đâu rồi?"

"Đã được chuyển đến nhà xác. Em cứ về nghỉ một chút đi, lát nữa anh sẽ đưa em tới đó."

"Không thể cứu được phải không?"

Dù trong lòng đã biết chắc câu trả lời, nhưng Tuệ Khanh vẫn cố tự lừa dối chính bản thân mình.

"Anh xin lỗi. Anh đã cố hết sức."

Đỗ Hưng trầm giọng xuống. Lúc này đây, anh chẳng thể tìm được lời nào để có thể an ủi và chia sẻ với Tuệ Khanh nỗi mất mát quá lớn này.

"Em muốn đến nhìn mặt anh ấy lần cuối."

Khó khăn lắm, Tuệ Khanh mới có thể đứng lên và trụ vững được dưới sự giúp đỡ của Đỗ Hưng.

"Bây giờ vẫn còn sớm, hay là..."

Không muốn làm phiền Đỗ Hưng, Tuệ Khanh gạt tay anh ta khỏi người mình, cô lặng lẽ đi về phía khu vực nhà xác của bệnh viện.

Cánh tay Đỗ Hưng buông lơ lửng giữa không trung, để mặc cho Tuệ Khanh thoát khỏi sự níu giữ của mình, Anh giống như người mất hồn, khi chứng kiến nỗi đau khổ mà Khanh đang phải gánh chịu.

"Cô là người đã phẫu thuật cho con gái tôi phải không? Bệnh viện này hết bác sỹ rồi hay sao, mà để một người mặt mũi non choẹt, mới ra trường như thế này được phép cầm trong tay mạng sống của bệnh nhân. Con gái tôi mà có vấn đề gì, tôi sẽ kiện từ giám đốc bệnh viện trở xuống. Coi thường mạng sống của con người đến thế là cùng."

Tiếng quát tháo ngoài cửa phòng cấp cứu khiến Đỗ Hưng thoát khỏi cảm giác mông lung vừa rồi. Anh vội chạy ra. Trước mặt anh, là một cảnh tượng đến đau lòng.

Tuệ Khanh như cái xác không hồn, mặc kệ cho người đàn bà trung niên kia nắm chặt lấy bờ vai nhỏ bé của mình, rồi túm lấy mớ tóc dài ngang vai cô mà lay. Giật thật mạnh.

"Bỏ cô ấy ra. Đây là bệnh viện, các người phải biết giữ lịch sự chứ?"

Đỗ Hưng lao đến, giúp Tuệ Khanh thoát khỏi màn tra tấn vừa rồi. Anh ôm chặt cô vào lòng, mà chở che, bảo vệ.

"Các người đồng lõa với nhau phải không? Lũ bác sỹ này, chỉ cần tiền chứ đâu có cần mạng sống. Bây giờ lại còn hùa với nhau, ức hiếp người nhà bệnh nhân nữa."

Người đàn bà đó vẫn không chịu buông tha. Bà ta còn cố tình la lối om sòm, khiến cho một vài bệnh nhân và người nhà của họ phải thức giấc rồi chạy tới đây để chứng kiến.

"Xin lỗi, cô là người nhà của bệnh nhân nữ bị tai nạn ô tô đêm qua phải không ạ?"

Hà – cô y tá cùng kíp mổ với Tuệ Khanh cũng từ đâu chạy đến. Cô lễ phép hỏi han.

"Phải. Các người để con gái tôi đâu rồi?"

"Cô ấy bị chấn thương sọ não rất nặng, máu tụ dưới màng cứng và tổn thương dập nát thùy não nghiêm trọng. Rất may mà đã được bác sỹ Khanh tận tình cứu giúp, nếu không, e rằng, bệnh nhân sẽ không thể sống nổi. Hiện tại, bệnh nhân vẫn phải nằm trong phòng cấp cứu để theo dõi tình hình trong vòng 48 tiếng. Nếu sau khoảng thời gian đó, sức khỏe bệnh nhân có biến chuyển, chúng cháu sẽ đưa cô ấy tới phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi tiếp."

"Vậy có nghĩa là con gái tôi không sao phải không?"

Đến lúc này, sự tức giận trên khuôn mặt của người phụ nữ kia mới nguôi đi phần nào.

"Chúng cháu không thể nói trước được, Còn phải tùy thuộc vào tình hình sức khỏe của bệnh nhân, và những biến chứng có thể mắc phải sau phẫu thuật nữa. Nhưng bác yên tâm, y bác sỹ của bệnh viện sẽ hết lòng cứu chữa để cô ấy mau chóng khỏe lại."



Vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ của Hà, nhưng nó khiến cho người đàn bà kia có phần cảm thấy xấu hổ.

"Xin lỗi bác sĩ, tại nhà tôi lo lắng cho con gái quá, nên mới có thái độ hơi quá như vậy. Mong bác sỹ tận tình giúp đỡ, dùng những máy móc, thiết bị tốt nhất, những loại thuốc đắt tiền nhất để cứu giúp con gái tôi. Tiền nong không thành vần đề, chỉ cần nó còn sống là được. Bác sỹ cầm giúp tôi cái này, coi như gia đình cảm ơn trước. Sau này, chúng tôi sẽ tiếp tục hậu tạ thêm."

Lúc này, người đàn ông đi cùng mới chịu lên tiếng, sau khi để vợ mình làm loạn một hồi. Ông ta cầm lấy cái phong bì, dúi vào tay Tuệ Khanh, như ép buộc cô phải nhận lấy.

Tuệ Khanh đưa đôi mắt đỏ ngầu, pha chút khinh bỉ, nhìn thẳng vào đôi mắt híp tịt của ông ta. Cô tiếp tục giữ im lặng, rồi lạnh lùng bước đi, để mặc chiếc phong bì rơi xuống, nằm chỏng chơ trên nền nhà.

"Khinh người nó vừa chứ. Làm như chỉ có mình là giỏi không bằng. Đợi con bé tỉnh lại, chúng ta sẽ chuyển nó sang bệnh viện quốc tế. Nơi đó vừa hiện đại, lại có dịch vụ chăm sóc rất tốt."

Người đàn bà đanh đá kia tỏ ra hậm hực với thái độ vừa rồi của Tuệ Khanh. Bà ta cúi người, nhặt lấy chiếc phong bì bỏ vào túi, rồi kéo tay chồng, đi về chiếc ghế chờ ngoài phòng cấp cứu và ngồi xuống, chẳng thèm để ý đến những cái lắc đầu, và tiếng thở dài của mọi người xung quanh.

++***++

"Tuệ Khanh. Bố mẹ của Tuấn đang ở trong đó. Em đừng vội vào."

Đỗ Hưng vẫn đi theo Tuệ Khanh từ nãy giờ. Thấy cô còn đang lưỡng lự, đứng trước cánh cửa nhà xác, anh liền lên tiếng can ngăn.

"Em vẫn phải vào, để còn xin lỗi hai bác, và xin lỗi cả anh ấy nữa."

Giọng Tuệ Khanh trở nên khan đặc. Cố kìm nén lòng mình lại, cô nặng nhọc nhấc từng bước chân, tiến vào phía trong.

Mẹ Tuấn ngồi gục đầu trên chiếc ghế băng dài, bà thổn thức, than vãn, khiến người nghe như đứt từng khúc ruột.

"Sao con lại bỏ bố mẹ và em mà đi như thế chứ? Mấy hôm trước, con còn hứa đưa mẹ đi may mấy bộ áo dài, để đi hỏi vợ cho con cơ mà. Con ơi, mau tỉnh lại, rồi về với bố mẹ đi."

"Con chào hai bác."

Tuệ Khanh nhẹ giọng. Cô cố gắng ngăn những giọt nước mắt đang trực trào ra từ khóe mi.

"Khanh ơi. Thằng Tuấn nó đi rồi. Hai bác biết phải làm sao đây?"

Bà Hoa vụt đứng dậy, ôm lấy Tuệ Khanh rồi lại nức nở.

"Bà giữ im lặng một chút được không? Ai mà chẳng đang đau xé tâm can. Nhưng bà càng khóc, chúng tôi lại càng khổ sở. Bà nhìn con bé xem, nó cũng đau khổ đâu kém gì mình."

Bố Tuấn cố kiềm chế cảm xúc của mình để mà khuyên giải vợ. Nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô con dâu tương lai, ông Vinh không khỏi xót xa.

"Lúc nghe tin anh Tuấn bị tai nạn, em liền gọi ngay cho chị nhưng không được. Khi cả nhà tới bệnh viện, thì anh ấy đã đi rồi."

Nam – em trai Tuấn, mắt cũng hoe đỏ. Anh cũng giống như bố mình, đang phải giấu nỗi đau vào sâu bên trong, để còn làm chỗ dựa, thay Tuấn chăm sóc cả gia đình.

"Con xin lỗi. Lúc anh Tuấn được đưa đến đây, con cũng có mặt. Nhưng con đã lựa chọn cứu sống cô gái đi cùng với Tuấn mà không phải anh ấy. Con đã để anh ấy nằm chờ ở ngoài, đợi y tá gọi điện cho các bác sỹ khác đến. Con..."

"Cái gì? Chẳng phải đấy là chồng sắp cưới của con sao? Sao con lại làm như thế hả Khanh? Con có biết, vì con mà thằng Tuấn phải chết oan uổng không hả?"

Mẹ Tuấn lay mạnh người Khanh mà gặng hỏi, mặc cho nước mắt cô đang tuôn trào.

"Bác gái. Mong bác hãy bình tĩnh. Tình hình của Tuấn lúc đó không thể cứu vãn được nữa rồi. Cô ấy bắt buộc phải lựa chọn. Hoặc là cứu sống một người, hoặc là để cả hai bệnh nhân cùng phải ra đi. Cháu xin bác, hãy hiểu và thông cảm cho quyết định khó khăn của cô ấy lúc bấy giờ."

Lại một lần nữa, Đỗ Hưng lao tới để can ngăn và bảo vệ Tuệ Khanh. Anh cảm thấy ngộp thở, khi thấy cô cứ hết lần này đến lần khác, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, vừa bị hành hạ về thể xác, lại phải chịu đựng nỗi mất mát lớn lao về tinh thần.

"Cậu im đi. Câu là ai mà có quyền lên tiếng? Không phải là hai người đã cấu kết, gian díu với nhau, nên mới cố tình để con tôi phải ra đi một cách oan ức như thế chứ?"

Bà Hoa gằn giọng lên giận dữ. Đôi mắt bà hằn lên những tia lửa, nhìn Khanh đầy căm hận. Tưởng như, bà có thể dùng đôi mắt đấy, để có thể khiến cô phải đi cùng với con trai mình về bên kia thế giới.

"Bà đang nói nhảm cái gì vậy?" Ông Vinh quát lên. "Nam, con mau đưa mẹ về nhà đi. Đừng để bà ấy làm loạn ở đây nữa."

"Tôi không về. Tôi không đi đâu cả. Tôi phải ở đấy với con trai tôi. Tuấn ơi là Tuấn, sao con lại phải chịu đau đớn và khổ sở thế này? Đáng lẽ ra, con không phải bỏ bố mẹ mà đi. Tại sao con lại đi yêu một kẻ độc ác như cô ta chứ?"

Mẹ Tuấn gào lên thảm thiết. Bà nhào tới, túm chặt lấy áo của Tuệ Khanh mà đòi nợ mạng người.

"Mau trả con trai về cho tôi. Đồ con gái xấu xa, độc ác. Thằng Tuấn có làm gì nên tội đâu mà cô đối xử với nó như thế? Nếu cô không còn yêu nó, thì cứ nói ra, sao phải dùng cách này để mà giết chết con tôi."

"Mẹ. Con xin mẹ đấy. Chị ấy cũng là bác sỹ, chị ấy biết phải làm gì để không trái với lương tâm và đạo đức nghề nghiệp của mình. Mẹ đừng để anh con ra đi mà không thể nhắm được mắt. Anh ấy sẽ thế nào, nếu biết được mẹ đang khiến cho người mà anh ấy yêu thương nhất phải đau khổ. Mẹ hãy bình tĩnh lại đi."

Nam chạy tới ôm chặt lấy mẹ mình. Anh không biết rõ sự tình thế nào, nhưng anh lại tin chắc một điều, Tuệ Khanh sẽ không bỏ mặc lại anh trai của mình như vậy, nếu như cô ấy nhận thấy còn một tia hy vọng để cứu sống. Và anh cũng tin rằng, không bao giờ có chuyện, Tuệ Khanh phản bội anh trai mình, để đến với người khác như những gì mà mẹ anh vừa áp đặt cho cô.

"Con mau về nghỉ ngơi đi. Bác thấy con cũng mệt mỏi quá rồi. Hãy thông cảm cho bác gái, có lẽ, vì đau buồn quá nên mới không thể khống chế được cảm xúc của mình. Bác tin và ủng hộ quyết định của con. Cứu một mạng người cũng là cứu, không nhất thiết người đó là ai. Mà cho dù, nếu thằng Tuấn còn cơ hội sống sót, nhưng khi biết con bỏ mặc bệnh nhân kia, để cứu lấy nó, thì thực lòng, bác cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Con đừng nghĩ tới mấy lời nói vô nghĩa vừa rồi của bác gái nữa, cứ về đi."

Ông Vinh nắm chặt lấy bàn tay còn đang run rẩy, lạnh toát của Tuệ Khanh, nhẹ nhàng động viên cô.

"Con..."

"Đừng nói gì nữa cả. Nếu là thằng Tuấn, chắc nó cũng sẽ ủng hộ mọi quyết định của con mà thôi." Bố Tuấn quay sang Đỗ Hưng nhờ cậy. "Anh giúp tôi đưa con bé về nhà. Nó sắp không chịu đựng được nữa rồi."

"Vâng ạ. Cháu xin phép."

Bàn chân Tuệ Khanh đông cứng lại, khuôn muốn rời đi. Ánh mắt cô vẫn dõi vào phía trong căn phòng lạnh kia, mặc cho Đỗ Hưng phải dùng hết sức lực, mới kéo cô ra được khỏi nơi này.

++***++

Đỗ Hưng tận tình chạy về phòng làm việc, lấy túi xách giúp Khanh rồi đưa cô trở về nhà. Suốt quãng đường đi, Tuệ Khanh không nói một lời. Ánh mắt cô hướng ra ngoài, trầm mặc, buồn thảm.

Xe đỗ ngay trước cổng, Tuệ Khanh vội nói lời tạm biệt với Đỗ Hưng, rồi mở cổng. Cô mệt nhọc đi vào phía trong, để mặc anh đứng thẫn thờ, nhìn theo bóng dáng tiều tụy của mình. Đợi Khanh bước vào trong nhà, cánh cửa được đóng lại, anh mới an tâm phần nào mà quay trở về.

Đặt chiếc túi xách lên bàn, Tuệ Khanh đổ người xuống ghế sofa. Mắt cô mở to nhìn lên trần nhà, sống mũi mỗi lúc lại trở nên cay xè, lồng ngực cứ nhói từng hồi, đau buốt.

Những gì vừa xảy ra, giống như cơn ác mộng, mà Tuệ Khanh vẫn còn đang phải chìm đắm trong đó. Cô tự huyễn hoặc mình rằng, cơn mộng mị này sẽ mau chóng trôi qua nhanh thôi, và người yêu cô sẽ lại mỉm cười, xuất hiện trước mặt cô với cái ôm thật chặt. Tuệ Khanh nhắm nghiền mắt, hồi tưởng về những kỷ niệm tươi đẹp, mà cô và Hoàng Tuấn đã từng trải qua.