TM: Bù chương hôm qua nhé!
----------------------------
Cậu thấy đối phương cũng giống như mình kinh ngạc, nhưng mà vẻn vẹn một giây mà thôi? Trong nháy mắt, kinh ngạc liền biến mất trở thành mỉm cười bất biến.
Mỉm cười mà cậu đồng dạng rất quen thuộc.
Nộ từ tâm mà tới, tay phải cầm lấy mành che cấp tốc nắm thành quyền, Cung Tứ giơ quả đấm hướng đến trên mặt Khê Lưu!
Nhưng mà một giây kế tiếp quả đấm của cậu đã bị đối phương tiếp được hoàn mỹ.
" Tại sao là cậu?" Cung Tứ ảo não, không phải là một ông già bảy mươi tuổi sao? Cái loại sắp chết ấy.
" Tớ mới muốn hỏi, sao lại là cậu? Lớp phó..." Khê Lưu vẫn mỉm cười, tay vẫn nắm chặt quả đấm của Cung Tứ không buông.
Toàn thân vô lực, Cung Tứ bị động tác này kéo, cả người hướng về phía giường ngã xuống, để không đè lên Khê Lưu, Cung Tứ không thể không sải bước một chân qua bên cạnh, hai chân quỳ hai bên người Khê Lưu.
A... Cậu vừa vặn ý thức được, ở đây quả nhiên là còn một cái gường, giường siêu lớn, giường mềm mại đến khó tin. Ga trải giường là màu trắng, chăn là đỏ, đều là cùng một chất liệu trơn mịn, phía trên còn thêu hoa văn chìm, cảm giác đã từng thấy, Cung Tứ thoáng nghĩ tới "Vật Thiếp thân " bày đầy trong phòng mình.
Chợt nhìn về phía Khê Lưu, Cung Tứ lúc này mới phát hiện một khả năng, một khả năng quả thực khó có thể tin.
"Ông già Người thống trị sắp ngủm .... là cậu?" Mắt trừng lớn, Cung Tứ kinh ngạc.
"Chà... Tớ có nên nói không hổ là lớp phó không? Nói chuyện còn trực tiếp như vậy." Khê Lưu nhíu mày: "Coi như nói người khác có tiền có thế cũng là, ông già sắp ngủm các thứ... không phải có điểm rất đả thương người sao?"
"ĐM, là cậu!" Câu trả lời này còn nghi hoặc gì nữa, xác định đáp án, biểu tình Cung Tứ cấp tốc từ kinh ngạc biến thành phẫn nộ.
Đặt A Cát trước ngực xuống một bên giường, xuất ra nắm tay khác, Cung Tứ theo mặt Khê Lưu đưa ra một quyền
"Tớ mới là người kinh ngạc có được hay không?" Khê Lưu ủy khuất nói, dùng tay kia đón nắm tay kia rơi xuống, cứ như vậy, tư thế hai người chính là Cung Tứ ở trên, Khê Lưu ở dưới, bề ngoài thoạt nhìn như là Cung Tứ đè ép đánh, trên thực tế "Vũ khí" Cung Tứ — hai nắm tay đều bị Khê Lưu khống chế, hoàn toàn không chiếm được tiện nghi.
" Cậu—" Lông mày cũng dựng lên, Cung Tứ tức giận đến mặt đỏ rần!
" Tớ sắp phải chết, khó khăn tỉnh lại, bọn họ liền nói cho tớ biết tìm được một khí thích hợp, tuổi rất trẻ, tiềm chất tốt, dù cho không thể hoàn toàn dung nạp tớ, vậy cũng có thể để cho tớ khá hơn một chút, dù sao bác sĩ chữa bệnh cho tớ cũng đã chết, không còn người có thể trị liệu cho tớ, tớ không có hỏi tình huống Khí kia, bởi vì tớ vốn cự tuyệt, dù sao tớ lớn tuổi, lại sắp chết, không muốn làm trễ nãi người khác." Chậm rãi trần thuật tình huống, Khê Lưu nói xong lời cuối cùng còn trích dẫn lời Cung Tứ nói, giọng nói mềm nhẹ mà thong thả, ẩn dấu không được bên trong là thất lạc và ưu sầu.
Hình như——
Thật đúng là rất ủy khuất...
Tỉ mỉ quan sát cả người Khê Lưu , vừa nhìn liền nhận thấy khác trước rất nhiều: Khê Lưu gầy, nguyên bản đã gầy, thế nhưng chỉ là loại mặc quần áo nhìn gầy, nhưng nay lại bất đồng, dưới áo bào màu đen vừa dày vừa nặng là xương cốt gầy lởm chởm, cầm lấy cổ tay của cậu cũng nhỏ mảnh đến đáng sợ, nếu như không phải là bản thân ngâm ôn tuyền rất lâu dẫn tới suy yếu, đừng nói bắt được mình, sợ rằng ngay từ đầu Khê Lưu đã bị đánh bay.
Ngực nghĩ như vậy, Cung Tứ kìm lòng không đậu buông lỏng nắm tay một chút.
Cảm thấy biến hóa của cậu, Khê Lưu từ từ nói tiếp nối:
" Tớ vẫn không đồng ý định khế, chỉ cần tớ không đồng ý, Tạ Khai bọn họ cho dù kiên trì nữa cũng vô dụng, sau đó tớ vốn nghĩ mình sắp chết, cuối cùng kết thúc một đời thống khổ, cảm giác giải thoát hình như cũng không sai."
" Nhận được tin nhắn của cậu, tớ liền gọi lại cho cậu."
" Chỉ là muốn trước khi chết nghe một chút âm thanh của cậu, dù sao, các bằng hữu của tớ từng người từng người đều đã chết, hiện tại cậu là bằng hữu duy nhất của tớ ..."
" Hết lần này tới lần khác, cậu nói với tớ những lời này ..."
" Cậu cổ vũ tớ phải sống, sống sẽ có chuyện tốt phát sinh."
" Cậu muốn tớ quay lại Trấn Lãnh Thủy xinh đẹp, chỉ có sống mới có thể đi trấn nhỏ... "
" Hừ... Cậu gạt tớ! Cậu nói rành rành làm tớ cảm giác cậu vẫn đang ở Trấn Lãnh Thủy, cũng là bởi vì như vậy, cho dù cuối cùng bọn họ nói cho tớ biết định khí là đứa nhỏ, còn có ba người anh, tớ vẫn nghĩ cậu ở bên kia."
Cứ như vậy, Khê Lưu chậm rãi đem tiền căn hậu quả mình bên này đều nói xong.
Giọng nói mềm nhẹ, vừa khiến người ta khó có thể xem nhẹ ủy khuất, vừa ám hiệu loại việc phát sinh này còn là trời xui đất khiến, nói đến cuối cùng ——
" Xin lỗi." Cung Tứ lại nói xin lỗi.
" Nếu như là cậu, A Cát giao cho cậu dù sao vẫn yên tâm hơn so với những người khác." Cho dù là như vậy, Cung Tứ vẫn không có quên hiện tại là địa phương nào, bọn họ đang làm cái gì.
Chống lên thân thể, Cung Tứ quay đầu, hướng A Cát đang ở trên giường lớn bò tới bò lui chơi đùa màn che vẫy vẫy tay: "A Cát, đến, còn nhớ rõ người anh này không?"
Nghe được thanh âm của anh, A Cát cuối cùng cũng bỏ qua mảnh vải trong miệng, thay đổi phương hướng, thằng bé bò về phía Cung Tứ.
Ghé vào bên chân ca ca, A Cát ngẹo đầu nhìn Khê Lưu, tựa hồ nhận ra người này là ai vậy.
" Nguyên lai A Cát chính là đối tượng Tạ Khai chuẩn bị cho ta định khế... "Nhìn A Cát, Khê Lưu lộ ra nụ cười thương hiệu nhìn không ra ý vị: "Tớ còn nhớ rõ A Cát còn tiểu ở trên người tớ."
truyện đam mỹ hay nhất " Này! A Cát cũng không chê cậu già, cậu lại còn ghét bỏ A Cát tiểu trên người? Hơn nữa, không phải tớ cũng đã bồi thường cậu rồi sao." Thấy A Cát bị ghét bỏ, Cung Tứ lại không vui.
Khê Lưu liền cười, thế nhưng dù cười cười, thoạt nhìn cậu càng hư nhược nằm ở đó, mà A Cát cũng giống như cảm nhận được gì đó, toàn bộ tiểu thân thể cứng đờ, dính sát vào trên đùi anh trai.
" Là đã đến giờ định khế à? "Dừng lại chốc lát, Cung Tứ lập tức nghĩ tới khả năng này.
Khê Lưu liền từ từ gật đầu.
Nhìn Khê Lưu, lại nhìn đệ đệ của mình, Cung Tứ lộ ra vẻ mặt phức tạp.
" Nói lại lần nữa, những lời này vô luận là ai tớ đều phải nói, cậu nhất định phải tốt với A Cát một chút, đương nhiên, thằng bé làm sai đương nhiên cậu phải nói, tớ cũng sẽ nói, thế nhưng thời điểm không sai, xin cậu đối tốt với thằng bé một chút. nó chỉ là một đứa bé, một đứa trẻ không có cách nào tự mình quyết định cuộc đời chính mình." Cuối cùng, Cung Tứ nhìn về phía Khê Lưu, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm ... khác với đôi mắt xanh đen thường ngày, cậu từng chữ từng chữ nói: "Tớ ở trước mặt Ta Khai cứng rắn, nói tớ sở dĩ đồng ý mọi yêu cầu cũng là vì A Cát."
"Thế nhưng, trong lòng tớ biết rõ, tớ không có cách nào khác phản kháng bọn họ, không có cách nào khác phản kháng số phận A Cát, không có cách nào khác giúp thằng bé kéo dài đợi tới khi nó lớn lên, để nó có thể tự mình lựa chọn người để định khế."
" Tớ không có cách nào vì thằng bé làm chuyện khác, chỉ có thể cùng nó, một đường cùng nó."
" Tiếp đây, hiện tại tớ trịnh trọng thỉnh cầu cậu, tốt với A Cát một chút, thằng bé không chỉ là khí của cậu, còn là anh em của tớ, người nhà tớ, nó còn nhỏ, bây giờ cùng cậu định khế, sau này hai người không chỉ là Người sử dụng và khí, còn là người hợp tác, thậm chí người nhà, không phải sao?"
Nhìn chằm chằm khuôn mặt Cung Tứ, Khê Lưu cũng dần dần thu hồi dáng tươi cười và yếu ớt trên mặt.
An tĩnh, cứ như vậy Khê Lưu lẳng lặng cùng Cung Tứ nhìn nhau.
Hắn nhìn hai dòng lệ trong mắt Cung Tứ.
" Tớ nghe nói, cậu một đường cùng A Cát đúng không?" Khê Lưu bỗng nhiên lên tiếng.
" Cậu cùng nó ly khai cố hương, theo nó cùng nhau thích ứng tin tức năng lượng của tớ, theo nó ngâm ở nước suối mười hai giờ, sau đó lại cùng nó tới nơi này."
" Tại sao vậy chứ?"
Khê Lưu lẳng lặng nhìn Cung Tứ.
Đem nước mắt trên mặt lau sạch, Cung Tứ buồn bực nói: "Còn có thể là gì, chăm sóc anh em, không phải đây vốn là nghĩa vụ của người nhiều tuổi hơn?"
" Tớ hỏi cậu, có đáp ứng hay không?" Tốt một chút Với A Cát?
Lông mi dựng lên, cặp mắt lại biến thành hình dáng thái đao, Cung Tứ hung hãn nhìn Khê Lưu.
Khê Lưu vừa cười, vừa gật đầu, nhẹ giọng nói: "Được, tớ đáp ứng cậu."
" Qua đây." Sau đó, Khê Lưu tiếp tục nhẹ nhàng nói với Cung Tứ.
"Cậu muốn A Cát đi qua sao? " Hít hít mũi, Cung Tứ nhìn Khê Lưu, một lát đem A Cát chẳng biết lúc nào chạy qua phía sau mình kéo đi ra.
" Rốt cuộc phải làm thế nào? Việc này, Ngài Tạ chỉ nói tớ đem A Cát giao cho cậu là được, nhưng là hai người thì một không nhúc nhích được, một lại nhỏ như vậy, có muốn tớ hỗ trợ hay không?" Cung Tứ nói.
"Qua chỗ tớ, nắm lấy tay tớ, sau đó đối diện với tớ." Khê Lưu chỉ nhẹ giọng nói.
Cung Tứ liền nhấc hai nách A Cát lên cùng đến trước mặt Khê Lưu.
Nằm ở trên giường, Khê Lưu chống khuỷu tay, hai tay hướng về phía trước mở, ngón tay thon dài tinh tế dưới ngọn đèn mơ hồ nhuộm sắc đèn óng ánh.
Thành thật mà nói, đây cảnh sắc rất đẹp.
Nhưng mà Cung Tứ không có tâm tư thưởng thức, cậu nỗ lực đem bàn tay nhỏ bé của A Cát đặt vào trong tay Khê Lưu, nhưng mà A Cát luôn luôn ngoan ngoãn thế nào cũng không chịu hợp tác, không có cách nào, Cung Tứ chỉ có thể quỳ đặt hai chân hai bên người Khê Lưu, tự mình lấy tay nắm lấy tay A Cát, dùng tư thế không được tự nhiên, nghiêng thân thể về trước từng bước một, chậm rãi cầm bàn tay nhỏ bé của A Cát đặt vào tay Khê Lưu.
Cậu không nhìn thấy, từ đầu chí cuối, ánh mắt Khê Lưu vẫn rơi vào trên mặt của cậu, cứ như vậy nhìn, vẫn nhìn...
A Cát giãy dụa lợi hại, Cung Tứ cũng bắt đầu chảy mồ hôi trán. Ngay khi cậu cho rằng rốt cục có thể thành công, tay nhỏ A Cát lần thứ hai giãy giụa, phảng phất thấy được vật gì đáng sợ, A Cát bỗng nhiên khóc, nước mắt nước mũi khắp nơi, từ trên người của Khê Lưu lăn xuống, tiểu tử kia lập tức bò đến địa phương cách xa nhất, nhìn anh cả vẫn đang ở lại nơi đó, A Cát muốn chạy lại không dám chạy, "A a "Kêu, dáng vẻ vừa ủy khuất lại lo lắng.
"Tại sao thằng nhóc này lại chạy cơ chứ... Tớ đi ôm nó quay lại." Ngay lúc Cung Tứ muốn đứng dậy rời khỏi người Khê Lưu, bỗng choáng váng, thân thể phảng phất như có lửa, thân thể mềm nhũn, thấy đã muốn ngã sấp xuống, cậu phản xạ nắm chặt tay Khê Lưu.
Trong nháy mắt này, tay của hai người hoàn mỹ đối xứng nhau.
Tay của Khê Lưu nóng quá!
Đây là ý niệm đầu tiên của Cung Tứ, ngay sau đó, cậu liền kinh ngạc cảm giác hình như có thứ gì từ lòng bàn tay Khê Lưu tràn tới!
Sốt cao! Phảng phất như nham thạch nóng chảy!
Một dòng nham thạch nóng chảy trực tiếp từ tay của Khê Lưu xuyên thấu bàn tay của cậu, sau đó xông về toàn thân cậu, cái loại cảm giác này quá mức nóng bỏng. Chỉ trong nháy mắt, Cung Tứ cảm giác mình cả người trống rỗng mềm xuống lại càng thêm trống không, hư nhược, cả người vô lực ngã xuống phía dưới, hô hấp dồn dập, cậu cảm giác thân thể của chính mình nóng đến đáng sợ!
Bởi lúc này diện tích thân thể hai người tiếp xúc lớn hơn, càng nhiều nhiệt lưu từ thân thể Khê Lưu dũng mãnh tràn vào, Cung Tứ cảm giác thân thể của chính mình không ngừng bị nhiệt lưu xuyên qua, xuyên thấu thành cái sàng, xâu chuỗi thành một tầng màng thật mỏng, cuối cùng một tầng màng vỡ tan trong nháy mắt, Cung Tứ cảm giác bản thân mình không tồn tại nữa.