Nghĩa Vụ Của Người Nhiều Tuổi

Chương 33




 Chương 33:
Choáng váng ngây ngất, Cung Tứ cảm giác thân thể của chính mình như tứ phân ngũ liệt, giống như phiêu trên không trung, cậu không ngừng thu nhặt các bộ phận thân thể mình , thẳng đến khi cậu tìm được đầu mình - bộ phận trọng yếu nhất, trong nháy mắt này mới có cảm giác linh hồn nhập thân.
Cậu dùng sức mở mắt!
Nghênh đón cậu liền thấy Khê Lưu híp mắt cười.
Cảnh sắc quá quen thuộc, trong nháy mắt cậu suýt chút cho rằng mình vẫn đang ở hồ bơi cạnh trường học, trên ghế nằm, nơi mà cậu cùng Khê Lưu ăn cơm trưa hàng ngày.
Cậu như thường lệ mà ngủ quên, mỗi khi Khê Lưu đánh thức cậu, luôn mỉm cười tủm tỉm từ trên cao nhìn xuống cậu như thế này.
" Cậu đi ra." Theo thói quen nói ra những lời này, lúc chống đất bò dậy, xúc cảm mềm mại dưới tay nói cho cậu biết, ở đây không phải trường học nơi - mà cậu nghĩ.
Ngắm nhìn bốn phía, lúc này cậu mới phát hiện chính mình ngủ trên giường lớn, chung quan là một căn phòng lớn đến khó tin, chăn màn, gối đệm cùng tường một màu trắng sáng, sàn gỗ, bên giường còn có một tấm thảm lông tuyết trắng, một bình phong thêu tinh mỹ che lại một nửa căn phòng, cậu nhìn lại hướng bên phải ---
Nơi đó là một cửa sổ lớn.
Chỉ là chấn song phi thường tinh mỹ, ngoài cửa sổ là lâm viên tiểu cảnh cắt sửa cực kỳ tinh xảo, bên ngoài còn tuyết bay đầy trời...
Từ góc độ này nhìn sang, tựa như một bức tranh tĩnh tại.
Ký ức trong nháy mắt thu hồi, nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi tự mình bất tỉnh, Cung Tứ bật dậy, đột nhiên đem Khê Lưu đặt trên giường!
"ĐM! Cậu làm cái gì với bố mày rồi? Cái gì "Khế thành" Cậu điều không phải Người sử dụng sao? Cùng người thường ký khế cái khỉ gì?!" Nắm chặt cổ Khê Lưu dùng sức lắc, vẻ mặt Cung Tứ dữ tợn.
Tùy ý Cung Tứ lay động, thẳng đến khi Cung Tứ vô lực ghé vào nhực hắn thở dốc, lúc này Khê Lưu mới lên tiếng:
" Chuyện này tớ cũng thật sự bất ngờ, có thể phát sinh loại sự tình này chỉ có thể nói rõ căn bản cậu không phải người thường!"
" Cậu gạt người!" ngón tay chỉ hướng Cung Tứ, Khê Lưu lên án trước.
" Nếu như sớm biết rằng cậu là Khí, căn bản người khác sẽ không cho cậu tiến vào gian phòng đó, tớ cũng không biết cậu sẽ hỗ trợ! Định khế là chuyện quan trọng hàng đầu, cậu còn tự mình nắm tay tớ, đây là động tác quyết định nhân tố định khế, kết quả hai ta liền kết khế rồi."
"Tớ là khí?" Nghe nói như vậy, Cung Tứ sửng sốt:" Làm sao có thể, trước 18 tuổi tớ đều có kiểm tra sức khỏe ở trường học trong đó trắc khí là phần kiểm tra đầu tiên, tớ chưa từng bị kiểm tra đo ra tiềm chất Người sử dụng hay Khí."
" Cậu không chỉ cùng A Cát thích ứng năng lượng của tớ từng  chút một, cậu còn cùng thằng bé ngâm mười hai tiếng ôn tuyền, như thế còn chưa tính, hết lần này đến lần khác, trong hai người, so với A Cát, cậu lại có thể có sự tiếp nhận tin tức năng lượng của tớ cao hơn! Khi định khế, A Cát có biểu hiện bài xích năng lượng của tớ, nhưng cậu không có bất cứ sự chống lại nào, phản kháng tin tức năng lượng còn chưa tính, thân thể cậu cũng không phản kháng! Còn chủ động nắm tay, tớ khi đó không nhúc nhích được, là trạng thái đợi định khế, tay cậu vừa qua, không phải cứ như vậy kết khế sao?"
Nói xong, Khê Lưu còn thở dài.
Cậu ta không nói rõ mình chịu ủy khuất, thế nhưng nghe cậu ta nói xong, cho dù là ai cũng đều cảm thấy: Cậu ta thực sự hình như là vô tội?!
Cung Tứ tỉ mỉ nhớ lại một số việc phát sinh trong nghi thức định khế lúc đó, hình như... Lúc đó thật sự là chính mình đứng không vững, ngã xuống bắt hai tay Khê Lưu? Vốn là thân thể cậu bất ổn muốn nắm cái gì đó, kết quả ——
Một giọt mồ hôi cỡ đại thành hình ở sau ót Cung Tứ.
Chẳng lẽ là cậu quấy nhiễu Khê Lưu và A Cát định khế nghi thức?
Từ kết quả mà nói, chính là cậu cướp đi Người sử dụng của A Cát, nhưng lại đồng thời cướp đi khí của Khê Lưu?
Trải qua khoảng thời gian lăn qua lăn lại này, đối với thế giới của Khí và Người Sử dụng, Cung Tứ có hiểu một chút, rất nhân cậu liền nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng:
"Tớ phải đi chỗ nào để tìm cho A Cát một ông già người thống trị khác có tiền có thế lại nhanh ngủm bây giờ?"
Sau đó nhìn nhìn Khê Lưu, cậu nghĩ tới một vấn đề lớn hơn: "Trời ạ! Tớ là Khí đẳng cấp gì? Không phải cậu sắp sửa "treo" rồi sao? Tớ có thể thỏa mãn nhu cầu của cậu sao?"
Khê Lưu liền suy yếu cười cười, không trả lời vấn đề của cậu.
Nhưng thật ra trong phòng truyền đến một giọng nói khác.
"Còn không biết, sẽ chờ tỉnh lại sẽ làm khảo nghiệm." là thanh âm của Tạ lão, nhìn sang theo thanh âm, lúc này Cung Tứ mới phát hiện ông ta chẳng biết đứng bên cạnh bình phong từ lúc nào, trong tay bưng một khay nhỏ, trên đó còn có một quả.... cầu?
Màu trắng, thoạt nhìn như là một loại hợp kim hoặc plastich chế thành hình cầu, Cung Tứ thoáng nghĩ tới thiết bị trường học Thu Hạ trắc thí năng lực đánh giá, thế nhưng quả cầu này so với thiết bị trắc khí kia không lớn lắm.
" Tuổi của ngài đã vượt quá 18 tuổi, trong lịch sử mặc dù không có ghi chép, kỳ thực có vài người quá 18 tuổi mới thức tỉnh.
Vốn là người thường không có năng lực, bị Người sử dụng cường đại kích phát, trong cơ thể gien tương quan bị kích phát bỗng nhiên thức tỉnh, thế nhưng không có ngoại lệ tất cả đều là Khí không có phẩm cẩm gần như phế khí. Dưới tình huống như vậy, ngài có thể có năng lực vượt qua Cung Tứ Cát tiên sinh không quá 0,000001%. Xác định đẳng cấp dưới C khả năng lớn đạt 99,999999%.
Thế nhưng, nếu ngài đã là một nửa kia của lão gia, để trị liệu cho lão gia sau này, chúng tôi vẫn phải tìm hiểu giá trị năng lực của ngài một chút." Tạ lão căng cứng nghiêm túc nói.
Tuy rằng ngữ khí của ông vẫn còn băng lãnh, thế nhưng Cung Tứ vẫn chú ý tới từ xưng hô đối với cậu vẫn có biến hóa rất nhỏ —— ông gọi cậu là "Ngài" nha.
"Một nửa kia...Đừng nói thế dễ dẫn tới hiểu lầm." Cung Tứ xoa da gà nổi đầy người, sau đó buông lỏng Khê Lưu, nhìn cổ áo bị mình bóp dẫn tới nhăn nhúm, còn thuận tiện giúp chỉnh lại cổ áo một chút.
"Tôi cần dùng vật trên tay ông để kiểm tra?" Tính cách Không phải dông dài, Cung Tứ nói với lão giả: "Tôi vẫn cảm thấy các vị có khả năng nghĩ sai rồi, tôi thật sự không phải là Khí, chúng tôi ký khế ước có khả năng cũng không có thành công..."
"Ngài là đang hoài nghi khế ước của Người sử dụng và Khí?" Vị lão giả kia bỗng nhiên nói.
Ngữ khí của ông ta rõ ràng không có gì khác so với trước, nhưng mà Cung Tứ lại nghe được trong giọng nói của ông có sự trang nghiêm.
"Người sử dụng tuyệt đối sẽ không lầm khí của mình, khế ước hai người là thiêng liêng bất khả mạo phạm, không có liên hệ giả tạo tồn tại, đây là một trong vài loại tồn tại chân thật nhất trên thế giới này!"
" Cho nên khế ước ngài và lão gia cũng là thiêng liêng bất khả xâm phạm, dù cho chúng tôi không ủng hộ đi nữa, ngài hiểu chứ?"
Lão giả thẳng tắp nhìn Cung Tứ.
Rõ ràng không nhìn thấy mắt của ông ta, thế nhưng đây là lần đầu tiên Cung Tứ cảm giác mình bị đối phương "nhìn chòng chọc" như thế.
Cung Tứ giật mình, sau đó đối với ông ta nói: "Tôi biết rồi."
Lão giả không có tiếp tục nói, hướng cậu gật đầu, sau đó bưng thiết bị trắc khí tới, quỳ một gối xuống sàn nhà, ông ta cầm thiết bị trắc thí đến vị trí mà Cung Tứ có thể vừa vặn đè tay xuống.
"Đây là thiết bị trắc thí giá trị năng lực chuyên nghiệp nhất hiện nay, không phải là thiết bị trắc khí thông dụng ở các thành phố, mà là do người năng lực chế tác tiến hành phân tích thông qua máu người cần kiểm nghiệm, ngoại trừ cùng hỉnh dáng với thiết bị trắc nghiệm thông thường không thể kiểm tra ra Khí truyền thuyết cấp 3S và khí phẩm cấp cực thấp loại G, thì máy trắc khí này có thể kiểm tra ra toàn bộ phẩm cấp."
"Thỉnh dùng tay trái bắt đầu ấn, trong điểm là ngón tay phải ổn định." Lão giả rất cung kính giải thích, động tác trên tay lưu loát như mây bay nước chảy :" Có thể sẽ hơi đau, thế nhưng xin nhẫn nại."
Cung Tứ liền đưa tay thả xuống.
Trong nháy mắt cậu kinh ngạc với xúc cảm nơi bàn tay mình —— giống như xuyên vào trong mây.
Quả cầu này thoạt nhìn có chất liệu cứng cáp, thậm chí Cung Tứ còn thấy mặt ngoài nó bóng loáng, tinh tế, song khi cậu đem tay đặt lên, lại như xuyên vào hư không.
Sau đó, cậu cảm giác ngón tay mình nhanh chóng nhói một cái, năm ngón táy đồng thời bị ghim, rất nhẹ, sẽ hơi đau.
"Được rồi." Lão giả nói với cậu, Cung Tứ liền lấy tay ra.
"Nửa ngày sau mới có kết quả, cậu có thể ra ngoài." Lão giả tiếp tục nói.
Gật đầu, nhìn trên đầu năm ngón tay gần như không nhìn ra lỗ kim, Cung Tứ có chút ngạc nhiên.
"Bây giờ có phải ông đặc biệt hận tôi, đặc biệt muốn giết chết tôi?" Nhìn lão giả bưng thiết bị trắc khí đứng lên một lần nữa, ma xui quỷ khiến, Cung Tứ đã hỏi như vậy.
Thành thật mà nói, nếu như đổi lại là cậu, đổi lại là A Cát không biết tại sao lại cực kỳ suy yếu, một Người sử dụng cực kỳ không thích hợp, cậu đại khái thực sự sẽ hận đến mức muốn giết chết đối phương.
Cậu không phải là tùy tiện hỏi, trong lòng cậu có điểm thực xin lỗi.
Cung Tứ thấy lão giả cung kính khom người với cậu.
" Lão gia đã chọn ngài, ngài là một nửa kia của lão gia, là một chủ nhân khác của chúng tôi, chúng tôi sẽ không sản sinh bất luận tâm tình tiêu cực nào."
Hoàn toàn là câu trả lời ngoài ý muốn.
Cung Tứ ngây ngẩn cả người.
Sau đó ——
Cậu nghe thấy lão giả tiếp tục nói: "Thế nhưng, các loại huấn luyện kế tiếp là không thể tránh được."
"Để thân thể lão gia khỏe mạnh xin nhờ cậy ngài."
Nói xong, lão giả cung kính khom người lần nữa, lui xuống.
" Tạ Khai chính là tính tình thối hoắc vậy, ông ta là người cung Ma Kết..." Nghe tiếng cửa bị đóng nhẹ, Khê Lưu nói với Cung Tứ.
"Tớ nghĩ ông ấy tức giận rất có lý." Khoát khoát tay ý bảo chính mình cũng không thèm để ý, Cung Tứ nhìn về phía Khê Lưu, thành khẩn nói: "Xin lỗi, nghi lễ định khế đã bị tớ làm hỏng."
Khê Lưu liền ngẩn người, một lát mới nói: "Tớ cũng không đúng, thời gian định khế, trong nháy mắt khi thấy cậu, nhất là nghe được cậu nói đến A Cát ... ngay lúc ấy, kỳ thực tớ nghĩ hay là hai chúng ta dứt khoát định khế thì tốt rồi."
" Nếu như chúng ta có thể định khế, A Cát có thể tiếp tục chờ đợi, đợi thằng bé đủ lớn, có thể chọn Người sử dụng hợp ý."
"Dù sao tớ đã lớn tuổi, năng lượng rất cao, phỏng chừng Khí nào dành cho tớ cũng đều không thích hợp, sẽ không lãng phí."
"Có khi cũng bởi vì ý nghĩ này quá mãnh liệt, hơn nữa đủ loại trời xui đất khiến, hai chúng ta đã định khế rồi."
"Ngay khi Cậu bắt đầu hấp thu năng lượng của tớ, thành thật mà nói, tớ thật cao hứng."
" Chúng ta có thể định khế, tớ thật cao hứng."
Khê Lưu nói ra ý nghĩ của mình, sau đó thành khẩn nhìn về phía Cung Tứ.
Ngây người nhìn Khê Lưu, Cung Tứ giật mình, sau đó nhẹ giọng thở dài, chuyển hướng đường nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn phong cảnh, hắn cần phải yên tĩnh một chút.
Khê Lưu cũng không nói gì, chỉ là ngồi ở mép giường cùng cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong đầu hiện ra vô số ý niệm, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất phong cảnh ngoài song cửa sổ.
Đợi đến khi cậu quay đầu lại liền nghe thấy Khê Lưu hỏi: "Thế nào? Cuối cùng Phát hiện mình vẫn trở thành khí, cảm giác ra sao?"
Đó là một vấn đề rất thiếu đánh, trước đây khi hai người đề cập tới vấn đề Người sử dụng và Khí, Cung Tứ rất rõ ràng đã biểu đạt sự chán ghét của mình với Người sử dụng và Khí.
Tuy rằng, đây là chuyện trước khi Thu Hạ trở thành Người sử dụng.
Cung Tứ cúi đầu nhìn hai tay của mình: "Không tốt lắm, thế nhưng cũng không có tuyệt vọng đến mức muốn kiểu như nhảy lầu tự sát."
Cậu ngẩng đầu lên: "Thế nhưng, như vậy, tớ cũng có thể hiểu hơn về Thu Hạ, Đông Xuân, A Cát..."
" Cả thế giới của cậu nữa." Cậu quay đầu nhìn về phía Khê Lưu.
" Mọi chuyện kế tiếp xin chỉ giáo nhiều." Cậu vươn một tay hướng phía Khê Lưu, sau đó,khi Khê Lưu bắt tay cậu, cậu nghiêm mặt nói: "Thế nhưng, phải cảnh cáo trước."
"Vĩnh viễn đừng tưởng rằng nhân sinh của tớ là thuộc về cậu."
"Cuộc đời tớ, cũng không phải vì cậu mà tồn tại."
"Cho dù cậu là Người sử dụng, tớ là Khí."
Nói ra câu nói này, Cung Tứ thoạt nhìn có chút nghiêm nghị, bởi vì vừa định khế, thoạt nhìn cậu còn rất suy yếu.
Suy yếu nhưng lại nghiêm nghị.
Còn có chút vô tình.
Nhưng mà, Cung Tứ chính là như vậy, trong chốc lát Khê Lưu nhìn đến ngây người.
***
Vô tình lại mỹ lệ.
Đây là ấn tượng sâu sắc mà Cung Tứ lưu cho Khê Lưu lúc đó.
***
Hiện tại đến bây giờ Khê Lưu vẫn có thể hồi tưởng ánh mắt băng lãnh mà Cung Tứ nhìn về phía mình lúc đó, gương mặt sáng bóng của thiếu niên với lông tơ thật nhỏ, còn có vành tai được chiếu sáng đến trong suốt.
Nhìn Cung Tứ ngủ say bên cạnh, nhìn cậu dù ngủ nhưng vẫn mang dáng vẻ cau mày như có thâm cừu đại hận, Khê Lưu hơi nghiêng đầu, sau đó giúp cậu đẩy ra vài nếp uốn giữa chân mày.
Trời đã tối rồi, do định khế nên vẫn còn suy yếu, Cung Tứ thanh tỉnh một chút, dùng xong quả cầu trắc thí, giao phó xong nội dung chính của cậu và mấy đứa em, cậu nói một tiếng liền ngủ.
Khê Lưu ở lại trong phòng không có rời đi.
Cũng không bật đèn, dựa lưng vào tường, tay trái tùy ý gác lên trên đùi phải, cứ như vậy Khê Lưu ở trong bóng tối ngồi yên lặng, hiện lên trong đầu hình ảnh nghi thức lúc ấy ——
Nói thật, tuy rằng, lúc trước nói thật nhiều câu thật giả lẫn lộn, nhưng ngay khi Cung Tứ xuất hiện ở sau màn lụa, hắn thật sự kinh ngạc.
Đại khái, thế gian thật sự có rất nhiều nhân duyên, vừa khéo lại là sai sót ngẫu nhiên, cho nên mới có nhiều truyền thuyết xa xưa như vậy.
Khi đó, hắn thật sự không nghĩ tới người bị lựa chọn lại là em trai Cung Tứ.
Thực sự, ban đầu hắn quả thật một lòng chờ chết, không muốn dùng Khí nên cũng lười hỏi, sau lại là một lòng muốn sống, đối phương dù là ai căn bản cũng không sao cả, lòng dạ sắt đá. Tư liệu Tạ Khai chuẩn bị, hắn hoàn toàn cũng không xem, bởi vậy hắn thật không biết người đến là ai.
Nhưng mà chính là đúng lúc như vậy, người tới lại là Cung Tứ.
Còn không biết là vì sao, bống nhiên Khí biến thành Cung Tứ.
Người khác khả năng không phát hiện ra được, thế nhưng hắn là ai? Cung Tứ thức tỉnh hoàn toàn không thể gạt được hắn.
Quả thực tựa như một quả đào mật vừa chín tới, tản ra mùi vị hắn khó có thể kháng cự.
Bắt đầu từ một khắc kia, trong lòng hắn cũng đã quyết định xong.
Dù cho hắn liếc mắt liền nhìn ra Cung Tứ chỉ là giám thị, A Cát trong ngực cậu ta mới là chính chủ.
Nhưng thật ra, hình như Cung Tứ hoàn toàn tin lời của hắn, cho là mình là bị cậu ta ép buộc mới định ra khế ước...
A~ tại sao có thể có người đơn thuần như vậy ni?
Đơn thuần đến có điểm đáng yêu.
Trời biết, trên cơ bản hắn không biết dùng cái từ như đáng yêu này để hình dung bất kỳ ai quá ba tuổi.
Huống hồ, thông thường hắn hình dung một người trên ba tuổi đáng yêu, đó chính là uyển chuyển nói đối phương ngốc.
Thế nhưng, hắn quả thật nghĩ Cung Tứ như vậy rất đáng yêu ni~
A.. Là lúc nào nhỉ? Là khi bắt đầu nghi thức định khế? Không, chắc là sớm hơn, từ ngày đầu tiên hắn nhìn thấy Cung Tứ đi. Khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiếu niên mắt thái đao trên trấn nhỏ ngày đó.
Khỏe mạnh, mạnh mẽ, thông minh lại chân thật, tiếp đó... còn có điểm đáng yêu.
Hắn đã từng đem những thứ này quy kết vì lực hấp dẫn tự nhiên giữa Người sử dụng và khí. Hoặc là nói lực hấp dẫn của năng lực thủy hệ đối với hắn.
Khi thiết bị còn chưa phát hiện, hắn đã phát hiện mấy người em trai Cung Tứ có chút không tầm thường.
Đại khái xác suất cao là Người sử dụng hoặc Khí phẩm cấp cao, còn là thủy hệ.
Hắn tưởng Cung Tứ lây dính vị đạo trên người họ, bởi vậy đúng là ngay từ đâu hắn liền có hảo cảm với cậu.
Nhưng mà, đợi đến khi gặp mấy anh em của Cung Tứ thì, hắn phát hiện, hắn vẫn có hứng thú lớn nhất với bản thân Cung Tứ.
Khi đó, hắn là hoàn toàn không nghĩ tới Cung Tứ sẽ trở thành khí, dù sao, trên người Cung Tứ không có chút vị đạo Khí nào, một chút xíu cũng không có.
Hơn nữa theo tính cách mà nói, Cung Tứ thực sự càng giống Người sử dụng hơn.
Hắn thậm chí còn lén tưởng tượng một chút Cung Tứ trở thành Người sử dụng sẽ như thế nào...
A... hẳn là sẽ rất thích hợp? Thế nhưng, trong lòng hắn bỗng nhiên thấy đáng tiếc.
Chỉ là tưởng tượng một chút đã cảm thấy thật đáng tiếc, bởi vậy hắn không có tiếp tục nghĩ tiếp.
Bởi vậy, ngay khi phát hiện Cung Tứ là Khí, trong lòng hắn là mừng như điên!
Hầu như không có bất kỳ do dự nào, hoàn toàn không có lo lắng đẳng cấp đối phương, hắn không kịp chờ đợi cùng đối phương định khế.
Mặc dù nói ra Cung Tứ sẽ vô cùng không thích nghe, thế nhưng cậu không biết, trên thế giới này, ở trong chuyện định khế này, không có khí nào có thể ép buộc Người sử dụng, chỉ có là Người sử dụng cam tâm tình nguyện.
Khóe miệng hơi nhếch lên, một tay khoát lên thành giường, Khê Lưu nhẹ nhàng gõ ngón tay.
" Lão gia, ngài thực sự quyết định chính là Cung Tứ thiếu gia sao? Không phải tôi nói cậu ấy thế nào, nhưng, ... Năng lực của cậu ấy sợ rằng thật sự sẽ không cao, trong lịch sử đều không có ngoại lệ, cậu ấy .." Chẳng biết từ lúc nào, Tạ Khai xuất hiện ở bên cạnh bình phong, vẻ mặt quấn quýt, cuối cùng ông vẫn nói ra vấn đề mình thực sự lo lắng.
"Ta là Người sử dụng, khí của ta là do ta tự chọn, trước đây các vị giúp ta tìm hiểu có thể hiểu bởi vì các vị lo lắng cho ta, là ý tốt của các vị, nhưng khi ta đã quyết định lựa chọn, các vị không nên nghi ngờ sự lựa chọn của ta, hiểu chứ?"
***
"Có phải ta ngủ đã quá lâu, các vị đã quen thói làm chủ trong nhà của ta?" Khi Nói đến đây, ngón tay của Khê Lưu bỗng nhiên dừng lại, khóe miệng vẫn đang mỉm cười, nhưng mà cảm giác toàn thân lại thay đổi hoàn toàn.


Mồ hôi lạnh từ trán Tạ Khai chảy xuống.


"Là tôi vượt quá quy củ." Ông thấp giọng nói.
"Ngày hôm nay, lời ông nói với cậu ấy cũng rất nặng."
"Nguyên bản, cậu ấy chính là người bình thường, cậu ấy vẫn nghĩ sau này mình cũng vẫn là người thường, bất chợt bị ta kéo vào thế giới của Người sử dụng và Khí, cậu ấy không hiểu, thậm chí khó thích ứng cũng là chuyện đương nhiên. Tuy ông là cương trực, thế nhưng giọng quá nặng, ta nghe thấy mất hứng."
"Vâng, lão gia, tôi đã biết." Thanh âm của Lão giả liền thấp hơn.
"Ừ, sau này đối với cậu ấy hãy ôn hòa hơn, đối với ta như thế nào, sau này đối với cậu ấy cũng như vậy, chuyện Người sử dụng và khí, ta sẽ từ từ dạy cậu ấy."
" Dù sao, đây là nghĩa vụ người lớn tuổi a~"
Khi hắn nói xong những lời này, tiếng gõ trên thành ghế lần thứ hai vang lên.
"Quả đào mật và cơm, ta càng thích đào mật hơn." Tạ Khai bỗng nhiên lại nghe lão gia nhà mình nói một câu như vậy.
Mang theo đầu đầy dấu chấm hỏi, Tạ Khai nhẹ nhàng thối lui đến ngoài cửa.
Sự việc đã thành, không thể tránh được, ông biết kế tiếp mình phải làm gì.
------------------------
Tiểu kịch trường:
"Quả đào mật và cơm, ta càng thích đào mật hơn." Cùng lúc vang lên tiếng nói chuyện trầm thấp và réo rắt của lão gia nhà mình.
Mang theo đầu đầy dấu chấm hỏi, Tạ Khai nhẹ nhàng thối lui đến ngoài cửa.
Sự việc đã thành, không thể tránh được, ông biết kế tiếp phải làm gì.
Nhưng mà ——
Ông không rõ sao lại là quả đào mật và cơm.
Tạ Khai: Lão gia là văn nghệ ám chỉ ta muốn ăn đào mật sao? Mùa này lấy đâu ra quả đào mật? Nơi nào có đào mật ăn ngon nhất?
Ngày thứ hai, Tạ Khai bưng lên ba quả đào mật lớn cho lão gia.
Khê Lưu: .... ^-^
Cây đào mật. thực sự. Cung Tứ: ???
Cơm. thực sự. Cung A Cát: móng nhỏ sờ sờ lên