Ngẫm lại thấy lời anh nói có lý, dẫu sao thì thời gian sắp tới ở đây còn dài dài, tôi muốn về nước cũng chưa chắc về ngay được.
Thôi thì... cứ coi là mình đang có một chuyến nghỉ dưỡng nước ngoài được bao ăn bao ở miễn phí đi.
Tính thế nào mình cũng không thiệt, còn kẻ thiệt là cái người đang đứng trước mặt tôi đây này.
"Nói vậy tức là ngài mai anh vẫn đưa tôi đến đây?" Tôi cố tình giả ngơ hỏi.
"Hòa Hảo, hình như tôi chưa lừa em bao giờ?"
Ai bảo vậy? Con mắt nào của anh nói chưa lừa tôi?
Rõ ràng mình sai lè lè ra vẫn cố tình giảo biện cho được.
"Nhưng anh giam cầm tôi tại biệt thự riêng của anh còn gì?"
Cặp mắt sắc lạnh của Âu Dương Thành như muốn toé ra lửa vậy, anh tức giận túm lấy cổ tay tôi, chất vấn:
"Em đã thấy có người nào bị giam cầm lại được đi chơi đây đó khắp nơi như vậy chưa?"
Tôi á khẩu.
Có chuyện này cơ à? Mà không, chuyện này đúng là có thật. Nhưng cho dù là thế, anh ta đem tôi ra nước ngoài trong khi chưa có sự đồng ý của tôi thì được tính là gì?
Là bắt cóc trái phép đó!
Không có ý định bỏ qua về vấn đề trên, tôi nín thở, nghẹn giọng tố cáo:
"Thời gian này anh ép tôi ở lại là sự thật không thể bóp méo.
"Đó là tôi bận công chuyện không thể đưa em ra ngoài! Nếu thời gian qua tôi không cho em ngồi yên trong nhà, thì liệu em có thích nghi với môi trường sống ở đây không?"
"Anh đưa tôi đi mà không có sự cho phép của người nhà khiến họ không tìm thấy tung tích của tôi, rồi họ báo công an thưa kiện tới nhà anh thì sao?"
Gương mặt sắp phát hỏa đến nơi co rúm lại như bị dội một gáo nước lạnh, Âu Dương Thành nở nụ cười, một nụ cười trông rất kỳ dị.
"Chuyện này em không cần lo. Trước khi vác em lên máy bay, đích thân Phan Mạnh Vũ cùng người nhà họ Phan đi tiễn. À quên không kể với em, khi đề xuất phương án đưa em ra nước ngoài, chính anh ta là người đã nêu ra chủ ý trên".
Là sao? Ý anh ta là tôi bị "bán" đi đúng không?
"Tôi không tin. Anh nghĩ dựa vào mấy câu nói của anh tôi sẽ tin chắc?"
"Tranh luận với em thật là phí sức!"
Có vẻ chúng tôi tranh luận khá to tiếng nên đã thu hút ánh nhìn không mấy thiện cảm từ người đi đường.
Trong đó có một bà cô da ngăm ngăm đen, mang ngoại hình và nét đặc trưng của người châu Phi tiến đến bắt chuyện.
Khác với những người kia, cô ấy mỉm cười rất thân thiện. Tuy không hiểu chúng tôi đang cãi nhau vì chuyện gì bằng ngôn ngữ nào nhưng cô ấy vẫn đoán ra được phần nào nội dung của cuộc trò chuyện.
"Oh đôi vợ chồng trẻ! Hai bạn đang cãi nhau à?"
Cái gì? Bà cô hiểu nhầm chúng tôi là một cặp đôi? Tôi thấy nào có giống
"Chúng tôi không phải... Tôi vội lên tiếng bằng tiếng Anh hòng phủ nhận nhưng Âu Dương Thành phản ứng nhanh hơn, anh còn gật đầu đồng tình với bà cô đó nữa chứ.
"Dạ đúng thế, vợ tôi đang giận dỗi vì không đưa cô ấy đến sớm hơn. Bây giờ không thể đi vào lại làm lỡ mất kế hoạch của cả hai, bị mắng thêm vài câu cũng không có oan"
Một tràng tiếng Anh lưu loát vô cùng êm tai và dễ nghe xổ ra từ khuôn miệng mỏng nam tính. Tôi đờ người, không kịp ngăn cản Âu Dương Thành nói lung tung.
"Không sao không sao. Tòa tháp này mở cửa tất cả các ngày trong tuần, hai bạn đợi đến ngày mai cũng được mà có sao đâu"
"Đấy em thấy chưa? Cứ ngang bướng để người ngoài nhìn vào người ta đánh giá, người ta cười cho."
Tôi bực bội làu bàu trong miệng. "Ai là vợ của anh? Đừng có nhận vơ!"
Anh rất tự nhiên cúi đầu xuống hôn chụt một cái lên má tôi. "Em yêu đừng giận anh nữa mà! Anh biết lỗi rồi!"
"Không biết xấu hổ!" Tôi đỏ mặt ngượng ngùng đẩy mặt anh ấy cách ra xa.
Cái con người này thật là! Mặt làm từ tường thành có phải không? Sao dày thế?
"Xin lỗi nhé vợ tôi đã mặt mỏng dễ thẹn thùng, tôi đưa cô ấy đi trước"
"Các bạn mau đi đi! Tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Đến chỗ vắng người qua lại, tôi tức tối nhéo eo Âu Dương Thành một cái thật đau cho bõ tức.
"Thành, anh bớt điên một chút được không?
"Sao anh phải bớt? Đằng nào anh cũng nói đúng sự thật, mấy bữa nữa rồi em sẽ trở thành cô dâu của anh thì có gì sai?"
Kìm chế! Phải thật kìm chế để không cãi nhau với kẻ điên, tránh cho mình lại rước bực bội vào người.
"Bỏ đi, tôi muốn yên ổn đi dạo!"
"Ừ thì đi dạo."
Kế đó anh tiếp tục lồng ngón tay mình vào tay tôi, sau đó còn giơ lên lắc lư vài cái trước mặt cho tôi xem.
"Như thế này càng yên tâm hơn, đi thôi nào!"
Tôi cạn lời, xem hành động ngẫu hứng kia chỉ có trẻ con mới làm nên không để vào mắt.
Khi ấy tình cảm giữa chúng tôi chưa xác nhận, tôi cũng không coi trọng tấm chân tình của anh. Sau này nhớ lại, tôi mới biết anh yêu tôi nhiều đến thế nào.
Còn bây giờ, là sự chống đối và chán ghét.
Chậm rãi đi đến lối vào, tôi ngẩng đầu nhìn lên bức tượng vua Breogán cao khổng lồ che khuất một bên ánh sáng. Rồi lại nhìn đồi cỏ xanh mướt bao bọc quanh đường dẫn lên tòa tháp, trong lòng không ngừng cảm thán.
Đẹp quá đi mất!
Nếu đứng đây đến tối, khi mà ngọn hải đăng sáng đèn hẳn còn đẹp và lung linh hơn nữa.
Theo thông tin tìm hiểu qua nguồn Wikipedia, thì tôi được biết: Tháp hải đăng bao gồm 7 tầng, trên cùng có một ngọn đèn biển.
Quả thật vậy. Đứng từ xa, tính cả ngọn đèn biển thì đúng là cả tòa tháp cao 7 tầng, cao khoảng 57 mét so với mực nước biển.
Bây giờ trời chưa tối hẳn, ngọn đèn biển ấy vẫn im lìm tĩnh lặng như đang đợi ai đó tới, thắp lên ánh sáng chỉ đường cho tàu bè ngoài khơi vượt trùng dương một cách thuận lợi.
Vì có lịch sử lâu đời lên tới hai thiên niên kỷ, vào năm 2009 tháp hải đăng Hercules được công nhận là di sản thế giới UNESCO và được xếp hạng là Di tích lịch sử quốc gia ở Tây Ban Nha.