Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Chương 51: Nơi tận cùng của Trái Đất (2)




Nửa tiếng lặng lẽ trôi qua...

Âu Dương Thành thực sự giữ đúng lời hứa đưa tôi ra ngoài.

Chiếc xe Koenigsegg chầm chậm lăn bánh trên mặt đường rồi dừng hẳn.

Tôi ngạc nhiên ló đầu ra ngoài xe.

Là một vách đá hùng vĩ nằm ngay sát đường bờ biển. Từ đằng xa, tôi có thể nhìn rõ nét ngọn hải đăng Hercules dưới ánh nắng dịu nhẹ của chiều tà.

Âu Dương Thành chạm tay lên mái tóc khiến tôi bừng tỉnh, vội vã rụt đầu lại.

Lúng túng tháo dây an toàn, tôi hoang mang không hiểu hành động của anh mang ý nghĩa gì.

Dạo này anh lạ lắm!

Hay có những cử chỉ vô cùng khó hiểu mà tôi không thể giải thích cũng không có gan để hỏi.

Lúc thì chạm nhẹ lên mí mắt tôi, lúc thì làm như vô tình vuốt má.

Nói chung là từ lúc đưa tôi đến Tây Ban Nha, mỗi khi có dịp tiếp xúc ở khoảng cách gần anh hay có những cử chỉ lạ như vậy.

Như bây giờ, anh vừa chạm nhẹ lên tóc, xong lại nắm tay tôi.

Mở cửa xe, nhân lúc Âu Dương Thành không để ý tôi nhanh chóng rút tay và làm như không có gì.

"Vội vã vậy sao?"

Tôi giả bộ ho khan. "Cảnh đẹp thế này, không đi dạo ngay giờ thì phí.

"Được, là tại tôi không tinh ý."

Anh cười nhạt, bàn tay đang nắm hờ vì vồ hụt tay tôi liền siết chặt, ánh mắt có chút mất mát.

"Đi nào, tôi dẫn em đi dạo!"

Anh đóng mạnh cửa xe rồi cầm lấy bàn tay tôi đang buông thống.

"Em đồng ý để tôi dẫn đi chứ?"

Nhìn vào đôi mắt màu hổ phách ấy tôi không nỡ lòng nào từ chối, đành miễn cưỡng gật đầu.

"Ừm, đằng nào tôi cũng không biết đường. Anh dẫn tôi đi cũng được."

Đôi mắt màu hổ phách lập tức vụt sáng như được thắp lên một ngọn lửa nhỏ. Anh vui mừng siết chặt bàn tay hơn trước, dắt tôi men theo bãi cỏ xanh rì.

Tôi vô thức thảng thốt.



Vì một cái gật đầu mà vui mừng đến vậy sao?

Từ bao giờ người đàn ông này trở nên hèn mọn đến vậy?

Âu Dương Thành đang kéo tay tôi đột nhiên dừng lại, anh nhếch đôi mày kiếm nhìn tôi rồi hỏi:

"Sao thế? Tự dưng thẫn người vậy?"

Tôi không đáp lại vì tôi chẳng biết mình nên nói gì vào những lúc thế này.

Nếu đã không thể trả lời tốt nhất là cứ im lặng là vàng đi.

Thấy tôi không trả lời, anh cũng thuận theo im lặng.

Cả một quãng đường chẳng ai nói với nhau câu nào. Bầu không khí xung

quanh thoáng đãng là vậy nhưng tôi cảm thấy ngột ngạt và tù túng như trong phòng kín.

Rốt cuộc tôi phải nói gì làm gì cho tốt đây?

Đột nhiên bước chân vững chãi của Âu Dương Thành chậm lại rồi dừng hẳn.

Anh nói: "Đến nơi rồi. Em mau thử nhìn xuống dưới đi."

Tôi ngẩng đầu lên, đã đến nơi rồi sao?

Rồi lại nhìn ra đằng sau.

Khoảng cách có mấy trăm mét mà tôi cảm tưởng mình vừa đi vài km vậy.

Ở bên anh, dường như thời gian trôi thật chậm.

Chúng tôi dừng chân gần vách đá nhô cao khỏi mặt biển. Ngay dưới chân, chỉ cần đưa mắt nhìn xuống phía dưới, những con sóng lớn hết lớp này rồi đến lớp nọ thi nhau xô mạnh vào vách đá tạo thành bọt trắng xóa.

Biển đang động cuồn cuộn như nỗi niềm của tôi không cách nào bày tỏ.

Gió thổi mạnh làm tung bay làn tóc đen, tôi nhấc tay cố vén lọn tóc rũ rượi trên mặt nhưng bất thành, đành mặc cho nó bay theo làn gió biển mặn mòi.

Còn bàn tay kia... đang được một bàn tay khác bao trọn.

Hai bàn tay một lớn một nhỏ vẫn thủy chung đan vào nhau. Nhiều lần tôi

muốn buông bàn tay to lớn ấy nhưng không cách nào thực hiện. Anh nắm tay rất chặt, không cho tôi có cơ hội buông lơi dù chỉ một lần.

Anh bảo: "Đừng có buông tay nhé không là em sẽ bị lạc đấy. Mà bị lạc rồi không ai dán cáo thị tìm trẻ lạc đâu."

Tôi biết anh chỉ trêu tôi cho bớt nhàm chán, nào có dễ lạc như anh nói.



Tiếc là không ngờ rằng, trong thời gian gần nhất suy nghĩ này của tôi trở thành hiện thực.

Ngay đằng kia là ngọn hải đăng Hercules, rất gần.

Chỉ cần tôi muốn đến là có thể đi vào bên trong.

Nghĩ đoạn, tôi quay sang hỏi Âu Dương Thành: "Tôi muốn đi vào đó tham quan, anh sẽ đồng ý chứ?"

Anh nhìn tôi rồi lại nhìn theo hướng tôi đang nhìn, khẽ thở dài một tiếng.

"Cũng được, đã đến tận đây mà không vào thì đúng là có lỗi với lương tâm quá. Nhưng tiếng Anh giao tiếp của em tốt không? Có đủ tự tin để giao tiếp với người bản xứ không?"

Mặt tôi đỏ bừng lên vì ngượng, anh ta đang đánh giá thấp trình độ ngoại ngữ của một sinh viên năm ba là tôi đúng không?

Vậy mách nhỏ cho anh biết nhé!

Sắp tới đây tôi còn đang chuẩn bị thi chứng chỉ HSK cấp độ 2 nữa cơ mà.

Cứ coi thường tôi nữa đi.

Đáng tiếc mấy lời trên tôi không có nói ra. Nói ra rồi anh ta lại bảo tôi khoe khoang thì ngại lắm.

"Xin thưa với anh, tự tin thế nào thì tôi không biết. Nhưng tôi biết mình thi được chứng chỉ IELTS 7.5 chắc cũng không tính là hạng xoàng nhỉ?"

Khóe miệng Âu Dương Thành câu lên vì bị tôi chọc cho cười:

"Oách thế hả? Nếu em đã giỏi như vậy thì chắc không cần tôi làm thông dịch viên miễn phí cho đâu?"

"Tất nhiên!" Tôi bĩu môi.

Sau đó tôi không tiếp tục tranh cãi với anh, mà có cho cãi tiếp tôi không thắng nổi. Vì vậy tôi bèn lên tiếng thúc giục:

"Anh còn không mau đi? Chậm tí nữa người ta không cho vào thì sao?"

"Rồi, em đừng kéo. Từ từ thôi!"

Cho tới lúc vào đến tận nơi mới biết rằng cái miệng quạ của tôi nó lại thành sự thật.

Tháp hải đăng đã đóng cửa vào lúc 16 giờ. Mà bây giờ sắp sửa qua 5 giờ chiều rồi còn đâu!

Tôi than trời, quay sang trách móc Âu Dương Thành. "Đấy tôi có nói sai lúc nào chưa? Bây giờ không vào được...

Anh lấy ngón trỏ chặn cái miệng của tôi lại. "Em thích thì ngày mai có thể quay lại là được mà, lo cái gì?"

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết! Nếu đã không thể vào thì cứ đi dạo quanh đây, có mất mát miếng thịt nào của em không?"