Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Chương 27: Tâm tư của Hoà Hảo




Không thể nào vì một tai nạn nhỏ nhoi mà làm loạn được đúng không?

Da mặt tôi không dày tới mức đó.

Cho nên, nói đúng hơn là tôi chẳng gặp chuyện quái quỷ gì giống Yến Nhi tưởng tượng.

Như đã nói ở trên, họa chăng chỉ là sự cố không đang nhắc đến mà thôi.

"Mày nói linh tinh gì vậy? Xem phim tình cảm quá 180 phút nên sinh ra ảo tưởng à?"

Nhưng mà, đáng tiếc rằng sự khẳng định chắc nịch của tôi đã bị phá tan bởi một câu nói từ miệng Yến Nhi.

"Mày chắc chưa? Không phải tự dưng tao nói vậy, mày thử soi gương lại xem. Quần áo trên người thì xộc xệch, tóc tai thì tán loạn. Đã vậy.."

Nó chậc chậc vài cái, nhìn tôi bằng vẻ mặt chán nản.

"Nhắc bao lần rồi? Bảo đổi loại son đi thì không nghe! Bây giờ nhìn vào bị trôi mất một mảng lớn thế kia ai chẳng nghĩ mày vừa hôn môi. Nhìn có giống người vừa bị khi dễ qua một phen không?"

Tôi hoảng hồn, vội cầm điện thoại bật camera lên soi thử.

Đúng như Yến Nhi nó miêu tả.

Biết không còn đường chối cãi tôi cứng họng nhìn nó đầy ái ngại, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu cho hết.

"Mày nói thật đi. Rốt cuộc trong lúc ra ngoài mày đã gặp phải chuyện gì? Thành thật khai báo ra hết để nhận khoan hồng!"

Tôi bất lực, thế chẳng nhẽ kể hết những chuyện tôi gặp phải ở bữa tiệc à?

Tô Thanh Lam, không, giờ nên gọi là Âu Dương Thành, anh ta biết tôi không giữ lời hứa sẽ để tôi yên chắc?

Có lẽ nhìn ra tâm trạng tôi đang rất khó xử, Nhi dịu giọng, không tiếp tục làm khó tôi nữa:

"Mày không kể thì thôi vậy, tao không ép. Nhưng Hảo này, nếu thật sự có

người đang ức hiếp mày, mày nhất định kể cho tao biết với nhé? Đừng giữ một mình trong lòng, không là nhanh già lắm có biết không?"

Thầm thở phào nhẹ nhõm, tôi vui vẻ đáp:

"Ừ tất nhiên là vậy. Chuyện buồn nào tao cũng kể cho mày hay, miễn mày không chế tạo phiền là tốt rồi."



"Phiền hà gì chứ? Đã là bạn thân không có khái niệm 'phiền'! Chỉ có chữ 'vui thôi nghe chưa?"

Tôi cười theo nó. Mong sao chúng tôi cứ mãi thân nhau như thế này...

***

Đêm đó tôi trằn trọc mãi không thể vào giấc được.

"Hòa Hảo, lời nói trong nhà vệ sinh không phải nói đùa. Tôi thật sự muốn nghiêm túc với cô!"

Chất giọng trầm ấm đó lặp đi lặp lại trong đầu như thể khẳng định với tôi rằng, Tô Thanh Lam là Âu Dương Thành! Mang hai thân phận nhưng cùng chung một người!

Tôi gác tay lên trán, không ngờ trên đời này có loại chuyện kỳ quặc đến thế.

Vì hành động của Âu Dương Thành vào tối nay làm tôi không dưới một lần hoài nghi về nhân sinh.

Rõ ràng, việc một người đàn ông tràn trề horrmone nam tính hóa trang thành phụ nữ giống thật 100% là một hành động không tưởng. Cho nên, không ngoa khi nói Âu Dương Thành hóa trang thật tới mức tất cả mọi người bị đánh lừa, tôi cũng bị đánh lừa... thậm chí còn bị lừa thê thảm hơn người khác.

Nếu không phải tối nay anh ta say rượu cố tình cho tôi thấy, có lẽ cả đời này tôi không dám tưởng tượng hay nghĩ tới điều này.

Tôi hơi tò mò, Âu Dương Thành làm cách nào để hóa trang được như vậy?

Trong tiểu thuyết có nói tới chi tiết này không?

Thử cố gắng lục tìm trong trí nhớ, tôi hoang mang.

Không có! Hoàn toàn không có!

Vậy một người được miêu tả như một Alpha hoàn hảo có sở thích giả nữ thực sự tồn tại trong tiểu thuyết boylove không?

Nghĩ theo hướng này, kinh nghiệm đọc truyện suốt bao năm được dịp sử dụng tối đa nhất có thể.

Đúng là tôi không đọc đam mỹ, nhưng những thể loại thông thường có nhắc đến một nhân vật giống Âu Dương Thành không?

Trong đầu tôi không hẹn xuất hiện một cái tên.

Ngày trước tôi tình cờ xem được một bài review trên Facebook. Đọc qua nội dung thấy khá là hay khá là ok, hợp gu nữa nên nhảy hố luôn.

Nghiền xong tiểu thuyết tôi còn tìm bản Manhwa đọc chơi. Vì thế cho đến bây giờ vẫn còn ấn tượng khá sâu đậm, động não chút liền nhớ ra luôn.



Nhân vật nam và Âu Dương Thành có vài nét tương đồng. Cả hai đều là nhân vật trong sách, sở thích và tính dục bị thay đổi kể từ khi một cô gái hiện đại xuyên vào.

Mà trường hợp của tôi đây, có tính là xuyên không không?

Tôi cắn môi suy tư, gọi là xuyên không hay trọng sinh có còn quan trọng?

Tận mắt thấy một cái chết tàn khốc nhất, bị ép buộc đóng một vai không mong muốn... cái này chẳng phải là bi kịch thì là gì?

Dẫu luôn than thân trách phận nhưng sức tôi có thể làm được trò trống gì?

Luôn dặn lòng phải cẩn thận, cố gắng tránh xa nhân vật chính nhưng không hiểu thế quái nào đại boss Âu Dương Thành ngày càng rời xa nguyên tác. Lời nói và hành động chẳng còn giống thiết lập ban đầu.

Tôi nghiêng người, tiếp tục chìm vào những dòng suy nghĩ miên man.

Trong truyện nói anh ta thích đàn ông và có mối quan hệ mập mờ với bạn trai cũ của tôi, Ánh Dương. Vậy sai lầm nằm ở đâu? Bắt đầu từ khi nào?

Là do cái đêm âm sai dương kém ấy khi tôi bị đẩy vào phòng ngủ của Âu Dương Thành nên vô tình dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, khiến mọi thứ sau này chệch khỏi quỹ đạo?

Nếu đúng là thế thật...

Diễn biến tiếp theo tôi không có gan đi đoán mò, cũng không chắc chuyện Âu Dương Thành có hứng thú với tôi chỉ là nhất thời hay mang theo dụng ý nào khác. Tôi chỉ biết bản thân của bây giờ như người đi trên tầng băng mỏng, sơ sẩy một cái thụt chân xuống hố băng bất cứ lúc nào...

Nguy cơ trùng trùng... tôi phải làm gì để tự cứu lấy mình đây?

Cố gắng tránh xa anh ta và Hoàng Ánh Dương?

Tôi đã làm, rất cố gắng làm nhưng có thành công không?

Bất lực buông thõng tay xuống giường, tôi mệt mỏi, hai mí mắt nặng nề nhắm lại chìm vào giấc ngủ.

Miệng lẩm bẩm.

Nếu không tránh được vậy thì thản nhiên đối mặt thôi.

Đằng nào cũng chết tôi còn gì để tiếc nuối?

Cứ sống hết mình biết đâu lại thu được kết quả tốt ngoài mong đợi.

Nhưng... nói thì dễ hơn làm, tôi sợ chết lắm, đặc biệt là cái chết bị băm vằm xẻ thịt!