Trong phòng tiệc cao cấp, mọi người vẫn đang say mê thưởng thức rượu ngon và sơn hào hải vị thì có duy nhất một người đứng ngoài cuộc.
Đó là Yến Nhi.
Cô sốt ruột không ngừng ngó vào điện thoại để xem giờ.
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà Hòa Hảo rời đi 20 phút vẫn chưa thấy quay trở lại.
Đừng nói với cô là cậu ấy lại đi lạc nữa nhé?
Không được, cô phải đi tìm cậu ấy!
Suy nghĩ biến thành hành động, Yến Nhi cầm theo điện thoại đứng dậy kéo ghế. Cô không muốn làm trễ thời gian tìm kiếm, để thời gian trôi qua càng lâu càng không tốt cho Hoà Hảo chút nào.
Nhưng có một bàn tay nhanh nhẹn bắt lấy cô.
"Em định đi đâu vào giờ này?"
Là Hoàng Anh, anh trai cô.
"Em không thấy Hảo nên định tìm nó về. Sao nào, anh có đi cùng em không?"
Cứ nghĩ Hoàng Anh là người thân của mình nên Yến Nhi không tính che giấu, cô nói thẳng một mạch về ý định của mình mà không để ý sắc mặt anh ấy đang dần tệ đi.
"Em lo nó lại đi lạc quá mất, lúc nãy anh cũng thấy rồi còn gì?" icon
Nhưng trái lại điều Yến Nhi vừa nói, Hoàng Anh một mực ngăn cô lại, anh ra sức ngăn cản cô đi tìm Hoà Hảo:
"Không cần đâu, nãy anh thấy có một phục vụ dẫn Hảo đi, bạn em nó có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Có lẽ là vì quá lo lắng cho an nguy của bạn, Yến Nhi không ý thức được Hoàng Anh đang tìm cách giữ cô lại. Cô chỉ một lòng muốn tìm thấy Hoà Hảo càng sớm càng tốt thôi.
"Cậu ấy rời khỏi chỗ 20 phút rời đó! Trước giờ anh có thấy người nào đi vệ sinh lâu như vậy chưa?"
Nói xong, Yến Nhi dứt khoát rút tay về. Có nói thế nào cô phải đi tìm bạn cô, để một lần cô ấy đi lạc đã là quá đủ rồi. Cô không hề muốn trải qua cảm xúc thấp thỏm đó thêm một lần nào nữa!
"Phục vụ!"
Vừa hô được hai tiếng, Hoàng Anh lại ấn em gái mình xuống ghế.
Có trời mới biết để cô đi anh sẽ phải lãnh hậu quả gì. Cấp trên đã có lệnh, dù xảy ra chuyện cũng không ai được phép đi tìm Hoà Hảo.
Gắng chờ thêm chút nữa, Hoà Hảo sẽ trở lại nguyên vẹn không sứt mẻ miếng nào.
Yến Nhi không hiểu nỗi khổ của anh nên đương nhiên cô có chút tức giận.
"Sao anh lại cản em? Hay anh muốn Hoà Hảo gặp chuyện thì mới vừa lòng hả da?"
"Em nói tầm bậy tầm bạ vừa thôi! Hòa Hảo, người phải tìm nhưng..."
"Không cần tìm nữa đâu, em quay trở lại rồi đây"
Sau lưng hai người vâng lên một giọng nói quen thuộc.
***
Lặng lẽ theo sau người phục vụ trở về phòng tiệc, tôi nói lời cảm ơn rồi tìm bàn tiệc mình đang ngồi.
Mắt chưa nhìn bao lâu liền trông thấy anh em nhà Yến Nhi đang cãi nhau vì một chuyện gì đó.
Đến gần tôi mới biết, người họ tranh cãi lại là tôi.
Không khó để đoán họ bàn luận về vấn đề nào.
Chuyện mới xảy ra, họ lo lắng tôi đi lạc?
Không sao hết, họ có lòng là mừng rồi.
Còn tôi thì... sao cũng được...
"Nhi, tao hơi mệt mày có muốn về cùng tao không?" Trước khi những lời hỏi han ríu rít như mưa trút xuống, tôi ướm hỏi Nhi, xem ý nó thế nào.
Nếu Nhi muốn chơi thêm lát nữa, thì tôi đi về một mình vậy, cố gắng không gây phiền hà tới nó.
Mà nếu nó muốn về cùng tôi...
Ánh mắt tôi nhìn nó không khỏi có chút mong chờ...
Quả nhiên, đúng là bạn tôi. Nó không một tia do dự đồng ý cùng tôi ra về.
Nhi nắm lấy tay tôi, gật đầu:
"Được, tao về với mày! Đằng nào ở lại thêm cũng chẳng thu lượm được gì! Về sớm, nghỉ ngơi sớm hồi phục sức khỏe tuyệt quá còn gì?"
Tôi mừng rỡ gần như là òa khóc ngay tại chỗ:
"Ừ, vậy bọn mình đi xuống bắt xe bus về nhà trọ. Giờ vẫn còn sớm, đợi lúc là có xe ngay thôi."
Vào cái lúc hai đứa bọn tôi vẫy phục vụ định đi cùng nhau, anh Hoàng Anh vốn đang im lặng đột nhiên ngăn lại, không cho bọn tôi đi.
"Chờ đã hai đứa! Sao hai đứa tự ý bỏ về mà không bàn trước với anh? Nhỡ hai đứa bỏ về rồi bị quở trách thì tính sao đây?"
Yến Nhi lập tức nói lý khiến anh Hoàng Anh chỉ biết á khẩu, cậu ấy nói:
"Chuyện này đâu có khó, anh cứ nói bọn em không khỏe nên về trước. Chị Thanh Lam biết được sẽ thông cảm thôi mà. Anh có thấy người sếp nào bắt ép nhân viên ở lại tiệc tùng khi người nhân viên đó bị ốm chưa? Chưa đúng không?"
Không cãi lại được, Hoàng Anh giận tím mặt.
"Con bé này!"
Nhưng anh không tức giận được bao lâu, xua tay ra cửa tỏ ý đuổi người.
"Thôi được, về đi! Anh mày không cản!"
"Nhưng nếu mọi người có hỏi đến, anh mày không kiếm cớ cho hai đứa đâu"
"Thế thì em không cần anh phải nói một câu nào, ngày mai tự bọn em sẽ giải thích. Nhờ có tí mà đòi làm căng! Thế thì đây không thèm nhờ nữa!"
Xong, Nhi kéo tay tôi cùng phục vụ đi ra ngoài, mặt nó hếch lên ra vẻ ta đây cóc cần.
"Ơ này! Nói đi là đi à? Có cần anh gọi taxi không?"
Nhi quay mặt nói vọng xuống:
"Không cần đâu. Bọn em có chân tự về được, không anh lại kể công kể khổ."
Đã thế nó còn làm mặt quỷ lè lưỡi với anh trai nó nữa chứ.
Vài phút sau...
Cùng nhau đứng chờ dưới điểm chờ xe bus, tôi có hơi căng thẳng.
Không biết trên mặt có dính nhọ không mà Yến Nhi cứ nhìn tôi suốt từ nãy tới giờ.
Hay là....
Tôi chột dạ, chân cà giật cà giật đứng cách xa nó vài centimet.
"Không cần phải trốn, nhìn mày tao đoán chuyện gì đang xảy ra rồi."
Chỉ với một câu đe doạ đã thành công chặt đứt ý định bỏ chạy của tôi.
Nhìn Nhi một cách ái ngại, tôi làm bộ không hiểu, hỏi cho có lệ:
"Ờm ý mày là sao? Mặt tao dính bẩn hả?"
"Không, ý tao là... mày trông như vừa bị kẻ xấu cướp sắc á!"
Tôi cười sặc sụa.
Cướp sắc?
Nó nói vừa có ý đúng vừa có ý sai rồi.
Đúng vì tôi vừa gặp nam chính của thế giới này, còn từng bị... cưỡng hôn nữa. Nhưng đó chỉ là tai nạn nhỏ lúc anh ta say rượu không tỉnh táo, cùng lắm thì cứ coi như bị cờ hó liếm mặt một cái rồi thôi.
Chứ chẳng lẽ bắt anh ta chịu trách nhiệm chỉ vì một nụ hôn?